Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo Ân - Chương 25: Hạ An Chịu Khổ

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Một tuần qua, Cung Lăng vẫn tương đối bận giống như tuần trước. Sau khi Hạ An nghe anh nói là vì tương lai hai người bọn họ, cho nên, cũng không hỏi nhiều chỉ lo chiếu cố anh

Vào một ngày, Hạ An nhận được điện thoại con gái của mợ —— Dương Du. Bên kia thúc giục của cậu trở về, nói là có chuyện gì đó quan trọng. Tuy rằng Hạ An không thích nơi đó, nhưng cuối cùng vẫn nói với Cung Lăng có chuyện riêng rồi ra ngoài.

Chờ Hạ An vội vội vàng vàng chạy về, Mợ và Cậu đã bày ra vẻ mặt tức giận ngồi trong phòng khách. Nhìn thấy Hạ An trở về, vẻ mặt của mợ liền khó chịu nói: “Mày còn biết đường về hả?”

Hạ An không quan tâm, nói: “Gọi tôi về làm gì?”

“Chuyện gì? Hừ! Mày làm ra cái gì mà mày lại không biết.” Cậu đứng lên, chỉ vào Hạ An nói.

Trái tim Hạ An run lên, hay là bọn hắn đã biết. Chuyện này, Khúc Uy nhất định sẽ không nói, nơi này cách trường học xa như vậy, bọn hắn càng không có khả năng biết. Như vậy chỉ có một. Vị kia, cha của Cung Lăng mà mình chưa bao giờ gặp qua.

“Tao nuôi mày lớn như vậy, lại có thể làm ra loại chuyện không phải người như vậy.” Mợ đi lên tát Hạ An một cái, một cái tát này thực sự rất mạnh, không chỉ như thế, móng tay dài của bà còn quẹt lên mặt Hạ An, một tia máu chảy ra. Hạ An nâng mặt lên nói, “Đây là chuyện riêng của tôi.”

“Hừ. Chuyện của mày, tao nuôi mày lớn như vậy, hiện tại mày làm ra chuyện khiến hai người bọn tao mất mặt, truyền ra ngoài, mày bảo chúng tao làm sao có thể đi ra ngoài gặp người khác. Cái đồ phế vật, sao mày không chết đi chứ?” Mợ nói ra lời ác độc, vừa mắng to, vừa dùng tay chỉ vào mặt Hạ An.

“Vậy bà có thể đừng gặp.” Hạ An cũng không sợ hãi trừng mắt nhìn bà. Đến lúc này, cậu sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Cậu muốn bảo vệ tình yêu của cậu.

“Mày. Mày giỏi, còn dám mạnh miệng, còn dám trừng tao. Xem tao có thu thập mày không.” Mợ giận dữ, cầm lấy cái giá treo quần áo bên cạnh đánh lên người Hạ An. Hạ An kêu lên một tiếng đau đớn, lại không nói được một lời. Tùy ý bà ta đánh. Khúc cây to liên tục đánh lên người cậu, mỗi lần xuống tay, đều là làm ra một vết thương mới. Cuối cùng, cái giá gãy đôi, cậu cũng bị đá bay ra ban công

“Mày cái tên phế vật, không làm được chuyện gì tốt. Sao trước đây mày không chết cùng ba mẹ mày luôn đi! Làm hại chúng tao phải nuổi cái đứa chết tiệt như mày!” Trong tay mợ còn cầm một đầu của cái giá, bà ta vẫn không chịu buông tha Hạ An, dùng cái đầu bị gãy kia tiếp tục đánh cậu, dằm gỗ đánh lên mặt Hạ An, xuất hiện một vết cắt dài hẹp. Nuôi tôi? A, hai người nuôi tôi vất vả bao nhiêu, hai người tham tiền còn nhiều hơn. Hạ An cười lạnh trong lòng.

Hạ An nắm chặt nắm tay, kiên định nói, “Tình yêu của tôi, không cần các người quản.” Nói xong liền muốn đi ra khỏi cửa. Nhưng mà cậu bị mợ kéo lại, “Mày muốn đi đâu?”

Hạ An hất tay bà ta ra, nói, “Không cần bà quan tâm.”

“Có phải mày muốn đi tìm thằng kia không, không được đi! Mày còn muốn làm bọn tao mất mặt tới lúc nào?” Mợ ngăn cản cậu, hét to.

“Tôi muốn đi.” Hiện tại cậu phải trở về bên cạnh Cung Lăng, chỉ cần có anh bên cạnh, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập an toàn.

Mợ hét to tên Cậu, Cậu tiến lên, dùng sức kéo cậu vào trong, Hạ An té trên mặt đất, “Mày không được đi ra ngoài! Ở đây cho tao.” Sau đó nhốt Hạ An trong phòng, Hạ An phản kháng, nhưng mà khí lực của cậu không mạnh, Cậu ném Hạ An vào phòng, từ bên ngoài khóa lại. Chỗ hành lang có thấp thoáng một bóng dáng nhỏ bé đang trốn tránh.

Hạ An bị ném vào phòng, đưa tay lấy điện thoại di động ra, có điều di động đã hết pin.

Gió từ cửa sổ bị hư thổi lên người Hạ An, cậu run rẩy, đột nhiên cảm thấy vết thương trên người rất đau. Toàn thân đều đau, lạnh. Cậu nhớ… Cung Lăng, muốn trở về bên cạnh anh, muốn chui vào ngực anh, muốn sự dịu dàng của anh. Chỗ này không có anh, ngay cả hô hấp cũng khiến cậu rét run.

