Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 391: Trúc cơ cảnh sói yêu

Tiểu thuyết gốc · 1482 chữ

Vân Phàm bên trong nhà đối đầu yêu thú lúc này, hắn cầm trên tay con dao: "Hừ yêu thú nho nhỏ, nếu như không phải ta mất đi cảnh giới."

"Ngươi nhỏ nhoi yêu thú, hàng ngàn hàng vạn một kiếm ta đều chém giết dễ dàng."

Vân Phàm tay cầm dao, đây là dao đi rừng có cán dài hắn dễ dàng đánh trả, đầu sói đánh ra một đạo, Vân Phàm nhanh chóng né tránh.

Một kiếm đánh trả, đầu yêu thú sói nhìn Vân Phàm, ánh mắt sát ý gầm nhẹ một cái, nhảy lên muốn cắn Vân Phàm.

Vân Phàm hừ nhẹ, dù là không có cảnh giới ta kiếm tu luyện nên vẫn còn? Dù đây là dao, Vân Phàm nhìn xuống bản thân dao dài.

Nắm chặt thân ảnh chạy về phía trước, cúi đầu, đầu Luyện Khí cảnh sói nhảy lên, Vân Phàm cúi đầu trượt trên đất, một nhát chém lên cao.

Bên trong căn nhà rơm cháy rực.

Đầu sói nhảy lên cao, Vân Phàm cúi người trượt, tay còn lại cầm kiếm chém bên dưới, một đường đạo kiếm dài đầu sói vừa nhảy qua Vân Phàm trực tiếp ngã chết.

Vân Phàm hừ nhẹ: "Chỉ là một nhỏ nhoi yêu thú Luyện Khí muốn giết ta quá yếu." Vân Phàm nhanh chóng đi ra khỏi cửa, trước khi đi hắn còn cần làm một ít việc.

May mắn yêu thú da thịt, dao bình thường vẫn giết được!

Nhanh chóng rời đi, vừa đi ra khỏi cửa hắn nhìn xung quanh, thôn làng người đến hầu như bị giết, sói yêu thú tàn phá, Vân Phàm hắn có tu luyện kiếm.

Lại không thể địch nhiều như vậy, quá nhiều a, với thân thể phàm nhân là không thể nào. Vân Phàm nhanh chóng chạy.

Cánh rừng cách đó không xa, trung niên nam nhân vô số, vừa chạy tới giải quyết một đầu sói, từ bụi cỏ bên cạnh lại đi ra một đầu Sói.

Trung niên nam nhân, cùng khác nam nhân trong làng nhanh chóng hướng tới, cha Dương Anh, Dương Đào cảm thấy không đúng, nhanh chóng hô tô.

"Các vị huynh đệ, không ổn chúng ta nữ nhân kéo theo hài tử rời đi sợ rằng gặp chuyện."

Một ít nam nhân nghe vậy, nhìn hắn: "Ngươi cùng vài vị huynh đệ đi a, đầu sói này chúng ta vài ba người có thể ngăn cản, chính ta mất đi có thể, hài tử mất là không thể nào."

Dương Anh hai tỷ muội lão cha thấy vậy, nhanh chóng mang theo vài người đuổi theo.

Cách đó không xa, Thẩm Thẩm mang theo Dương Đào trên lưng, Dương Anh chạy theo. Dương Anh dù chân đau, bất quá bây giờ là Thiên Uyên cho nên dễ dàng.

Thẩm Thẩm kéo theo hai nàng rời đi, xung quanh có hơn mười mấy nữ nhân kéo theo hài tử chạy, bỗng một đạo sói đi ra từ cánh rừng ngăn chặn mấy người.

Một móng vuốt đánh ra, đã làm một nữ nhân kéo theo hài tử bị chém chết, mấy người kinh ngạc sợ hãi ngồi quỳ xuống đất.

Đầu sói giống như thống khoái, không ngừng chậm rãi bước về phía trước, Thẩm Thẩm thấy vậy, muốn quay đầu bỏ chạy, Dương Anh từ lúc nào, đã chạy tới.

Ngăn trước mắt mấy người, đầu sói yêu nhìn xuống mười mấy tuổi hài tử, trung niên nữ nhân mấy người thấy vậy: "Không a Tiểu Anh, ngươi làm sao đứng ở đây."

Mấy người càng là kinh ngạc: "Làm sao mà? tiểu Anh ngươi đi a." Trung niên nữ nhân ở gần đây càng là kinh ngạc, quỳ trên đất hài tử càng là khóc lóc.

Hai tay đưa lên lau nước mắt: "Ô Ô Tiểu Anh không thể." Đầu sói giống như đắc ý cười.

Nhìn xuống mười mấy tuổi nữ hài tử, nhanh chóng đưa móng vuốt lên, Dương Anh cười nhẹ, trên tay nàng bỗng hình thành một thanh kiếm màu vàng.

Một kiếm đánh trả đầu sói, mấy người sau lưng há hốc mồm. Thiên Uyên hừ nhẹ, ta cuối cùng cảm nhận được quanh minh nguyên tố.

Nàng thân ảnh nhảy lên, một kiếm chém ra. Đầu sói ngơ ngác lui về sau, há to miệng một đạo sóng âm đánh ra, Dương Anh trên tay cầm quang minh kiếm kỹ ngăn chặn.

