Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Túc Lục Ngô(1)

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Chương 368: Thiên Túc Lục Ngô(1)

“Hử?”

Huyễn Am ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới chưởng là một cái mâm tròn màu vàng xám.

Luân Bàn Tuyên Cổ chuyển động, triệt tiêu phần lớn lực lượng, cảnh tượng ở địa ngục rất sống động.

Bỗng nhiên, từ Luân Bàn truyền đến một lực lượng không tên.

Cơ thể Huyễn Am lấp loé một cái. Lần xuất hiện tiếp theo sắc mặt có chút khó coi, trên cánh tay có vết máu mờ mờ.

“Quả nhiên là tai họa, Dưỡng Thần hậu kỳ đã có chiến lực như vậy, không thể để ngươi tiếp tục sống nữa.”

Lúc này, Huyễn Am không nương tay nữa.

Pháp thể Đạo Cơ mở rộng ra, trên tầng mây hiện lên một con Thiên Túc Lục Ngô, phần bụng con rết có hơn ngàn con mắt.

Ánh sáng lục bắn ra từ con rết ngàn mắt hội tụ thành một cột sáng cực đại, mục tiêu thẳng hướng vào Lục Khiêm.

“Hóa ra là Đô quản đại nhân.” Lục Khiêm cười nói.

Lúc trước ở Thông U Quan đã từng nghe nói về kẻ tên Huyễn Am này.

Trong tam đô ngũ chủ, Đô quản thần bí nhất, trên trăm năm không lộ mặt, vẫn luôn bế quan. Không nghĩ tới mới xuất quan đã ra tay với mình, xem ra Thông U rất coi trọng mình.

Ở trong mắt Huyễn Am, Lục Khiêm giống như bị dọa choáng váng, vẫn không nhúc nhích, tùy ý cho mình xâu xé.

Người này có bộ dáng không sợ gì cả, chắc là có át chủ bài gì đó.

“Át chủ bài à? Lấy ra nhanh lên, để ngươi chết một cách minh bạch.”

Ông ta không thèm quan tâm, một tu sĩ Dưỡng Thần bình thường thôi, át chủ bài có mạnh cũng không mạnh đến đâu?

Ánh sáng cách Lục Khiêm không đến trăm trượng, hắn lấy ra một cái ngọc tỷ, đưa chân khí vào.

“Hả?”

Ngay lúc Huyễn Am cho rằng hắn sắp ra tuyệt chiêu, Lục Khiêm bỗng nhiên hô to một tiếng.

“Phủ chủ cứu ta!”

“Cái gì?” Sắc mặt Huyễn Am thay đổi.

Răng rắc!

Hư không vỡ ra, một cánh tay tái nhợt như ngọc, không có lỗ chân lông vươn ra.

Búng tay một cái, âm phong thổi qua, lục quang biến mất.

Sau đó là bàn tay đập xuống chỗ Huyễn Am.

Phạm vi to lớn, đủ để bao trùm một đỉnh núi.

“Phủ chủ hiểu lầm! Ta là Đô quản Huyễn Am của Thông U Quan, theo lệnh Thông U quan chủ đến hợp tác.”

Uy áp cường đại khiến cho Huyễn Am biến thành hình người, đôi mắt trên người đều nhắm lại.

Bàn tay khổng lồ ngừng lại.

“Nếu hợp tác, vì sao lại đánh người ở đảo Vạn Tượng của ta.”

Huyễn Am sắp xếp lại từ ngữ, nói:

“Phủ chủ nghe ta nói, tại hạ đang thanh lý môn hộ, Lục Khiêm là phản đồ của Thông U Quan, nhiều lần đánh bị thương người của chúng ta, tại hạ bất đắc dĩ mới ra tay ở nơi này.”

Trước mặt Thiên Hà Phủ chủ, Huyễn Am không ai bì nổi vẫn phải chịu thua.

Lần này Thiên Hà bí phủ xuất thế, Thông U Quan đã chết một tên Hóa chủ, Đường chủ Tĩnh chủ thì bị trọng thương. Ngũ chủ bị phế đi ba người.

Căn cứ theo lời của người trốn được trở về, Thiên Hà Phủ chủ đối phó bọn họ như là đập gà con, một hiệp cũng không thể chống đỡ.

Hơn nữa, gần nhất ở phía bắc hai vị Điện chủ Tà Lực và Khủng Bố công thành đoạt đất cũng chứng minh thực lực của Minh Phủ không tầm thường.

Hai vị Điện chủ đoạt từ trong tay bọn họ năm tòa thành, thương vong hai trăm vạn sinh linh.

Nghe được lời nói của Huyễn Am, Lục Khiêm trêu chọc nói:

“Xem ra Đô quản bế quan lâu, không biết tin tức bên ngoài. Cái gì mà phản đồ của Thông U Quan, bây giờ ta là đàn chủ Đàn Luyện Binh Giáp Hào của Minh Hà bí phủ.”

“Thanh lý môn hộ? Người của Minh phủ từ khi nào đã tới lượt Thông U Quan quản rồi? Không coi Phủ chủ ra gì à?”

Không thể không nói, có cường giả chống lưng phía sau, cảm giác nói chuyện cũng cứng rắn hơn không ít.

“Ngươi…” Huyễn Am bị Lục Khiêm trách mắng như vậy, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không còn phong thái thong dong tự tin nữa.

