Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 356: Diệp gia đại nạn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1446 chữ

Băng Huyền thở dài: "Phá." nàng vừa đưa tay ra, trên cao băng tinh bỗng dừng lại, một đạo băng tinh nhỏ bay lên, băng tinh Vân Phàm trực tiếp tan nát.

Vân Phàm đứng trên cao, im lặng không nói gì, truyền âm: "Băng Kiếm Thần, ta băng tinh phế vậy sao?"

Băng Kiếm Thần câm nín, thở dài: "Không phải ngươi băng tinh phế, nàng băng tinh cao hơn cả ta băng tinh. Ngươi Băng Thần thánh thể, không bằng nàng băng tinh."

Vân Phàm gật đầu.

Na Na bên cạnh thè lưỡi: "Lêu lêu, Vân Phàm ngươi thật ngu." Vân Phàm bị chửi ngu, nàng còn thè lưỡi châm chọc hắn, Vân Phàm không thể tức giận.

Ta phải bình tĩnh, Na Na nhìn hắn cười nhẹ.

"Hồ Ly, Khống Chế." Vân Phàm đang suy tư, trên cao băng tinh tiêu thất quay trở lại, bình thường mây xanh trời. Đột nhiên, xung quanh Vân Phàm, lại xuất hiện từng đạo linh khí.

Tâm tình hắn trầm mặc, bị riềng xích màu hồng khống chế, căn bản không cách nào thoát khỏi, Vân Phàm trầm tư.

Xung quanh màu hồng trắng linh khí, bay quanh hắn, làm hắn linh khí bị phong bế. Cùng cảnh giới vậy mà nghiền ép, như vậy sao? Chỉ trên hai cảnh giới nhỏ!

Hợp Thể cảnh thất giai đem hắn khống chế.

Cách không xa, Na Na bước tới gần hắn, nhìn vẻ mặt bình tĩnh, mang trong mình tức giận nam nhân.

Nàng cười hì hì.

Phía bắc Dương Diệp Thành, trên cao là Vân Phàm bị riềng xích màu hồng trắng bao quanh, không thể thoát khỏi, hai tai màu hồng trắng hồ ly.

Ánh mắt nàng nhìn hắn, hai tai trên đầu còn không ngừng lắc lư, hồng trắng y phục làm nàng toát lên vẻ đẹp, hồ ly sẵn có, mê hoặc lòng người.

Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh, nàng ngực lớn như vậy, lại hoàn toàn bị nàng mặc áo che đậy, không có nhìn ra khe ngực, đuôi hồng trắng chín đuôi.

Còn vẫy vẫy không ngừng, Băng Huyền xa xa không ra tay, nhìn lên cao. Hắn có bán thần cảnh đi theo, lão nhân tuy không ra tay, chỉ có thể bảo hộ Vân Phàm.

Nàng lo âu, đối phương tức giận, sợ rằng đem nàng giết chết.

Bên này, Na Na ánh mắt đỏ vàng, tóc vàng phủ qua sau lưng, hai tay đưa qua sau lưng, đầu hơi nghiêng về phía trước.

Ánh mắt say đắm nhìn Vân Phàm: "Nếu như ngươi, không đối lập cùng nhị sư tỷ, ta nhìn ngươi thuận mắt như vậy. Ta có thể rủ lòng thương, đem ngươi làm ta người hầu."

"Liếm ta chân nha." Vân Phàm vẻ mặt chán nản, tức giận làm gì? Đối phương chưa giết hắn huynh đệ, đây là mặt ngoài, còn thâm tâm, trong lòng hắn gầm thét.

"Nữ hồ ly này, chính là đem treo hắn lên đánh." không đánh nàng lại, ta không phải nam nhân, Vân Phàm hừ nhẹ. Đối với hắn, không đánh trả nàng coi như may mắn.

Bị hồ ly riềng xích ngăn cản, linh khí không cách nào dùng, bản thân còn bị phế. Nhìn Na Na câu dẫn như vậy, tâm niệm cứng rắn.

Na Na thở dài: "Vân Phàm, nếu như không phải sau lưng ngươi, bán thần cấp bậc bảo hộ, chúng ta không có bán thần cấp, ngươi coi như đã xuống đất nha."

Vân Phàm bị nàng chửi ngu, giờ còn nói hắn, hộ thuẫn sau lưng là bán thần cấp. Vân Phàm bình tĩnh ánh mắt nhìn nàng lảm nhảm, Na Na cuối cùng vẫn quyết nói ra.

"Ta nhốt ngươi lại đây, ngươi không thoát, ta cách phá giải không ngại nói cho ngươi, là đánh bại ta hoặc ta rút lui."

"Cảnh giới thấp hơn ta là như vậy, đồng cấp ngươi vẫn bị riềng xích khóa chặt. Đến khi ta chết, hoặc phá bỏ mới có đi ra. Ngươi cảnh giới cao hơn cũng có thể."

Hồ Ly Na Na nở nhẹ nụ cười: "Mà ngươi, mượn nhờ sức mạnh Băng Kiếm Thần, căn bản không được, ba năm trước ngươi đã dùng, muốn dùng lại?"

