Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Thiềm bái trăng (2)

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Vạn Thọ vén rèm che mặt lên, mặt phải lại không phải da người mà là một cái miệng to mọc đầy răng nanh!

Vút!

Một đầu lưỡi màu xanh biếc lao vút ra rồi quấn lấy thân thể Kim Dương, sau đó cuộn về phía sau.

Rắc!

Da dẻ Vạn Thọ nứt ra, điên cuồng trướng lớn.

Con cóc khổng lồ cao chín thước, dài cả trượng, trên lưng mọc đầy mụn to như nắm tay, đầu lưỡi thè ra cuốn Kim Dương vào trong miệng.

Hắn cắn mạnh một cái!

Khặc!

Kim Dương không kịp phát ra tiếng kêu cứu đã bị cắn, thân thể nổ tung, máu bắn tung tóe, hai ba cái đã bị hắn nuốt vào trong bụng.

Vị thành chủ trấn thủ Bạch Dương thành cả trăm năm đã hồn phi phách tán. "Gia gia!” Kim Anh hét lên trong tuyệt vọng.

"Kẹt kẹt, một người cũng không được đi!”

Phù!

Cóc kia phun ra một lớp sương mù màu xanh lá cây.

Bốn phía tràn ngập một mùi hương kì lạ, trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng máu quay quái.

Mọi người ngửi thấy mùi hương kia cộng thêm bị ánh trăng chiếu rọi liền cảm giác được trời đất quay cuồng, trước mắt xuất hiện vô số ảo giác quỷ dị.

"Tỉnh!” Lục Khiêm quát.

Một số chai lọ phun ra từ tay áo hắn.

"Bên trong có Nhân Diện Đào Hoa Phục Thần tễ, dùng nó có thể tránh được ảo giác.”

Ngoại trừ Đường Băng thì những người khác đều có, sau khi ăn vào, quả nhiên không cảm giác được ảo giác.

"Hử? Các ngươi vẫn không chết? Các chàng trai, xông lên cho ta! "Cóc tinh cất tiếng cười ngoan độc, những người bên cạnh nhanh chóng thắp sáng pháp bảo, muốn giết đám người Lục Khiêm.

Ầm ầm!

Cóc tinh giậm hai chân xuống đất, mặt đất nứt ra vô số vết nứt như những đường mạng nhện.

Bên dưới vết nứt là một cái hố đen sâu thẳm và rộng lớn.

Bên trong hố lớn có vô số hài cốt.

Có bộ thi cốt đã phong hóa, có bộ thì vẫn còn mới tinh, trắng nõn không tỳ vết, thậm chí còn có huyết nhục chưa mục ruỗng kịp dính lại đó, có vẻ chỉ mới được chôn gần đây.

Con cóc tinh này không biết đã hại tính mạng của bao nhiêu người. Thoát khỏi ảo cảnh mọi người, bọn hắn phải đối mặt với một đối thủ mạnh hơn.

Những đối thủ này không biết là người hay yêu, chúng ẩn nấp trong sương đen, lúc ẩn lúc hiện.

Trên người thỉnh thoảng phun ra một luồng sáng màu trắng đục. Nhanh hơn lửa cháy, nhưng lực sát thương cũng càng mạnh. Có thể ăn mòn tất cả.

Trong khi đối phương phóng thích pháp thuật, mọi người phảng phất nhìn thấy một vầng trăng sáng từ từ dâng lên.

Chỉ một tích tắc, chiêu thức phóng đầy trời, mùi hương lạ xông vào mũi.

Trăng sáng rực rỡ và duyên dáng, khiến người ta muốn vứt bỏ tất cả để đi theo trăng sáng.

“Cẩn thận, đây là bí pháp độc môn Truy Nguyệt Tái Hiện quyết của Diệu Hương giáo, thuật này có thể phát ra dị hương, mê hoặc nhân hồn, khiến đối thủ không phân biệt được ta hay địch, không biết ta ngươi, trở thành con rối bị kẻ khác sai khiến.”

Giọng nói của quan chủ của Ngũ Thông quan toát lên vẻ vội vàng. Vừa dứt lời, Vạn Minh giống như quỷ mị đã chạy tới sau lưng hắn.

Lưỡi kiếm phản xạ ra ánh trăng, đâm xuyên qua trái tim của quan chủ Ngũ Thông quan.

"Á!”

Quan chủ của Ngũ Thông quan chỉ kịp hét lớn một tiếng rồi hóa thành khói đen. Một con quỷ trong ngũ quỷ biến thành bộ dáng của quan chủ Ngũ Thông quan.

Ngũ quỷ chỉ còn lại có bốn con, con còn lại vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa, bởi vì nó đã làm quỷ chết thay.

"Súc sinh, nhận lấy đao của ta đi! Gừ!!”

Yến Hưng Liệt đã lâu không lên tiếng bỗng nhiên hét lớn.

Tiếng gầm chấn động núi rừng, chim thú chạy trốn, tựa như chúa sơn lâm xuống núi.

Đại hán mặt đen này trong miệng cắn một nắm hương khói đã rực cháy, trán buộc khăn đỏ, một chiêu có uy lực bổ đôi Hoa Sơn, đánh lui Vạn Minh.

"Hổ thần giúp ta!”

Yến Hưng Liệt nuốt chửng số hương đó, một tiếng hổ rống chấn thiên động địa.

Bỗng nhiên, cả người hắn mọc đầy lông hổ nhưng sợi nào sợi nấy sắc như kim thép, trán mơ hồ xuất hiện một chữ “Vương” màu đỏ như máu.

Liếc mắt một cái chỉ thấy giống như một con hổ hình người.

Hàn Băng Ly cũng rút ra trường kiếm trắng như tuyết nửa trong suốt, thân kiếm khẽ rung, phản xạ một con rồng trắng uy vũ.

Kiếm khí sắc lạnh nhào về phía con cóc tinh kia.

Nàng và Vu Từ vây chặt con Cóc tinh.

Kim Anh cũng đã sực tỉnh khỏi nỗi bi thương quá lớn, nhanh nhẹn hợp tác cùng quan chủ Ngũ Thông quan để chiến đấu với một gã Luyện Khí hộ pháp.

Quỷ mẫu Đường Băng sai sử hơn mười quỷ vật đang đấu với một cao thủ Luyện Khí kỳ.

Yến Hưng Liệt vừa định đuổi theo Vạn Minh, lại bị người cuối cùng trong ba tên hộ pháp ngăn cản.

Thế cục trở nên hết sức căng thẳng, Hàn Băng Ly có vẻ đang đuối sức, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Nếu muốn phá vỡ bế tắc, phải xem những người khác có thể giải quyết đối thủ của mình rồi sang giúp những người khác hay không.

Ngược lại, mọi người sẽ bị tiêu diệt hết.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.