Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 417: Cổ Nhược Ca tấn công Thiên Đế Đô (5)

Tiểu thuyết gốc · 1428 chữ

Quay đầu nhìn Vô Ngạn, còn sót lại bản thân nàng mà thôi.

Nàng đứng thẳng, đầu nhìn lên cao: "Ngươi không ra tay sao?"

Nguyệt Sa Sa thân ảnh la lỵ hiện thân: "Cảnh giới ngươi quá thấp, chịu được một công pháp của ta không?'

Vô Ngạn cắn chặt răng: "Ta biết, ta không thể chịu được, bất quá ta phải chiến thắng." Nguyệt Sa Sa, thân ảnh la lỵ cười nhẹ: "Thấp bé như vậy."

"Ngươi lại rất ngoan cuồng, rất tốt." nàng đưa tay nhỏ lên cao: "Ánh dương tụ tại đây, thái dương chiếu rọi muôn nơi." Nàng khống chế màu vàng ánh nắng chiếu xuống.

Một đạo ánh sáng, vừa rơi trên người Vô Ngạn. Vô Ngạn run rẩy, hai chân mềm nhũn nằm trên đất, bên dưới đất không ngừng lún sâu xuống dưới.

Vô Ngạn run run: "Mạnh như vậy, quả nhiên chỉ là uy áp đã đánh ta nằm."

Vô Ngạn mắt nhắm mắt mở, không chịu được nữa không thể duy trì.

Cách nàng không xa, hai thân ảnh rơi xuống đất, tạo thành to lớn vụ nổ.

Bùm.

Từng mảnh lớn đất bay ra xa, Hạ Cơ, Tô Hạo hai người rơi xuống: "Cổ Nhược Ca, ngươi mạnh như vậy." Tô Hạo nhìn trước ngực, một vết thương lớn.

Một hình chém do kiếm để lại, không cách nào khôi phục. Hạ Cơ nàng may mắn, da Huyết Thổ Long cứng rắn nên mới không bị đánh quá đau.

Nhìn Tô Hạo: "Ngươi không sao chứ?" Tô Hạo lắc đầu: "Vết thương quá mạnh, ta không chịu nổi, nham nguyên tố quanh đây."

"Không hồi phục được ta vết thương."

Hạ Cơ: "Nàng ra tay quá tàn bạo, đây chính là chiến trận không nên lơ là." Tô Hạo gật đầu: "Đúng vậy." hắn nhìn lên cao.

Hơn hai mươi mấy đạo cảnh giới cao người, hướng Cổ Nhược Ca đánh.

Cổ Nhược Ca nhìn hai mươi mấy đạo cảnh giới: "Các ngươi cắn thuốc cảnh giới tăng cao, không biết giữ mạng sao?"

"Đều ngu ngốc như vậy?"

Nàng đưa kiếm lên cao: "Các ngươi đều muốn chết a? Ngu ngốc như vậy." Nàng đưa kiếm lên cao, nhìn xuống hai mươi mấy người ngu ngốc.

Hai mươi mấy đạo người lao lên: "Hừ, ma đạo nên chết, dù bọn ta cắn thuốc cũng muốn giết ngươi!"

Hai mươi mấy đạo linh khí, cùng lúc bay lên, uy áp không ngừng đáng ra. Cổ Nhược Ca quay đầu, nhìn xung quanh đám người, đầu nghiêng nhìn mấy người.

"Thiên Thiên Kiến, Chủ nhân muốn xem ta chiến trận, một mực giết chết hai mươi cảnh giới cao thâm, ngươi nhìn dù ta muốn vẫn tại đây."

"Cũng muốn tấn công đẹp đẽ, muốn để ngươi công nhận, Cổ Nhược Ca không còn tiểu nữ hài đi theo chủ nhân."

"Môn công pháp, chính là người từ truyền thừa thay đổi cho ta, một môn rất mạnh công pháp."

"Linh Xuân." Trên thanh kiếm nàng, xuất hiện từng đạo kiếm mạnh mẽ, xuất hiện vô số linh hồn màu xanh, từng đạo cánh hoa từ thanh kiếm nàng.

Hư ảo hiện ra, Cổ Nhược Ca quay đầu, một kiếm chém từ phía bên phải vai, xuống bên trái ngực. Một kiếm này nàng chém đối phương.

Dễ dàng đem đối phương, thổ huyết. Nam nhân vừa bay lên liền bị nàng chém, trên thân xuất hiện vết thương, vô số linh hồn màu xanh bay vào hắn vết thương.

Không ngừng hấp thu hắn linh khí, muốn chữa trị vết thương. Nam nhân tức giận: "Đây là đồ vật gì? Vậy mà hấp thu ta linh khí, không ngừng ăn mòn còn không thể trị?"

Hắn tay loay hoay dù cảnh giới Luyện Hư cảnh vẫn không thể chữa trị? Cổ Nhược Ca cười nhẹ, quay đầu nhìn lại, mười chín người, nam nữ đều có hướng nàng đánh tới.

Cổ Nhược Ca cười nhẹ, mười chín đạo công kích cùng lúc tới, trên tay nguyên tố hiện ra, kiếm khí mạnh mẽ công kích nổ ra.