"Không có nha, ta đều hỏi qua Hồ Ly Thần, nàng ấy đều nói cho ta, mượn nhờ sức mạnh, ít nhất phải năm năm qua đi. Mà ngươi mới hai năm qua đi mà thôi."

"Vân Phàm, ngươi thật ngu ngốc." Vân Phàm ánh mắt băng lãnh, màu xanh băng tóc, trầm mặc, trên thân màu băng xanh y trên cao, xung quanh là từng đạo linh khí.

Hồng trắng riềng xích, muốn thoát ra ngoài hắn căn bản không thể.

Bên dưới Tô Hạo, nhìn xung quanh thi quỷ ánh mắt mê man, vô số thi quỷ, hắn giết vô số, đối phương còn chín trăm đầu, không cách nào giải quyết.

Tô Hạo đang trầm tư, một đạo ánh sáng xuyên qua người hắn, là Diệp Dương lao nhanh tới công kích một đầu thi quỷ, màu đen y phục, ánh mắt đỏ ngầu.

"Lão tổ, ta nhất định sẽ giết ngươi." Lão tổ? Tô Hạo nghiêng đầu? Xung quanh không có cây xanh lớn, cách xa xa có một ngọn núi, ít cây xanh.

Mà bên dưới đất hắn đang đứng, có một cây cỏ xanh đã mừng, đi qua mấy nơi mảnh đất! Cách xa vài bước mới có cỏ xanh, căn bản không có nhiều cỏ xanh.

Nơi đây phía bắc hoang vắng, gần ma nữ tông, lại gần Phong Ma Sâm Lâm, tránh yêu thú đi ra. Thật là khổ cực người dân, Tô Hạo nắm chặt đâo, nhảy lên cao xoay người.

Một đạo màu nâu linh khí, kéo dài thanh đao, một đạo màu nâu linh khí, bay quanh hắn, công kích ra ngoài. Tô Hạo cười nhẹ, nên chết!

Cách hướng Tô Hạo công kích không xa, có hai đầu thi quỷ, kéo theo riềng xích người chạy đến, Tô Hạo nhìn xung quanh, ánh mắt kiên định: "Hừ, chết đi." hắn xoay đao.

Luyện Hư cảnh của hắn, có thể dễ dàng chém giết một đầu luyện thi Hóa Thần cảnh, Tô Hạo xoay đao. Đạo màu nâu linh khí bay đi, đem mấy đầu thi quỷ diệt!

Diệp Dương bên này, hắn nhìn lão tổ bị hai nàng ám toán, ánh mắt cứng rắn: "Các ngươi tránh ra, để ta cùng bản thân lão tổ, một mực chém giết."

Thi quỷ đều chết đi, Băng Huyền, Na Na không có để mấy người thức tỉnh trí nhớ, nên không nghe hiểu Diệp Dương nói gì, Na Na nhìn trên cao, ánh mắt nhìn xuống dưới.

Hơn ngàn thi quỷ, không còn nhiều còn có chín trăm, đều bao quanh hai người, cười hì hì: "Vân Phàm, ngươi muốn xem huynh đệ của ngươi? Giao thủ chín trăm đầu thi quỷ hay không?"

"Hừ, Na Na có giỏi ngươi thả ta ra, ta quyết đấu với ngươi một trận." Na Na cười nhẹ, quay đầu đưa tay lên cao: "Diệp Dương, ngươi đã muốn cùng lão tổ ngươi so tài."

"Ta đưa hắn trở về cảnh giới, chính bản thân hắn nên có Hợp Thể cảnh nhị giai." nàng đưa tay lên cao, một đạo màu hồng trắng linh khí bay xuống dưới.

Đang hướng tới tấn công Diệp Dương, mấy trăm đầu thi quỷ, quay đầu hướng Tô Hạo đạo đao khí, chém thành hình tròn.

Tô Hạo gương mặt chảy ròng rã mồ hôi: "Các ngươi là đang chơi ta?" Tô Hạo lau mồ hôi trên trán, nhìn xuống vô số thi quỷ hóa thần cảnh bò tới.

Na Na trên cao, nàng màu hồng trắng y phục: "Tô Hạo, ngươi nên vui mừng, ta đã rủ lòng thương, không để mấy người bọn hắn có lĩnh vực chân thân công pháp."

"Như vậy ngàn đầu Hóa Thần cảnh? Ngươi nghĩ Luyện Hư cảnh thấp bé như ngươi? Có thể giết hơn một trăm đầu thi quỷ?"

Tô Hạo, nghe nàng nói, gật đầu đồng ý, nàng dù là ma đạo không ra toàn lực, hắn không có như vậy giết mấy người, nếu không căn bản không làm được.

Tô Hạo bay lên cao, nhìn xuống hơn chín trăm đầu Hóa Thần cảnh, thân thể bao phủ màu đen, hắc ám nguyên tố. Tâm niệm khống chế đao pháp.

Cách đó không xa, Diệp Dương thấy lão tổ hắn, cảnh giới quay về, chắp tay cúi đầu: "Lão tổ, ta giải thoát ngươi khỏi đau khổ."

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.