Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 67: Tâm ma

Tiểu thuyết gốc · 1327 chữ

Đa Bắc cười ha ha, làm xung quanh tướng lĩnh đều cảm thán, quả nhiên không hổ là Đa Bắc đại nhân, việc này cũng có thể biết rõ như vậy. Với cảnh giới của người thì việc này quá dễ dàng.

Xung quanh bàn tán.

Tiên Đạo Tông.

Ngoại môn đỉnh núi trong một căn nhà nhỏ.

Sư tôn Lăng Thần vừa tiến giai, cảnh giới bây giờ là Kết Đan, hắn cảm nhận được linh hồn nhanh chóng phục hồi.

Phất tay, xung quanh căn phòng vô số đạo linh khí nay lên cao, bao trùm lấy Lăng Thần nhà: "Ngươi nuốt viên đan dược, tuy nó có thể cho ngươi trở thành truyền thuyết Trúc Cơ cảnh là tám mươi phần trăm"

"Nhưng giúp ngươi nhanh chóng đột phá, không gặp nhiều cản trở như lôi kiếp." Lăng Thần gật đầu, hắn tay mở bình đan dược, đổ lên tay một viên.

Đưa lên miệng, bắt đầu ngồi xuống luyện hóa, xung quanh hắn linh khí bay lên vây xung quanh hắn. Lăng Thần linh khí trên người bắt đầu tăng mạnh.

Sư tôn Lăng Thần trạng thái linh hồn bay trên cao. Vuốt vuốt râu, quả nhiên không hổ là đồ đệ ta chọn, không tốt.

Hắn tiến tới, muốn ổn định tâm trạng của Lăng Thần. Hắn lo lắng vạn phần Lăng nhi ngươi không nên có tâm ma a, ngươi đã không có duyên kiếp với cơ duyên, vi phu cũng không trách ngươi được.

Nhưng mà ngươi có tâm ma, vi phu thật sự không còn cách nào khác. Nhìn Lăng Thần đang ngồi trên giường, mồ hôi chảy dài, vẻ mặt khó chịu sợ hãi biểu lộ ra ngoài.

Sư tôn Lăng Thần đưa thần thức vào bên trong, nhưng mà không ngờ tới. Bị Lăng Thần đánh bay ra ngoài: "Quả nhiên không giải quyết được, Lăng Nhi ta chỉ có thể giúp ngươi hoạt động bên trong đó."

Hắn lắc đầu, bởi vì thần thức không thể vào trong, vậy có nghĩa rằng hắn không thể can thiệp.

Lăng Thần sư tôn suy tư, tâm ma sẽ để bản thân Lăng Thần nhìn thấy khí ức đau khổ nhất, không thể làm bất cứ thứ gì.

Nhưng hắn là ai? Cứu giúp Lăng Thần là dễ như trở bàn tay. Có thể cứu vãn trước kia bi kịch. Đáng tiếc đây chỉ là tâm ma, hóa giải lần này, nhưng lần khác sẽ quay trở lại.

Nếu không triệt để hóa giải sẽ ảnh hưởng về sau, linh hồn thể sư tôn Lăng Thần, bắt đầu hành động, tay màu xanh linh hồn thể uyển chuyển.

Một cổ linh khí màu xanh linh khí trên người, bay về phía thức hải Lăng Thần.

Đan điền Lăng Thần linh khí rối loạn, trong thức hải lại càng đang rối loạn.

Quay lại vài phút trước.

Lăng Thần hắn vừa nuốt viên đan dược, bắt đầu hấp thu đan dược, Lăng Thần vừa vận chuyển linh khí trong đan điền bao quanh lấy viên đan dược.

Nhưng hắn vừa hấp thu được một phần ba thì hắn bắt đầu cảm giác tê dại, xung quanh hắn xuất hiện khí ức cùng sư muội sư tỷ tan rã chia ly. Cảnh quay về lúc tiểu Lăng Thần quay người chạy đi.

Để lại sư muội, ngồi khóc hắn vừa chạy được vài bước. Cũng thấy được sư tỷ xuất hiện, hắn thấy sư tỷ mắng hắn, tiểu Lăng Thần cũng không quay lại mà tiếp tục chạy đi.

Làm Lăng Thần nhìn thấy cảnh vậy, thân hình hắn đang trong thức hải ngã xuống, dùng tay chống đỡ. Nhìn xuống dưới mênh mông đen tối nước mắt rơi xuống từng giọt.

"Thanh Nhi, ta xin lỗi ta không muốn chạy trốn. Lúc đó ta chỉ cần bản thân có thể giữ mạng là được, nhưng không ngờ tới là ta lại bất lực đến như vậy."

