Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Sử Ti Thiên đài (2)

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

Chương 317: Thái Sử Ti Thiên đài (2)

Đông đông đông!

Một trận tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.

Hai thân ảnh đí tới từ dưới lầu.

Phía trước là một nam tử toàn thân khuất trong nón lá, phía sau là một nữ nhân tuổi trẻ nhan sắc không kém cạnh gì so với nữ nhân này.

Nếu như Lục Khiêm ở đây nhất định nhân ra nữ nhân này hắn đã từng gặp qua một lần, chính là Khúc Tố Lê.

“Bái kiến Thái Sử!” Nam tử đội nón lá quỳ xuống.

“Bái kiến sư phụ.” Khúc Tố Lê nhẹ nhàng thi lễ.

Thái Sử nhìn sang Khúc Tố Lê, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: “Miễn lễ, vi sư đến xem tinh tượng, phát hiện một tia biến số ảnh hưởng đến Nam Linh Vực.”

“Thái Sử sư phụ nói là bảy năm đại chiến sau này sao? Không phải nói là đã ở trong tính toán của Ti Thiên đài sao.” Khúc Tố Lê cẩn thận nghiêm túc nói.

“Đại chiến vi sư đã sớm tính ra, nhưng bên trong đại chiến còn có biến số, một tồn tại cường đại có khả năng ảnh hưởng đến chiến cuộc, vi sư không biết người này là ai, ta dự định rời núi để tìm ra biến số này.”

Ti Thiên đài là chỗ xem bói của Nam Linh Vực, từng tiên đoán nhiều đại sự mấu chốt ảnh hưởng đến nhân tộc.

Mỗi một thời có đại truyền thừa mệnh danh là Thái Sử.

“Nếu như ta chết rồi, ngươi sẽ kế thừa y bát của Ti Thiên đài.” Đôi mắt xinh đẹp của Thái Sử nhìn vào Khúc Tố Lê.

“Sư phụ!” Khúc Tố Lê lo lắng nói.

“Không sao, biến số này tu vi mặc dù mạnh như dường như bị một loại đồ vật gì đó cầm chân. Ta sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thái Sử an ủi, trong lòng đã chuẩn bị xong.

Ti Thiên đài nhìn trộm thiên cơ, mỗi một truyền nhân của thời đại đều không có kết cục tốt đẹp gì, tựa như không ai có kết cục yên ổn.

Bởi vì sở trường quan tinh, tu vi cũng không thể nào lớn mạnh, Thái Sử mới Dưỡng Thần hậu kỳ.

Chỉ có điều, Ti Thiên đài giữ mình chính trực, đứng ở đại nghĩa của nhân tộc mà không đứng ở lập trường của các môn phái khác, ngược lại có quan hệ không tồi với các phái khác.

“Thái Sử đại nhân, nếu không thì tại hạ mang thêm nhiều người hôn hộ tống ngài.” Nam tử đội nón lá không nhịn được nói.

“Không cần, ta mang theo hai người là đủ, việc này không nên gióng trống khua chiêng.” Thái Sử cự tuyệt.

Mặc dù tu vi không ổn thế nhưng có rất nhiều bí bảo đủ để bảo vệ tính mệnh. Huống hồ nàng cũng không phải là người không biết lượng sức mình.

Biến số này đoàn chừng là cùng cấp với các chưởng môn các phái, lần này chỉ là ra ngoài điều tra tình huống mà thôi.

“Đi!”

Thái Sử quát khẽ, tay vung lên.

Ánh sao đầy trời ngưng tụ thành bảo toa lưu ly, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

Lần này đi rất nguy hiểm, vì sự tồn vong của nhân tộc và chính phái, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi, đây là chức trách của Ti Thiên đài.

Trước khi đi, Thái Sử bất giác nhìn vào một vách tường ngọc ở trên đài quan tinh.

“Thái Sử năm đầu, chân nhân bí ẩn xây dựng Ti Thiên đài, xem tinh tượng của thiên hạ; lúc tâm ma loạn thế, sinh linh đồ thán, chân nhân tính được chân thân của tâm ma, bởi vì mạnh nghịch thiên cơ cho nên ba năm bỏ mình. Quần anh kịch chiến với tâm ma trăm năm, ma cuối cùng bêu đầu.”

“Thái Sử tám trăm sáu mươi lăm năm, Tà Kiếm Tiên làm loạn, Thái Sử cảnh khanh...”

“Thái Sử 2005 năm, Yêu Quốc xâm lấn Nhân tộc. Thái Sử Linh Diêu...”

Đây là một bộ sự tích tiền bối của Ti Thiên đài, vô số sự kiện lớn đều có thân ảnh của Thái Sử tiền bối.

Một nhóm sử ký là một nhóm huyết lệ, lưu danh sử sách sớm đã trở thành điều truy cầu cuối cùng của các đời Thái Sử.

...

Hắc Sơn.

Lục Khiêm cẩn thận nghiêm túc đứng trước chậu hoa, thỉnh thoảng đưa vào một chút ma khí.

Trước mặt là một gốc thực vật đen kịt.

Nó cao cỡ nửa người, có hai phiến lá đen như mực, trên lá cây là một đầu lâu óng ánh trắng bệch.

Hốc mắt của đầu lâu có hai đoàn u hỏa, sau đầu mọc ra mấy phiến lá nhỏ.

Phiến lá đen kịt không ngừng hấp thụ âm khí.

Mỗi khi góp nhặt âm khí đến một trình độ nhất định thì đầu lâu há hốc miệng ra, phun ra một hạt đậu đen kích cỡ như một nắm đấm.

Tốc độ của đậu đen cực nhanh, lưu lại một hố nhỏ ở trên mặt đất, người không chú ý khả năng sẽ bị làm cho bị thương.

Lục Khiêm nhặt Ma Đậu lên, cảm ứng âm khí nồng đậm trong đó.

“Hoàng Tuyền Ma Đậu, Hoàng Tuyền linh thực sao?” Lục Khiêm nhớ lại một số nội dung trên sổ.

Lấy Hồng Phấn Khô Lâu làm cốt, hạt giống Ma Đậu làm gốc, rốt cục chế tạo ra gốc cây thực vật này.

Vật này là thực vật Minh Hà bí phủ dùng để bồi dưỡng Đạo binh, ở trong chứa năng lượng dồi dào, Đạo binh ăn vào có thể tăng mạnh tu vi, tăng tốc độ tu luyện.

Đương nhiên, người cũng có thể ăn, hiệu quả không khác nhau lắm.

“Ngươi qua đây!” Lục Khiêm nhìn về đầu trâu trông coi một bên nói: “Ăn hết đi.”

“Đa tạ Âm Chủ.”

Khóe miệng đầu trâu mở ra, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nước bọt nhanh chóng trào ra, sau hai,ba lần thì nuốt Ma Đậu vào, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.

Hắc khí trên người của đầu trâu tăng lên một tia.

Hiệu quả nhưng số lượng phải nhiều.

Dùng về lâu dài tu vi khẳng định sẽ tăng lên, đầu trâu mặt ngựa sau khi từ Luyện Khí hậu kỳ tiến vào Dưỡng Thần thì tốc độ sẽ tăng nhanh không ít.

Hơn nữa còn có thể sản xuất hàng loạt, làm thành vật liệu âm tính bán cho ngoại giới.

Ngược lại là thực vật âm tính không tệ.

...

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.