Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LỆNH CỦA HOÀNG THƯỢNG

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Tại tẩm điện của hoàng thượng, Nhị phi đang bóp vai cho ông. Khói của trầm hương nghi ngút, ông ngồi tựa vào ghế còn mắt thì nhắm nghiền mỉm cười nói:

“Chỉ có nàng mới được lòng Trẫm!”

Nhị phi mỉm cười tay bà di chuyển lên thái dương của ông rồi nũng nịu: “Hoàng thượng quá khen, đây là bổn phận của thần thiếp.”

Mỗi lần chuyện triều chính dính dáng chuyện trong nhà, luôn làm cho ông nhức đầu. Kỳ thật, như một sự thật bất biến là những lúc như vậy Nhị phi luôn tận dụng cơ hội để bên cạnh ông để lấy lòng. Điều này ông cũng thấy được nhưng cố tình lờ đi.

“Vậy nàng muốn Trẫm thưởng cái gì đây?”

“Thiếp nhớ con, Hoàng thượng…”

“Cái này thì không được. Nàng xem nàng có tận ba Hoàng tử để yêu thương, gửi gắm một đứa cho Hoàng hậu, nàng vẫn còn hơn nàng ấy mà.”

Nhị phi nhớ Tứ hoàng tử bao nhiêu thì Hoàng thượng cũng không thể hiểu được, vì ông ấy chỉ thấy nàng ích kỷ với Hoàng hậu hơn thôi. Từ thuở gầy dựng giang sơn này, dù bao khó khăn thì ông cũng có Hoàng hậu và Nhị phi kề cận bên mình, trong tâm ông nghĩ rằng hai nàng ta phải như tình tỷ muội keo sơn gắn bó. Việc nữ nhân chung chồng đã khó tránh khỏi thị phi ganh tỵ, nhưng ông lại dùng đầu của nam nhân để giải quyết trái tim nữ nhân. Xuất phát điểm như nhau, bây giờ ông và Nhị phi có giang sơn, có con cái hầu như đã có được tất cả, còn Hoàng hậu thì không, ông mới bù đắp thiệt thòi cho nàng ấy bằng cách chia sẽ đứa con của ông và Nhị phi cho nàng chăm sóc.

“Nàng yên tâm, Tứ Đảm sẽ được Nguyên hậu dạy dỗ tốt”.

Ông nắm tay an ủi Nhị phi. Lúc này, Thái giám từ cửa đi vào bẩm báo.

“Thưa Hoàng thượng, Thiền sư yết kiến!”

“Cho Thiền sư vào!”

“Liễu Đạt Thiệt Thành, bái kiến Hoàng thượng!”. Hắn hành lễ xong, ông liền tiếp chuyện.

“Miễn lễ, Trẫm cho gọi Thiền sư vào cung giờ này có làm phiền thời gian tu tập của ngươi không?”

Hắn liền đáp: “Thưa Hoàng thượng, tiểu Tăng cũng định ngày mai thượng triều bẩm báo một việc, cũng coi như nhất tiễn lưỡng đoạn.”

Hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt căng thẳng của những vấn đề rối rắm cần được giải quyết. Nhà vua liền ra hiệu cho Nhị phi rót cho ông một tách trà.

“Được rồi, Trẫm sẽ nói trước. Chuyện đêm trung thu, Trẫm muốn hỏi vì sao ngươi với Thái tử giấu chuyện?”

Thiền sư bộc bạch: “Chuyện hôm đó cũng không ai thấy nên chúng thần quyết định không nói ra, nếu Hoàng thượng đã biết thì xin người thứ tội.”

“Tội khi quân là tội tru di cửu tộc. Dù sao ngươi cũng là kẻ tu hành đã biết nói dối thì phải phạt như thế nào đây?”

Ông kiềm chế mình không nổi giận, bắt được điểm yếu của hắn, ánh mắt ông không làm hắn nao núng, vẫn cung kính cúi đầu ung dung nhận tội.

“Tiểu tăng biết tội.”

“Trong nho giáo có câu “Khống chế mình theo đúng lễ là nhân, một ngày khống chế mình theo đúng lễ đấy, thiên hạ sẽ về với nhân đấy”. Người có hiểu ý của trẫm không?”

Ông ngước mặt nhìn xoáy vào tâm can của người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mình, đợi chờ hắn cho ông biết hắn muốn gì. Hắn có chút do dự mà đáp: “Tiểu Tăng chưa hiểu ý của người”

Nhị phi đưa ly trà qua cho nhà vua, nhìn hắn rồi bà ta thay ông nói ẩn ý.

“Chẳng phải sáng nay Hoàng thượng chiếu cáo sẽ ban hôn cho Tam công chúa sao, ý Thiền sư nghĩ như thế nào?”

Hắn liền tái mặt mà hồi bẩm: “Thưa hoàng thượng, thế thì không đúng với quy tắc”

Bà nhận ly trà từ tay nhà vua rồi mỉm cười nói tiếp: “Có gì mà không đúng quy tắc, ngươi hoàng tục được mà. Quy tắc nhà Phật mà ngươi cũng đã vi phạm rồi. Nghĩ kĩ xem, được làm Phò mã nước Nam này ai mà không muốn.”

Thấy hắn lúng túng sau khi nghe Nhị phi trình bày sự việc, ông thở dài quay sang trấn an hắn: “Được rồi, cứ để hắn suy nghĩ, chuyện cũng không phải ngày một ngày hai. Bây giờ ngươi nói chuyện của ngươi đi.”

