Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đường thiên cơ, có ngươi không có ta(2)

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Càng nói Lý Độ càng kích động, tức sùi bọt mép, tràn đầy nhiệt huyết.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của ông ấy giống như bảo kiếm tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, bộc lộ tài năng.

Rồi lại chợt nhụt chí giống như giống như quả bóng xì hơi, suy sụp ngồi xuống.

“Đây là kinh nghiệm cả đời của lão phu, nếu năm đó lão phu sớm hiểu được mấy đạo lý này thì tốt rồi.”

Tuổi tác con người càng lớn lại càng hiểu nhiều đạo lý, lộ ra bẩn thân không thể làm được rất nhiều chuyện.

Sau khi thu lại cảm xúc, thần sắc của Lý Độ cũng khôi phục bình thường một lần nữa.

Tiếp tục biến thành một lão nhân bình thường.

Lúc bình thường, Lý Độ sẽ nổi giận với hạ nhân, phân bì với đồng liêu.

Nhưng khi ở trước mặt Lục Khiêm mới bộc lộ con người thật của mình.

“Đệ tử đã biết.” Lục Khiêm hành lễ.

Lời này của Lý Độ, giống như khai sáng đầu óc của hắn, cũng là đòn cảnh tỉnh, Lục Khiêm cảm thụ rất sâu.

“Quay về học ba phương thuốc ta đưa cho ngươi đi, nó có lợi rất lớn đối với ngươi. Gần đây U Minh sắp mở ra rồi, ngươi có thể tạm thời không cần tới Dược phòng.”

“‘U Minh?” Lục Khiêm nghi hoặc.

“Nói đơn giản một chút, U Minh là một bí cảnh. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đi vào trong, không chỉ là người của Thông U quan.”

Sau khi giải thích một phen, Lục Khiêm mới hiểu U Minh là cái gì.

Khó trách gần đây dân cư ở Chấp Pháp điện lại thưa thớt như vậy.

Thì ra là đều đang tránh trong động phủ, tu hành tích lũy, chuẩn bị tham gia sự kiện lớn lần này.

Lục Khiêm tạm biệt Lý Độ rời đi.

“Nhớ kỹ, phải đủ can đảm, tại thời khắc biến đổi giữa sống chết, thì không phải tranh nhau trên đạo hạnh và bối cảnh. Mà là ai có được một con đường sống.”

Lời nói của Lý Độ nhàn nhạt truyền đến.

Giống như là nói với không khí, nói với Lục Khiêm, cũng hoặc là nói với chính mình.

Trong động phủ.

Bên trong tĩnh thất.

Lục Khiêm mở dược phương ra ở trong thư phòng.

Theo thứ tự là Thái Tuế Âm mặc, Kim Ngô hoàn, Thiên Nhiên tán.

Nguyên vật liệu của Thái Tuế Âm mặc là Độc Nhãn Thái Tuế.

Độc Nhãn Thái Tuế là sự kết hợp giữa Thái Tuế và xác người mà thành.

Dùng làm dược vật có thể khiến con người cảm ngộ được âm tính, thân hóa bóng ma, âm thần chạm đến trong cõi Hoàng Tuyền U Minh.

Đối với người tu hành ở Thông U quan, dược này có thể xúc tiến tu hành Luyện Khí Hóa Thần.

Có thể dùng trong những lúc nguy hiểm, hóa thân thành bóng ma chạy trốn.

Còn Kim Ngô hoàn có tác dụng định thần, trừ tà, ngừng kinh sợ vân vân.

Thông U quan tu hành theo phương pháp thuần âm, khó tránh khỏi sẽ giao tiếp với các vật không thể tưởng tượng được.

Những sự vật kia sẽ ảnh hưởng đến tâm trí trong một mức độ nhất định, khiến người ta rơi vào Ma đạo.

Ma đạo và Bàng Môn khác nhau.

Cho dù là Bàng Môn thì cũng kiêng kị yêu ma.

Yêu ma không phải là người, vì đã đánh mất nhân tính.

Những sắc mùi ô uế cực độc mà nhân loại ghét bỏ thì ở trong mắt yêu ma lại cực kỳ ngọt ngào.

Về phần Thiên Nhiên tán thì không cần phải nói.

Trừ cái này ra, lần này đi ra ngoài hắn còn mang theo ba phương thuốc Hỏa Lôi dược, Vạn Hoa Xuyên Tâm tán, Tị Thủy hoàn.

Mấy phương thuốc này tương đối chú trọng đến tính thực dụng, trong chuyến đi U Minh này hắn cũng mang nhiều một chút.

Vẫn còn nửa năm trước khi U Minh mở ra.

Thời gian nửa năm này nói dài cũng không dài lắm.

Dựa theo lịch trình tu luyện hiện tại, nó sẽ trôi qua trong nháy mắt.

Hơn nữa, trọng tâm kế tiếp chắc chắn là hấp thu tinh huyết của Ngư Long, hoàn thành dẫn huyết nhập thể.

Đừng nói là nửa năm, Lục Khiêm còn muốn dành tới mười năm để chuẩn bị.

Cũng may hắn có thể giao việc luyện chế đan dược cho hai tên người giấy, nếu không thì cũng chỉ có thể đả tọa trong nửa năm mà thôi.

Việc tiếp theo đó là lấy tinh huyết của Ngư Long và Đạo Dẫn pháp làm trọng.

Kế đến là Ký Thần thuật và vẽ Tham Lang Âm phù.

Hai thứ này liên quan đến khả năng tiến đánh thảo phạt của hắn.

Trong động không có đông hạ nhật nguyệt.

Từ sáng sớm đến tối muộn ba lần Đạo Dẫn tuyệt đối không bỏ bê, trong động phủ luôn luôn quanh quẩn hơi nước đen như mực tựa như thủy phủ trong lòng đất.

Ngoại trừ lúc ăn cơm và ngủ, thì thời gian còn lại đều dành cho tu luyện.

Mặc dù mỗi ngày có cực khổ, nhưng cũng thanh tĩnh tự nhiên.

Khắc độ trên gương vàng thần bí tăng lên từng chút một.

Loại đãi ngộ chỉ cần nỗ lực là sẽ có được này, là thứ mà không ai có thể nghĩ đến.

Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn và cảm giác thành tựu do tu luyện chăm chỉ mang đến.

Trong lúc này Lục Khiêm cũng có nghe sơ qua chuyện xảy ra ở bên ngoài, chỉ là không để ý lắm.

Trong một lần đám người Vu Từ ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vận may lần này cũng không quá tốt, khiến bọn họ bị tổn thất nặng nề.

Vu Từ bị trọng thương, Yến Hưng Liệt hồn phi phách tán.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.