Hạ An bị giam ở bên trong mãi cho đến tối, cửa đột nhiên mở ra, Hạ An ngồi xổm trong góc tường ngẩng đầu lên, là Dương Du, trên tay cô bé bưng đồ ăn, áy náy nói: “Thực xin lỗi, không phải em cố ý lừa gạt anh.”

“Không trách em.” Hạ An thản nhiên nói, dù sao con bé vẫn là trẻ con. Thấy con bé bưng đồ ăn: “Đem ra ngoài đi, anh không muốn ăn.”

“Anh mau ăn đi, nếu không ba mẹ sẽ tức giận, tức giận thì sẽ lại đánh anh.” Bộ dạng Dương Du như sắp khóc. Hạ An là của anh họ của cô, trước đây ở nhờ nhà cô, đương nhiên từ nhỏ cùng cô lớn lên, mãi cho đến đại học, Hạ An khăng khăng dọn ra ngoài. Nhưng mà, lúc Hạ An bị đánh, từ nhỏ cô đã thấy nhiều.

“Không muốn ăn.” Nói xong Hạ An lại vùi đầu vào giữa hai chân. Dương Du thấy cậu như vậy, đem thức ăn đặt trên bàn, rời khỏi phòng.

Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, mợ tiến vào, thấy đồ ăn trên bàn không hề thay đổi, tức giận dùng sức đạp cậu một cước, nói, “Mày cho là mày tuyệt thực thì có thể khiến tao cảm thấy không đành lòng, sau đó thả mày ra ngoài? Mày đi chết đi!”

A, Bà ta đối với Hạ An không đành lòng? Cậu chưa từng có suy nghĩ như vậy, người này chẳng qua là muốn cậu chết càng nhanh càng tốt.

Mợ thấy Hạ An một bộ không để ý đến bà ta, đột nhiên lại tức giận, đi ra bên ngoài xách một thùng nước vào, đổ từ trên đầu cậu đổ xuống. Hạ An đột nhiên run lên. Mà mợ còn ngoan độc nói: “Mày, tốt nhất là bệnh chết!”

Hiện tại Hạ An ngoài việc có thể suy nghĩ ra, trên thân thể mỗi một chỗ đều vô cùng đau đớn, hơn nữa, còn rất lạnh, thật sự lạnh quá. Hạ An gắt gao ôm chặt chính mình, hai tay xoa xoa cánh tay của mình, muốn ma sát để tạo ra chút nhiệt. Hạ An duy trì tư thế như vậy mãi cho đến buổi tối. Lượt mở cửa thứ ba, lần này là ai đây? Hạ An mơ mơ màng màng nghĩ.

“Hạ An, Hạ An, sao cậu lại ra thế này?” Khúc Uy bay nhanh đến trước mặt cậu lo lắng nói.

Vừa nghe tiếng Khúc Uy, Hạ An cố sức ngẩng đầu lên, “Ô… Sao cậu lại tới đây?”

“Nghe nói cậu về nhà, tớ đến xem thử, quả nhiên, lại là cả người tổn thương.” Hiện tại trên mặt Hạ An đã không còn chảy máu, toàn thân đều là dấu vết bị đánh, còn có quần áo ẩm ướt. Chật vật ngồi xổm trong góc tường. Khúc Uy muốn dìu cậu, khẽ đụng đến thân thể khiến Hạ An kêu lên: “Cơ thể cậu sao lại nóng như vậy?” Sau đó vươn tay sờ sờ trán cậu “Thật nóng. Cậu phát sốt.”

Một phen dìu cậu, một cơn chóng mặt xong lên đầu cậu, cậu choáng váng nghiêng ngả. Được Khúc Uy giúp đỡ, nếu không cậu đã ngã xuống đất.

“Ô... Mệt.” Hạ An yếu ớt nói.

“Sao cậu lại bị bọn họ giam giữ?” Khúc Uy giúp đỡ hắn, nghi ngờ nói. Từ sau khi Hạ An rời khỏi đã không còn trở về đây nữa.

“Bọn họ đã biết chuyện của tớ với Cung Lăng.” Hạ An thấp giọng đáp.

“Sau đó giam giữ cậu sao, đáng giận, cư nhiên còn tưới nước lạnh lên người cậu! Đây không phải cố ý muốn hại người chết sao!” Khúc Uy cũng lớn lên cùng Hạ An, thủ đoạn của mợ như thế nào cậu cũng biết.”Mụ đàn bà độc ác” Khúc Uy mắng.

“A, cậu vẫn nhanh nhanh đi đi, để bà ta trở về, ngay cả cậu cũng trốn không thoát.” Giọng nói của Hạ An trở nên suy yếu hơn.

Vừa nói xong, mợ của Hạ An đã đứng trước cửa, mụ đàn bà đanh đá không nói lí lẽ này nói mấy câu rồi để Khúc Uy không thể làm gì rời đi.

“Hừ, sao? Tao cho mày biết, mày ở đây suy nghĩ đàng hoàng cho tao. Nếu không đừng nghĩ tới việc đi ra ngoài.”

Khúc Uy đi ra khỏi nhà mợ Hạ An, vì bạn thân của mình mà thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ đến Cung Lăng. Vội vàng chạy tới một chỗ cách rất xa chỗ này.

Bạn đang đọc Báo Ân của Lương Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.