Đầu sói nhanh chóng hóa thành ba thân ảnh, tiến tới mỗi một thân ảnh đánh ra, Dương Anh bị đánh bay ra sau.

Hộc máu.

Trong đêm.

Dương Anh bị đánh bay, ba thân ảnh sói lại hòa làm một đáp xuống mấy nữ nhân muốn ra ngăn chặn, lại không cách nào đúng dậy.

Hài tử khóc lóc, đầu sói yêu thú cười hắc hắc.

Bỗng từ bụi cỏ chạy ra mấy thân ảnh, là cha Dương Đào hai tỷ muội cùng vài người, nhìn yêu thú to lớn cao hơn hai mét trước mắt.

Lại có từng đạo ánh sáng phát ra từ lông, dĩ nhiên là Trúc Cơ cảnh giới? Kéo dài thời gian lâu như vậy? Cháy lớn một thôn làng binh lính gần đây chưa đến?

Lão cha Dương Đào hắn gọi Dương Đắc nhanh chóng ý thức không đúng, Dương Anh làm sao lại bị đầu sói này chú ý?

Dương Đắc không nói nhiều, nhanh chóng chạy tới một gậy đánh trúng đầu Sói.

Đầu sói quay lại thấy là một trung niên nam nhân, gầm nhẹ một đạo sóng âm bay tới, trung niên nam nhân dễ dàng bị đánh bay.

Mấy nam nhân còn lại, nhanh chóng đỡ lấy Dương Đắc, Dương Đắc được mấy người đỡ lấy, nội thương vẫn là có! Ho khan ra máu.

Đầu sói không để ý hắn, nhìn Tiểu Anh trước mắt quang minh khí tức, hấp thụ ta có thể tăng thêm cảnh giới, một bước lên mây.

Dương Anh nằm trên đất, kiếm đâm xuống đất, tay cầm kiếm khó khăn đứng dậy: "Hừ yêu thú nho nhỏ, nếu không phải ta mất đi hầu như cảnh giới."

"Trúc Cơ cảnh yêu thú như ngươi, há có thể lộng hành như vậy?" nàng khó khăn đứng dậy, yêu thú không nghe lời nàng nói nhanh chân chạy về phía nàng.

Dương Anh đắc ý cười, ngươi đến.

Dứt lời Vân Phàm từ trên cao nhảy xuống, một kiếm chém trúng đầu sói yêu, Sói yêu cảm nhận cơn đau nhức nhanh chóng lùi lại, nam nhân còn sót lại vừa lúc chạy tới.

Thấy rõ ràng, nhiều người bị thương, Vân Phàm nhìn mấy người: "Mang theo các nàng rời đi."

Mấy nam nhân thấy vậy, gật đầu nhanh chóng tiến tới đỡ lấy mấy người. Vân Phàm hừ nhẹ nhìn Dương Anh: "Uyên tỷ tỷ?" Dương Anh gật gật đầu.

Quả nhiên như hắn đoán, từ xa cảm nhận màu vàng chói sáng giữa màn đêm như vậy, còn bên trong hắc bào nữ tử tinh thần.

Không thể nào sai vào đâu được, chỉ có Thiên Uyên tỷ tỷ quang minh thiên sứ, mới có khả năng chiếu sáng một vùng đêm. Vân Phàm nhìn Thiên Uyên: "Nhanh chóng đưa ta quang minh kiếm."

Dương Anh thuận tay ném tới, với thân thể nhỏ nhoi như nàng căn bản không đánh lại. Kiếm bay tới, Vân Phàm nhanh chóng nhận lấy.

Cảm nhận trên tay quang minh kiếm, hắn còn có công pháp dễ dàng thích ứng quang minh kiếm trên tay, nhìn đầu sói.

Thân ảnh Vân Phàm bước đi trong đêm, đạo kiếm hắn phát sáng, xung quanh là thôn làng đỡ nhau cách ra xa, chưa đợi mấy người đi ra.

Đầu sói Trúc Cơ gầm nhẹ lên cao, một đạo sóng âm hình tròn công kích ra xa mọi hướng, thôn làng vừa nghe được liền ngã xuống đất.

Khó chịu nằm trên đất, Dương Đắc vừa thụ thương lại bị công kích trực tiếp ngất đi, Thẩm Thẩm cách không xa, nàng ngã trên đất.

Trên lưng Dương Đào bị đánh ngất tỉnh dậy, ánh mắt mơ hồ thấy được thôn làng ngã xuống đất, nàng kinh ngạc Vân Phàm đại ca bảo vệ Tiểu Anh.

Thôn làng nằm trên đất, Thẩm Thẩm nằm ngay bên cạnh nàng: "Muội muội Vân Phàm đại ca, Cha các ngươi làm sao có thể thoát đây, binh lính tại sao không đến?"

Nàng nhìn lên cao, trời dù tối đen có thể thấy rõ các nàng đã trải qua rất lâu, gần như đã sáng vẫn không có binh lính người đến?

Vân Quốc, ta ghét các ngươi ghét các ngươi không có binh lính tới, Dương Anh Đào thôn làng? Tất cả đều bị giết sao? Vân Phàm đại ca cảm ơn ngươi.

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.