Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tuyền Ma Đậu Chuyển Hóa Chân Hình pháp(2)

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Chương 315: Hoàng Tuyền Ma Đậu Chuyển Hóa Chân Hình pháp(2)

Thanh khí lên cao, trọc khí hạ xuống.

Tầng cao nhất là Cửu U Cương Khí đen kịt, tầng phía dưới là Huyền Sương Âm Sát.

Hai tầng Sát Khí cách nhau mấy chục mét.

Bộ phận Cương Sát ở rìa bắt đầu dung hợp, hình thành một loại quang mang ố vàng.

Quang mang ố vàng lại mang theo một loại lực áp bách như man hoang cổ lão.

Liếc nhìn lại có cảm giác thê lương thương hải tang điền, vạn vật đều thành không.

Đây là Hoàng Tuyền Nại Hà thần quang.

Có được đặc tính trấn áp đại thiên, tái tạo vạn vật.

Hơn nữa tốc độ còn có danh xưng là Hoàng Tuyền đệ nhất độn quang.

Có tính sát phạt cao hơn so với U Minh A Tỳ thần cương.

Lục Khiêm hơn có khuynh hướng nghiêng về Hoàng Tuyền Nại Hà thần quang nhiều chức năng này hơn.

Hoàng Tuyền Cửu Cung Triều Tu Bí Quyết Kinh Đồ ( tiểu thành: 3750/8000)

Tiến độ của công pháp gần một nửa, dựa theo tính toán mức độ một ngày năm số thì không cần mấy tháng đã đại thành rồi, toàn bộ Âm Quỳ Chân Thủy chuyển hóa thành Vong Tình Thủy đến lúc đó thì tiến độ Cương Sát hợp nhất sẽ đạt tới giai đoạn mới.

Hô!

Âm khí ra vào theo hô hấp thổ nạp.

Nhà tranh sau lưng bên trong có các phân thân đang luyện tập chế khí luyện đan.

Các loại thủ pháp Luyện Khí cơ sở đã đạt tới trình độ nhất định thì sẽ bắt đầu luyện Kiếm Nang và Thanh Đồng chiến mâu.

Một ngày này.

Phi hạc bay ra từ trong pháp trận rơi xuống trên tay của Lục Khiêm.

Trên đó viết một vài nội dung và mấy cái đồ án xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Loạn thất bát tao, thứ gì vậy?” Lục Khiêm nhướn mày.

Bên dưới là chữ viết của Yêu Nguyệt.

Người của Hư gia ở bên trong chợ quỷ Địa Quật phát hiện phù triện thần bí.

Bên trên là dáng vẻ đại khái của phù triện thần bí.

Thì ra là vậy…

Lục Khiêm lập tức hiểu rõ.

Đám người của Hắc Sơn ngoài hỗ trợ thu thập vật liệu tu luyện còn có tìm hiểu tin tức của Hoàng Tuyền đạo thống.

Phù triện thần bí này kỳ thật chính là Hoàng Tuyền Âm Triện.

Chẳng trách vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, người bình thường không nhớ được kiểu dáng của Hoàng Tuyền Âm Triện thì ngay cả vẽ cũng không vẽ được.

“Hoàng Tuyền Âm Triện… Cái này mình phải tự thân đi xem một chút.” Lục Khiêm bỗng nhiên đứng dậy, sau đó thân ảnh lập tức biến mất tại đó.

Hoàng Tuyền đạo thống liên quan đến con đường sau này của bản thân mình, chính là bí mật lớn nhất ngoài chiếc gương vàng.

Âm Thần biến thành một người đội nón vành màu đen, trong giây lát đã đi hơn mười dặm, cảnh vật nhanh chóng lùi về sau, trên bầu trời đêm lướt tựa như lưu tinh.

Bên cạnh thỉnh thoảng bay qua mấy Hắc Sát tu sĩ đáp lên mây đen, nhìn nhau một cái rồi đường ai nấy đi.

Lục Khiêm còn chứng kiến Hắc Thủy thành, Lăng Ba lâu biến mất, thay vào đó là Thiên Hà thương hội.

Lục Khiêm thầm nghĩ nham hiểm, nếu như thả Phục Ba ra, cảnh tượng nhất định sẽ rất thú vị.

Bay trăm dặm.

Nơi xa là ngọn núi trống rỗng, đi vào bên trong lòng núi, hai bên vách núi là ống thông gió lít nha lít nhít y như tổ ong.

Theo như trí nhớ tiến vào bên trong một ống thông gió nào đó, đi qua một lúc trong động u ám.

Xoạt!

Trước mắt bỗng nhiên sáng lên, cây nấm trên tường tỏa ra ánh sáng xanh lục quỷ dị.

Xung quanh ẩm ướt, không trung tràn ngập một cỗ khí tức mục nát nhàn nhạt.

Giữa hơi nước u lục là một đền thờ đá xanh: chợ quỷ Địa Quật.

Đi qua cổng chào, không biết bao nhiêu thân ảnh áo choàng ghé qua trong đó, hai bên là cửa hàng bán rong.

Tim người, lệ quỷ, anh thi… đồ vật mà bên ngoài không có thì ở đây cái gì cần có đều có, còn có tang vật không biết từ nơi nào có được.

Dựa theo tin tức mà Yêu Nguyệt cung cấp, Lục Khiêm đi vào một quán nước nhỏ trước mặt.

Quầy hàng đơn sơ, một tấm vải xám bên trên đặt rất nhiều món đồ nhỏ.

Chủ quán không biết đã đi đâu rồi.

“Hỏa Phượng Nhãn” “Chân Long Nha” “Hồ lô Dung Thiên Bình”... mỗi một cái tên đều rất khoa trương, nhìn qua rất có thể là hàng giả.

Lục Khiêm ngồi xổm xuống cầm lấy cuốn sổ ố vàng cũ nát.

Sổ lớn cỡ bàn tay, trang bìa dường như là da một loài dị thú nào đó. Sờ tới sờ lui có cảm giác rất mỏng manh.

Trang bìa có chút mấp mô giống như là bị cái gì đó ăn mất.

Lật trang thứ nhất ra, một đồ án đỏ tươi đập vào mắt.

Bút họa lộn xộn giống như là một cuộn dây lộn xộn hoặc là tiểu hài tử tiện tay vẽ nguệch ngoạc.

Chỉ là nhìn một chút đã khiến cho đầu người trở nên choáng váng.

Hai mắt của Lục Khiêm tỏa sáng, đúng là Hoàng Tuyền Âm Triện.

Hẳn là pháp thuật của Thiên Hà nhất mạch trước kia lưu lại.

“Hoàng Tuyền Ma Đậu Nghịch Chuyển Chân Hình pháp”

“Đạo hữu quả là có mắt nhìn, đây là tàn thiên bí bảo của Thượng cổ Tam Mục Ma Tộc, chỉ tám vạn Pháp Tiền.”

Từ trong đất xuất hiện một cây nấm hình người cao ba thước mọc ra hai con mắt và một cái miệng.

“Cút, sao không nói là bí bảo Long tộc, tám mươi thích bán hay không?”

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.