Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Đột Nhập

Tiểu thuyết gốc · 1692 chữ

Bùm bùm bùm…

Liên tiếp là những tiếng pháo hoa vang lên trên nền trời khắp San Francisco để đón mừng năm mới.

Trong khách sạn MBG tại trung tâm thành phố.

“Mau chia ra tìm…”

“Tìm thấy chưa? Đừng để ả chạy thoát.”

“Nhanh! Không tìm được người gặp họa là chúng ta.”

“Không là hướng này.”

“...”

Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa dồn dập, liên hồi, đánh thức Lục Minh từ trong mộng, anh nhíu mày, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Anh ghét nhất là trong những ngày nghỉ khi đang ngủ mà lại bị người khác làm phiền, cho dù có là ba, mẹ thì cũng chẳng được anh cho một thái độ tốt.

Anh thề, cửa vừa mở ra sẽ là một cú đấm, đấm ngay vào mặt kẻ bất lịch sự đã phá hỏng giấc ngủ của anh.

Ánh đèn mờ ảo, Lục Minh hít một hơi sâu để cho bản thân bình tĩnh, bước chân loạng choạng đi ra phòng khách.

Cạch, két…

Cửa mở.

Cạch, két…

Cửa đóng.

Một bóng nhỏ cúi người, thập thò, lấp ló, đúng chuẩn của những tên trộm đêm xuất hiện trước mặt Lục Minh. Dù anh có chút say nhưng anh vẫn biết đây là một tên trộm không não thích trưng diện. Tóc ngắn ngang vai, bộ váy dạ tiệc màu đen lấp lánh, tà váy xẻ cao để lộ ra một đôi chân dài trắng như ngọc.

Lục Minh lựa chọn tiếp tục quan sát con mèo con trước cửa.

Một tiếng thở dài như trút được gánh nặng đè lên ngực. Cô gái đứng thẳng, vừa quay đầu vừa giương lên nụ cười hài lòng, tay trái búng một tiếng “bốc” với ý nghĩ trong lòng “perfect”. Nhưng giây phút đó, vẻ mặt cô cứng lại, nụ cười vỡ tan, đôi mắt chớp chớp hai cái đầy vô tội.

Mẹ nó. Nhằm phòng rồi.

Lục Minh nhếch môi cười, đã rất lâu rồi anh không hề cười với phụ nữ nếu có thì cũng chỉ là ý cười miệt thị, khinh thường vì sự ham hư vinh của họ. Anh cười thật tâm, đáy lòng đầy vui vẻ vì sự ngu ngốc mà tỏ mình thông minh của cô. Một gương mặt vô tội, đáng thương, khá lém lỉnh nhưng tiếc gặp phải anh mọi thứ điều vô nghĩa. Anh cực ghét diễn viên làm trò hề cứ lượn lờ trước mặt mình, họ nên biết thân biết phận mà xéo đi.

Thật là! Không biết lại là ai sắp xếp cô ta đến đây. Người thứ bao nhiêu rồi nhỉ?

“Cô là ai? Từ đâu đến thì về đó đi...”

Một âm thanh trầm thấp pha tí men say vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lùng nhưng lại mang chút gì đó của phong tình, xa cách nhưng lại kiến người ta muốn phạm tội. Một tay chống đỡ trán, một tay khác chống trên sofa thể hiện anh đang rất mệt.

Đôi mắt cô tiếp tục chớp hai cái, não cấp tốc hoạt động. Đầu tiên, cô đánh giá người đối diện.

Cao tầm một mét chín mươi, thân hình người mẫu, sơ mi đen, quần tây, chân trần, gương mặt góc cạnh, mũi cao, môi mỏng, lông mi dài, đôi mắt đen thâm sâu tựa như bóng tối không điểm sáng, đẹp hút hồn.

Hoàn hảo, khuôn mặt này đúng là gặp thần giết thần gặp phật giết phật, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, toàn bộ ưu ái của thượng đế là đây.

À, quay lại vấn đề chính, người này ít cảm xúc, ý chí khá mạnh, khó khống chế.

Thôi mặc kệ, có trai đẹp trước mặt thì nên tận dụng một chút để không lãng phí của trời.

Đúng thế. Đúng thế.

Cô gật đầu tựa ý “nên làm thế, nên làm thế”.

Trong lúc cô vẫn còn đang miên man suy nghĩ. Đôi con ngươi Lục Minh bất chợt co rút nhìn chằm chằm vào khu vực cao ngắt, có lẽ đôi chân không phải là điểm hút hồn duy nhất được tạo ra bởi chiếc đầm dạ hội siêu quyến rũ này. Nó được thiết kế với kiểu dáng cúp ngực, tôn lên hết vẻ đẹp của đôi gò bồng đảo nóng bỏng kèm theo một hình xăm hoa hồng với thành thanh kiếm đâm xuyên trên gò ngực trái đầy dụ hoặc của cô nàng trước mặt này.

Như phát hiện ra đây chính là thứ mình tìm kiếm bao lâu nay, anh nhìn cô không chớp như sợ sự lơ đãng của mình dù chỉ một chút cũng sẽ mất đi.

Không phát hiện ra điều khác thường của một con sói đang nhìn con mồi. Thiên Ý tính toán và quyết định bước từng bước về trước “cộp, cộp” để thu hút sự chú ý của Lục Minh di chuyển lên khuôn mặt nhỏ xinh của mình.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, không chóp, từ từ tiếng lại gần.

“Hãy nhìn vào mắt tôi. Đúng!”