Trong thức hải mênh mông, Lăng Thần nước mắt rơi tí tách, hắn khóc. Khóc đến điên dại người, Lăng Thần khóc nước mắt không thể dừng, làm nơi hắn ngã xuống cũng là nước mắt.

"Sư tỷ sư muội, ta xin lỗi ta không nên vì bảo toàn mạng sống mà chạy trốn. Phụ thân mẫu thân ta xin lỗi."

"Ta không xứng là sư huynh của muội ấy, ta không xứng." Lăng Thần liên tục lặp lại cầu nói ngước nhìn lên cảnh năm đó liên tục lặp lại.

Lăng Thần hắn đưa tay ra muốn cứu vớt lấy hình bóng Lăng Thanh ngồi trên đất.

Ôm lấy một hình hài đồ chơi, hắn không kiềm nén được mà muốn tự giết chết bản thân. Hắn đau lòng sợ hãi, hắn bây giờ mới nhận ra, hắn sợ hãi không muốn mất đi một gia đình.

Cảnh lại lặp lại lần nữa. Bây giờ hắn đã qua đến trong thân thể tiểu Lăng Thần, nhưng không điều khiển được thân thể, cứ như vậy hắn lại bất lực. Không thể làm gì khác hơn là nhìn bản thân chạy trốn.

Cũng là gặp lại sư tỷ, hắn muốn phản kháng muốn đoạt lấy thân thể, nhưng mà đều vô dụng.

Lăng Thần hắn bất lực, hắn muốn cố gắng lần cuối cùng, không muốn mất đi sư muội, sư tỷ thêm lần nào nữa.

Đang lúc này cảnh lại lặp lại lần thứ sáu mươi ba. Lăng thần nhìn thấy khăn bịt mặt mười mấy người, muốn quay đầu chạy. Ý thức hắn muốn đoạt lấy, lần này không như những lần khác.

Mà là hắn có thể đoạt lấy thân xác, Lăng Thần tiểu hài tử cười ha ha, các ngươi lần này đừng hòng thoát. Lăng Thần bé nhỏ xuất hiện trước mắt Lăng Thanh đang ôm tiểu hài tử đồ chơi.

Hắn quay người lại, đưa tay ra nói: "Thanh nhi, ta xin lỗi. Muội không sao chứ?" tiểu hài tử Lăng Thanh cười cười, đưa tay lên trong tay cầm tiểu hài tử đồ chơi.

"Ca ca, ngươi không bỏ mặc Thanh Nhi, Lăng Thanh cảm thấy rất vui." Lăng Thần trong thân xác tiểu Lăng Thần, nước mắt rơi lệ, Lăng Thanh quả nhiên luôn khả ái như vậy.

Nhưng mà lúc đó ta tại sao lại bỏ mặc nàng? Hắn không hiểu rõ nhưng mà các ngươi lần này chắc chắn phải chết.

Lăng Thần tay cúi xuống nhặt một thanh kiếm, trong lúc đang hỗn loạn.

Lúc này hắn giống như một vị cường giả, bảo vệ lấy muội muội của mình. Trong mắt tiểu Lăng Thanh ca ca là một vị ca ca oai phong lẫm liệt, tiểu Lăng Thanh cười tươi.

"Lăng Thần ca ca, ngươi thật mạnh."

"Thanh nhi rất thích ngươi nha, tuy Thanh Nhi không thể đi lại dễ dàng nhưng Lăng Thần ca ca. Làm ta cũng muốn đi theo ngươi đây." tiểu Lăng Thanh cười hì hì nhìn trước mắt ca ca.

Lăng Thần hắn cười cười, Lăng Thanh lần này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi. Hắn đứng lên xông đến mười mấy người bịt mặt đen đạo cướp.

Hắn lúc đó chỉ là một tên oắt con mà thôi, bị một trong mười mấy tên cướp một quyền đánh bay: "Chỉ là một tiểu oắt con cũng giảm cản ta?"

Hắn tiến một quyền đem Lăng Thần đánh bay, rơi trước mắt Lăng Thanh đang ngồi. Tiểu Lăng Thanh lo lắng: "Ca ca ngươi không sao chứ?"

Lăng Thần hắn lau vết máu trên miệng, cười tươi đáp: "Thanh Nhi ta không sao." hắn không sao mới lạ, bị một tên bịt mặt, không thương tình gì tiểu hài tử.

Một quyền đánh bay, không gãy xương hay một kích tất sát đã may mắn, Lăng Thần muốn đứng dậy nhưng mà không thể, nhìn mười mấy tên bịt mặt đạo cướp tới gần.

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.