Không ngờ tiểu nhân vật vừa rồi khinh thường lại trở thành người của Minh Phủ.

Bộ dáng tiểu nhân đắc chí này khiến Huyễn Am không kìm lòng được mà lại muốn ra tay đập chết hắn.

“Bỏ đi! Người của Minh Phủ ta, chỉ có bổn tọa mới có thể xử trí.”

Bàn tay khổng lồ ập xuống, Huyễn Am bị đánh đuổi ra ngàn dặm, không biết sống chết.

“Đa tạ Phủ chủ tương trợ!” Lục Khiêm chắp tay nói.

“Ừ, tiến độ Đàn Luyện Binh như thế nào rồi?”

“Bẩm Phủ chủ, Đàn Luyện Binh đã kiến tạo xong đầu trâu mặt ngựa, năm ngày sau sẽ có ba ngàn Đạo binh đưa đi chiến trường. Đầu hươu đầu chó đang trong quá trình chế tạo.”

“Tốt!”

Khe hở khép lại, khí tức cũng biến mất theo.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Lục Khiêm nhìn phương xa.

Có lẽ gia hỏa Huyễn Am này lại muốn bế quan tiếp đây.

Kim Kiều vắt ngang trời, ở cách đó hơn trăm dặm.

Lần này trở về, nhất định phải đột phá Chân Hình Hiển Hóa.

Năm trăm vạn chính mình cướp đoạt vẫn đủ dùng, nếu không được còn có vật liệu của Đàn Luyện Binh.

Chiến tranh kéo ra tấm màn che, năm đại Điện chủ cùng với Thủy phủ đã bước đầu đặt vững gót chân ở hai bên bờ.

Hiện tại chỉ là chiến đấu giữa tu sĩ bình thường cùng với Đạo binh.

Lại qua không lâu nữa độ chấn động thăng cấp, chỉ sợ cũng phải đối mặt với đại chiến toàn diện.

Mật thất u ám, âm khí dư thừa đến sắp ngưng tụ ra chất lỏng.

Lục Khiêm ngồi xếp bằng ở trên đệm hương bồ, song chưởng hướng vào nhau.

Ánh sánh vàng sáng lên, dựng thẳng đến chỗ mâm tròn chuyển động trên lòng bàn tay.

Kim quang chiếu vào trên mặt, biểu cảm không rõ tâm trạng. Giây tiếp theo, thân hình biến mất. Trước mắt là một cái thế giới huyết sắc.

Không trung màu đỏ, thổ nhưỡng màu đỏ, phảng phất như dính đầy máu tươi.

Thế giới mênh mông vô bờ. Trước mắt là một bệ đá máu tươi loang lổ.

Bên trên đặt con dao dùng để lột da, đao chặt, đao đào dùng thiền, đao mổ bụng.

Hai bên đài cao là Thần Ma do âm khí hóa thành. Phía sau đài cao là đầu hổ trảm, sau nữa là toái cốt chùy, trấn thạch các loại.

Phân biệt là các loại khổ hình lột da đào thịt, đầu hổ dao cầu, luyện thạch toái cốt.

Vòng người bên trong sẽ tự động truyền tống đến trên đài để chịu khổ hình.

Chịu đựng được cái phía trước sẽ lập tức bị truyền tống đến cái sau.

Vĩnh hằng luân chuyển, đến khi thời gian kết thúc, hoặc là tử vong siêu thoát.

Mức tu luyện càng cao, hình phạt sẽ càng ngày càng khốc liệt, thời gian càng ngày càng dài.

“Khổ hình của Đại Giải Thoát Luân hẳn là không chỉ có ba loại, hoặc là sau này hiểu được Đạo Tàng mới có.” Lục Khiêm nghĩ thầm.

Rốt cuộc biết nguyên nhân Thiên Hà không hạ huyết chú rồi.

Nắm giữ truyền thừa sau đó, không sợ người khác chạy.

Lục Khiêm lại lần nữa hiểu được Giao Long Chân Hình. Đồng thời lấy ra huyết nhục của Thận chủ, hấp thu tinh khí của nó để bổ sung.

Thế giới hiện thực.

Lục Khiêm lại lần nữa mở to mắt, giọt nước bên cạnh trước khi rời đi đang lơ lửng giữa không trung, bây giờ nhỏ giọt xuống dưới.

Trong Đại Giải Thoát Luân tu luyện một canh giờ, ngoài hiện thực khoảng một giây.

Sau đó lại tu luyện một lần.

Đại Giải Thoát Luân tiêu hao chân khí rất nhiều, dưới tình huống không bổ sung, có thể liên tục thi triển ba lần.

Hạn mức cao nhất một ngày hạn mức là sáu lần, nhiều hơn sẽ cảm thấy tâm trí mỏi mệt.

Như vậy cũng coi như khá tốt, mỗi ngày nhiều hơn người khác sáu canh giờ tu luyện.

Một tháng thì nhiều hơn người khác nửa tháng.

Cuối cùng cũng có thời gian thăng cấp cấp độ pháp thuật khác.

Trong lúc Lục Khiêm đang hừng hực khí thế tu hành. Huyễn Am lê cơ thể bị thương trở lại Thông U Quan. Thông U đạo nhân lập tức chạy đến trước mặt Huyễn Am, vẻ mặt nghiêm trọng: “Sao lại thế này?”

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy dáng vẻ này của Huyễn Am.

Đôi mắt bị mù một phần tư.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.