Trên trời cao, Cổ Nhược Ca thân ảnh chiến giáp biến mất, một vụ nổ hình thành.

Oanh.

Làm rung chuyển trời cao, Cổ Nhược Ca thân thể biến mất, mười chín đạo nhìn xung quanh khói đen, ánh mắt hiện ra tia sát ý.

"Nàng chạy đâu?" trong lòng mấy người, đều cảnh giới cao độ, tinh thần xung kích đi ra, lại không cách nào phát hiện Cổ Nhược Ca nơi đâu.

Nam nhân chịu vết thương, do Cổ Nhược Ca lúc đầu chém ra đứng trên cao, vết thương không ngừng thối rứa: "Không không, làm sao có thể, làm sao có thể?"

"Ta thân là Luyện Hư cảnh giới, sao có thể chết như vậy?" Hắn không kịp nói nhiều, linh hồn màu xanh đã hấp thu hắn toàn bộ linh khí.

Thi thể khô héo, rơi xuống dưới, màu hơi đen thi thể.

Cổ Nhược Ca bỗng chốc xuất hiện, nàng chém một đường bán nguyệt, từ bốn hướng. Đẩy sương khói tan đi, mười chín người đều phòng bị.

Vừa tới bốn đạo bán nguyệt công kích, nhanh chóng dùng toàn lực đỡ lấy, va chạm với đạo kiếm khí. Dù bay trên cao, mấy người hai chân vẫn bị lui về sau.

Hai tay không ngừng run rẩy, dù dùng kiếm hay nguyên tố, thành hộ thuẫn ngăn chặn, vẫn không cách nào ngăn nàng?

Đây rốt cuộc là quái vật gì? Mười chín người, vây quanh Cổ Nhược Ca thành hình tròn, nhìn trước mắt nữ nhân.

Một thân chiến giáp, tỏa ra bá khí màu đen hắc ám nguyên tố.

Cổ Nhược Ca đưa kiếm lên, thân ảnh hư ảo xuất hiện bên cạn bốn người đang ngăn chặn, đưa kiếm lên cao.

Keng.

Bốn người chống đỡ, tốc độ này ngay cả mắt thường không nhìn rõ, tinh thần dùng đến cực hạn mới miễn cưỡng cảm nhận được.

Bốn người vừa né đòn, một hình cánh hoa chậm rãi xuất hiện trên người. Hai nam hai nữ, chưa minh bạch chuyện gì, Cổ Nhược Ca thân ảnh tiêu thất.

Bốn thi thể đột nhiên, phát nổ hình cánh hoa bốn cánh hiện ra trên thân, Cổ Nhược Ca thân ảnh đã bay tới sau lưng đối phương.

Mười năm người còn lại mộng bức?

"Chuyện gì xảy ra?" trong mắt mấy người, hai nam nhân, hai nữ nhân dùng bản nguyên kiếm, nguyên tố đỡ đòn trên thân đối phương chỉ hiện ra.

"Một hình bông hoa, từ từ nở rộ, lại không một tiếng động bốn người Hợp Thể cảnh như vậy liền chết?"

Mấy người chỉ giám nghĩ trong lòng, không nói ra lời.

Cổ Nhược Ca quay đầu lại, dù nàng mặc chiến giáp, miệng vẫn cười nhẹ: "Đáng sợ lắm đúng không? Đây là các ngươi phải đón nhận!"

Mười năm người chưa định thần lại, trước ngực mỗi người, bông hoa lại từ từ nở rộ, mấy người còn đang thất thần, chưa kịp phá hủy bông hoa.

Thân thể đầu trở thành vũng máu rơi xuống dưới đất: "Đây chính là nghiền ép cảm giác."

Cổ Nhược Ca hừ nhẹ.

Bên dưới Thiên Đế Đô tường thành, Cổ Hà sợ hãi không giám ra tay, hắn cảnh giới thấp bé chỉ giám ở đây, chỉ dẫn đại pháo quân từ trong bắn ra.

Không ngờ tới, Cổ Nhược Ca mạnh như vậy? "Vẻn vẹn chỉ dùng vài giây qua đi, không đúng là hai phút."

"Giết hết hai mươi người."

Binh lính cũng sợ hãi, Cổ Hà sợ hãi ngồi quỳ trên đất, hai chân dù mặc quần vậy mà xuất hiện dòng nước?

Cách đó không xa.

Bên dưới hoang toàn, đều là màu nâu đất từng mảnh bị phá vỡ, Vô Ngạn nằm trên đất, từng đạo quang màu vàng chiếu xuống nàng thân thể.

"Cổ Nhược Ca ngươi cảm nhận được sao?"

Cổ Nhược Ca cách đó không xa, nhìn xuống dưới: "Ân, cảm nhận được đối phương muốn thi hành Cửu Thổ Đại Trận."

Vô Ngạn dù nàng bị đè ép, vẫn nghe được đối phương nói chuyện dù nằm trên đất, linh khí bị đè ép: "Các ngươi, có thể cảm nhận được chúng ta dùng đến đại trận?"

Nguyệt Sa Sa khinh thường cười: "Một cái cửu cấp đại trận, rác rưởi mà thôi, căn bản không đáng ngại, ta để cho mắt chó các ngươi nhìn!"

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.