“Tôi là người tình được số phận an bài của anh. Anh là…” Giọng nói mềm mại của cô đánh thức suy nghĩ của anh.

Ách…

Chưa thôi miên xong mà.

Lục Minh đột ngột áp sát, một tay vòng qua eo, một tay miết lấy chiếc cằm thon gọn, hàng lông mày kiếm, đôi môi đỏ mọng như dụ hoặc như mời gọi. Anh cúi người, cánh môi áp xuống khẽ cắn, một chất lỏng đỏ bất ngờ chảy ra.

Đệt!

Giờ phút này, đầu cô trống rỗng. Mắt mở to.

Ối trời!

Tình tiết này hình như có chút giống, cũng có chút khác với suy nghĩ trong đầu của cô nè.

Theo tính toán thì việc đầu tiên của cô làm là thôi miên đối phương, khống chế tâm trí để trở thành bạn gái của anh ta. Sau đó…

Hí hí.

Nhưng mà bây giờ tình tiết có chút bị đảo ngược. Cái này…

Như thế còn cầu không được.

HAHA…

Nụ hôn đầu tiên trong đời sau mười tám năm hoa mai nở chưa nhiễm bụi trần dành cho chàng soái ca cực phẩm này cũng xem như không thiệt.

Lục Minh như thưởng thức một món ngon mới lạ, từ từ nhấm nháp, từ từ thưởng thức. Anh khẽ đưa lưỡi luồng vào hàm răng không cắn chặt của cô. Nhận ra người đối diện không phản kháng, anh thoáng hoảng hốt rồi mừng như điên dùng lục giữ lấy gáy cô hôn thật sâu, hút lấy mật ngọt, tranh giành hơi thở lẫn nhau. Vòng eo càng ngày càng bị siết chặt, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt.

Cô thầm nghĩ “không tệ, có chút tê tê, ngọt ngọt, quá cuốn hút”.

Cô bắt đầu nhắm mắt, đôi mi rung rung có chút trúc trắc khi đáp lại anh, nhón chân vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Lục Minh có chút cứng ngắc khi cô bỗng chạm vào anh, vào giây phút đó như có một con thú hoang dại, cuồng bạo muốn thoát ra người anh, muốn gặm nhấm, muốn cắn nuốt đối phương.

Căn phòng yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại toàn tiếng thở dốc, tiếng ma sát của môi và lưỡi, không khí xung quanh dần nóng lên theo hai con người đang ôm hôn.

Không biết thời gian qua bao lâu, nụ hôn này cũng phải kết thúc, hai cách môi lưu luyến tách ra, hơi thở dồn dập, cả thân người cô như muốn nhũng ra, tựa người vào người đối diện.

Lục Minh gục đầu vào vai cô, điều chỉnh hơi thở, mang theo chút kìm nén, hơi thở phà lên tai cô, giọng nói khàn đục: “Em chắc chứ?”

Khuôn mặt đỏ hồng, cách môi có chút sưng, cô không kịp nghe xem anh nói gì chỉ đáp lại theo bản năng “Hả?”

Anh ta vừa nói cái gì?

Lục Minh như không kịp chờ đợi, anh cắn nhẹ lên vành tai nơi mẫn cảm của cô, hôn dọc theo cái cổ trắng noãn, gặm cắn lên xương quai xanh, lướt qua vùng da mềm mịn trắng nõn như ngọc, tay sau kéo nhẹ chiếc khóa kéo của đầm dạ tiệc, vừa đi vừa đẩy cô về phòng ngủ của mình.

“Thiên Ý! Thiên Ý!…” Lục Minh lẩm bẩm như thần chú trong miệng, giọng điệu tha thiết khát khao mang theo nhu tình nồng đượm.

“Bùm” não mất hoạt động, như sấm sét giữa trời quang làm nổi lên mưa dông.

Anh ta đang làm gì? Anh ta vừa nói cái gì?

Thiên Ý đơ người, tay chân cứng ngắc, mất cảm giác, đôi mắt mơ màng, não trì trệ.

Khi Thiên Ý lấy lại ý thức thì phát hiện bản thân đã nằm trên giường, cảm giác tê dại truyền khắp thân người. Lục Minh đang hì hục gặm nhấm, một tay xoa nắn lên gò ngực tròn đầy, một tay khác gấp gáp lần mò cởi bỏ hàng cúc trên áo sơ mi của bản thân.

“A…”

Lồng ngực to lớn, rắn chắc, màu đồng mạnh mẽ, đôi tay thon dài tinh tế trước mắt giờ có đẹp đẽ cỡ nào cũng không thể nào làm Thiên Ý lờ đi hiện thực trước mắt này dù bản thân đã thật sự bị mê hoặc bởi nó.

Thiên Ý giơ hai tay dùng sức đẩy Lục Minh ra, hai chân vùng vẫy, miệng thì liên tục gào thét: “Dừng lại! Dừng lại nghe chưa! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như thế này? Cô chỉ muốn hôn một cái cho biết mùi vị như thế nào mà?

Làm sao dừng lại đây?

Lục Minh biết giờ phút này anh không thể dừng lại được, bụng dưới của anh đã nóng rực ngọn lửa bất đầu lan ra toàn thân, bất cứ khi nào cũng có thể lên đạn cướp cò.

Không thể dừng!

Rầm

Cánh cửa bị đá, đập mạnh vào tường.

Bạn đang đọc Bảo Bối Là Món Quà Từ Thượng Đế sáng tác bởi maubanhgao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maubanhgao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.