Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơm nhà cậu ngon thật đấy

Tiểu thuyết gốc · 899 chữ

"Này nhóc! Hôm nay tớ qua nhà cậu ăn bữa cơm, đói chết đi được" - Giọng nói mang phần mạnh mẽ từ một cô gái tóc vàng toát lên vẻ nữ tính

"Nữa à! Lucy cơm nhà cậu đâu, qua đây ăn chực mãi thế" Anh nói với vẻ than vãn

"Ơ hay cái thằng này! Chị đây bao bọc cậu từ bé đến lớn, lúc nhỏ chẳng phải chị cứu cậu khỏi đám nhóc bắt nạt nên cậu nói mời cơm còn gì" Lucy vừa nói vừa đánh đầu Sting

"Mời cơm tận mười mấy năm rồi đấy!" Sting hất tay Lucy ra, nói lớn

Mặc cho Sting có ở ngoài cửa càm ràm Lucy vẫn an nhiên thong thả đi vào nhà, nhẹ nhàng ngồi xuống, vắt chéo chân uống trà." Vào đây, cậu còn ngại gì nữa, cứ tự nhiên như ở nhà đi" Cái dáng vẻ đó..có biết tự trọng là gì không vậy???

"NHÀ TAO!" Sting hét lớn,

"Cậu nấu cơm nhanh lên, trưa rồi, ăn xong còn đến hội nữa" Lucy mắt nhắm mắt mở liếc về phía Sting nhìn xem thái độ cậu ta. Thấy anh có vẻ bất lực, cho rằng bản thân đã thắng đây mà, Lucy bỗng dưng mỉm cười" Ngoan đấy"

"Ngoan cái con khỉ, nói nữa bố cho nhịn đói bây giờ" Sting chỉ tay về phía Lucy mà nói lớn, lộ rõ vẻ tức giận nhưng chẳng làm gì được.

Hồi bé, Sting nhỏ bé hơn so với đám bạn cùng tuổi nên lúc nào cũng bị bắt nạt, mỗi lần như thế Lucy toàn xuất hiện giúp đỡ. Kể từ đó, Lucy ở bên cạnh và bảo vệ dường như đã trở thành một thói quen của Sting, và đối với Lucy cũng vậy, một cô nàng mạnh mẽ, từ nhỏ muốn bản thân trở hành một người chính nghĩa, đúng lúc gặp Sting bị bắt nạt mới ra tay cứu giúp, ai mà ngờ Lucy cũng dần cảm thấy việc bảo vệ và có Sting kề bên là một điều hiển nhiên, không thể thay đổi. Nếu nói cuộc gặp gỡ của hai người nhờ Lucy chính nghĩa ra tay cứu giúp, chi bằng nói đây là định mệnh. Hai chữ" định mệnh" lại có thể kì diệu biết bao khi gắn chặt hai con người vốn không quen biết nay trở thành một phần không thể thiếu đối với người kia. Định mệnh thật khó tin!

"Biết rồi biết rồi, cậu hung dữ thế, sườn xào chua ngọt nha" Hai mắt Lucy sáng đến khϊế͙p͙, vẻ mặt cứ như vòi quà ấy

"Rồi, rồi" Sting không màng đoái hoài đến, chăm chú đến việc nấu nướng

"3 quả trứng ốp la, tớ 2 còn cậu 1" Câu nói được voi đòi tiên e là chưa đủ

"Chiều cậu" mặt Sting bỗng dưng nhẹ nhàng, cười nhẹ 'vẫn còn trẻ con như thế nhỉ' (in nghiêng này là suy nghĩ nhaaa)

"Hay là thêm dĩa thịt xông khói đi, lâu ngày chưa ăn thịt, ôi cái bụng bé nhỏ của tôi"- Lucy cảm thán, lấy tay xoa xoa cái bụng "bé nhỏ" , vờ như đau lòng lắm

"ĐỦ RỒI NHA" Cái gương mặt dịu dàng hồi nãy đâu rồi, hẳn anh bây giờ hận không thể đến mà đấm nhỏ đó một phát.

"Thôi được rồi, không ăn là được chứ gì, bủn xỉn" Lucy liếc Sting một cái, nhỏ giọng nói ấm ức mang phần chê bai

"Tôi nghe được nha"

Gần xong, Lucy bẽn lẽn đến khu vực bếp, nêm nếm thức ăn, có vẻ đói lắm rồi đây. Lucy gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, ôi cái cảm giác ây..còn gì bằng, thà bỏ lỡ vàng bạc chứ không thể bở lỡ đồ Sting nấu được. Lucy khօáϊ chí, gật gật cái đầu, một tay khoác qua vai Sting, ra vẻ: không hổ danh là người của mình, có tố chất có tố chất haha.... cái nụ cười này, có phải con gái không vậy.

" Chỉ biết có mỗi việc ăn" Sting vẫn chăm chú hoàn thành bước cuối cho xong.

"Hahahaha, cậu nói gần đúng đấy nhưng thiếu rồi, tớ còn giỏi bảo vệ cậu nữa mà" Lucy cười lớn, cái vẻ vô tư ấy... thật khiến người ta lo lắng mà

Nghe đến đó, mặt Sting bất giác đỏ ửng.

Sting và Lucy dọn cơm ra, nấu thì lâu thật, cơ mà ăn nhanh khủng khϊế͙p͙, tất cả là có con heo này đây rồi, tốn cơm tốn gạo thật!

"No quá!!!" Lucy dựa lui sau ghế, dang hai tay

"Coi chừng ngã, đã bảo đừng dựa như thế rồi mà" Sting đầy trách móc nói

"Chúng ta đến hội đi, mau lên Sting", chưa kịp dứt lời Lucy kéo Sting chạy thẳng một mạch đến hội Sabertooth, Sting ở sau chạy nhanh lên " Cậu chậm quá đấy" bây giờ... hình như tình thế đảo ngược rồi, Sting đang kéo Lucy mới đúng.

Ở sau, Lucy nhìn mãi vào bóng lưng của Sting

Ở sau Lucy nhìn mãi vào bóng lưng của Sting, chợt nghĩ ''Từ bao giờ mà cậu ta lớn thế nhỉ, vai rộng, chiều cao này..CAO THẾ!, nhớ lúc bé mình hơn hẳn cậu ta cái đầu, Lucy ta khi đó oai gớm, nhìn lại bây giờ..mất mặt không cơ chứ ''.

Bạn đang đọc Báo cáo! Đột nhập trái tim hoàn thành sáng tác bởi Ginn145
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ginn145
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.