Hắn như gỡ được nút thắt, liền nhanh chóng bẩm báo: “Tiểu Tăng nhận được một lá thư từ Đại Giác tự, hiện bệnh sư phụ chuyển biến nặng, xin phép người cho tiểu Tăng quay về hiếu thuận với sư phụ.”

Chuyện này như một thử thách với điều kiện vừa rồi của ông đưa ra cho hắn lựa chọn, có lẽ hắn đang dùng cách tránh né, ông liền lấy giấy bút trải ra trên bàn, ra hiệu cho Nhị phi mài mực để chuẩn bị viết cái gì đó. Thấy ông im lặng mà hành động kì lạ, làm hắn lo lắng mà không thể điềm tĩnh được nữa.

“Về chuyện Công chúa là do bất đắc dĩ tiểu Tăng phải cư xử như vậy, từ đầu chí cuối đều xem công chúa như bằng hữu tốt, không hơn không kém. Xin hoàng thượng đừng làm tiểu tăng phải khó xử!”

Ông vừa viết xong từ Thánh Chỉ Ban Hôn xong, quay sang tiếp lời hắn:

“Trẫm làm người khó xử? Được lắm, chưa có ai dám bảo với Trẫm như vậy. Trẫm sẽ không làm cho ngươi khó xử. Lính!”

Bỗng ông ra lệnh, làm Nhị phi cũng lo lắng thay cho hắn mà nhẹ nhàng xoa dịu ông: “Hoàng thượng, thiếp nghĩ Thiền sư đã không muốn hoàng tục thì chúng ta có thể ban hôn với danh gia vọng tộc khác được mà, làm lớn chuyện thiếp sợ không hay lắm.”

Ông bật cười: “Trẫm có làm lớn chuyện sao? Trẫm lệnh cho người đưa Thiền sư về chùa Đại Giác trong đêm nay và sau này ngươi không được quay lại kinh thành nữa. Y lệnh Trẫm!”

Hắn được hai tên lính hộ tống ra về. Hẳn lần này hắn không thể từ biệt với nàng được.

--

Sáng hôm sau, tại Đại điện đầy đủ các bá quan văn võ đứng hầu. Nhà vua ngồi chễm chệ trên ngai vàng.

Thái giám đứng bên cạnh đọc to bảng chiếu chỉ trong tay: “Hôm nay, Trẫm thấy lòng vui như hội khi thấy các công chúa của mình nay đã trưởng thành, xinh đẹp và đang ở độ tuổi hoa xuân đơm trái. Nay chỉ thị ban hôn cho ba vị công chúa lớn nhất của Trẫm. Bình Thái công chúa đoan trang mỹ miều phong cho Vệ úy Nguyễn Văn Ngoạn, con trai của Đoan Hùng Quận công. Bình Hưng công chúa hiền thục nết na phong cho Chưởng vệ Phạm Văn Tín, con trai của Tiên Hưng Quận công. Bảo Lộc công chúa thông minh lanh lợi phong cho Vệ úy Trương Phúc Đặng, con trai của Cai Cơ Trương Phúc Tuấn. Khâm thử”. Mời tất cả phò mã đứng lên nhận chỉ.

--

Tại cung Hoàng hậu. Tam công chúa đẫm nước mắt, nàng quỳ sụp trước Nguyên hậu nài nỉ bà ta.

“Nguyên Hoàng hậu, người phải cứu con! Con không muốn gả đi”

“Ta không chống lệnh vua được, con yên tâm Vệ úy tính tình cương trực ngay thẳng, ta tin hắn sẽ đối xử tốt với con”

Hoàng hậu bưng tách trà đưa lên miệng, dửng dưng với nàng. Thấy thế, nàng chạy sang Thái tử mà cầu chi viện.

“Tứ đệ, đệ là Thái tử mà, tỷ mà đi lấy chồng, đệ sẽ không còn ai chơi cùng đâu”

Thái tử thở dài, quay đi sang chỗ khác nói: “Lần này là chỉ dụ của Phụ hoàng, đệ mà kháng mệnh cũng bị chém đầu thôi.”

“Mẫu thân, người xem Nhị tỷ gả đi thì vẫn còn con bên người chăm sóc, con cũng gả đi…”

Nàng tiếp tục tìm sự giúp đỡ với Chiêu dung, bà giận dỗi nhưng không thể giấu được sự xót con gái mà khuyên nhủ nàng: “Con xem Hoàng hậu và Thái tử cũng không giúp được con thì ta cũng vậy thôi”

“Tam muội, sau này chúng ta vẫn có thể về cung thăm mọi người được mà.”

Nhị công chúa nắm lấy bàn tay nàng, rồi lau đi những dòng lệ trên má. Vừa nghe xong nàng thất vọng liền gạc tay Nhị tỷ của mình rồi gào lên chạy ra ngoài.

“Không ai thương con cả, tất cả mọi người đều muốn con rời khỏi đây hết. Được rồi, con sẽ rời khỏi đây cho mọi người vừa lòng”

“Tam tỷ…”

Thái tử lo lắng gọi theo, Hoàng hậu liền ngăn chặn: “Để nó đi đi, tạm thời Tam tỷ con chưa chấp nhận được. Hỷ sự còn lâu mới đến, cứ để nó từ từ mà chấp nhận.”

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa

Truyện Bảo Đoạn Minh Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.