Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 3641 chữ

Thật ra là ngày đó cũng không nghĩ nhiều thứ như thế.

Chỉ đơn giản thấy hoa Sử Quân Tử rất giống anh…

- Hai lão hồ ly đó nói gì với em vậy? Có phải muốn em trở về nói Lâm gia đừng gây khó dễ nữa không? – Lâm Nam mở cửa ô tô cho Tú Anh, cười cười hỏi.

- Đại ý chính là như vậy.

- Rồi em trả lời sao?

Tú Anh nhìn Lâm Nam, nở một nụ cười có chút gian xảo:

- “Cháu muốn một cái ân tình.” Nghe đến đây Lâm Nam chớp mắt mấy cái rồi phá lên cười ha hả, nhào sang ôm lấy Tú Anh cọ má vào má cô, cưng chiều:

- Quả nhiên là em gái của anh!

Đúng vậy, Tú Anh thực ra là Lâm Trúc Anh, cô con gái đã thất lạc mười bảy năm trước của Lâm gia. Nhà họ Lâm và nhà họ Phan trước kia vốn rất thân thiết, các vị phụ mẫu cũng không hề biết rằng Phan Nguyên lại không thích Lâm Nam. Một lần gia đình bốn người họ Lâm với bé Lâm Trúc Anh mới được tám tháng tuổi ra ngoài chơi, nửa đường thì Lâm ba Lâm má nhận được tin công ty có chuyện nên về trước, bảo tài xế rẽ tạm vào biệt thự Phan gia cho hai đứa nhỏ chơi ở đó chờ họ quay lại.

Phan Nguyên vì muốn Lâm Nam bị bố mẹ mắng nên đem xe nôi có bé Trúc Anh giấu đi, khiến cả Lâm gia loạn thành một đoàn. Lâm Nam thật sự bị mắng vì không trông được em, còn bị phạt cấm túc một tháng không được ra khỏi phòng. Lúc đó Phan Nguyên mới đến nơi giấu xe nôi định đem về nói là do mình tìm thấy nhưng đến trên đường về lại để xe nôi lạc mất. Thấy chuyện đã trở nên nghiêm trọng Phan Nguyên đành về nhà thú nhận mọi chuyện. Thế là Phan gia cùng Lâm gia gần như lật tung cả thành phố lên tìm Trúc Anh nhưng vẫn không tìm được. Mối quan hệ thân thiết giữa Phan gia và Lâm gia từ đó cũng chấm dứt.

Trở lại ngày Tú Anh bị đâm, quán bar của Phan Nguyên.

- Phan Nguyên, người mà cậu đang chĩa súng vào tên là Lâm Trúc Anh.

- Liên quan gì đây? Tên em ấy là Tú… cái gì? – Phan Nguyên mãi mới tiêu hóa được câu nói của Lâm Nam, kinh ngạc mở lớn hai mắt.

- Mục đích cậu chen một chân vào làm thực tập sinh ở trường của Tú Anh là để tiếp cận em ấy nhưng thật trùng hợp, tôi cũng như cậu, trong thời gian đó tôi đã vô tình biết được Tú Anh chính là Lâm Trúc Anh. Xét nghiệm ADN đã chứng thực. Tất cả là nhờ công lao của cậu mà Trúc Anh trở thành Tú Anh lạnh lùng như vậy suốt mười bảy năm qua, Phan Hoàng Nguyên, đừng nói với tôi cậu đã quên tên em gái tôi rồi?

Lâm Nam vẫn giữ nguyên nụ cười nhiều ý nghĩa thường ngày như thể chẳng có việc gì có thể thay đổi được nó, ánh mắt lại lãnh khốc rét lạnh y như Tú Anh ngày đến bar đòi người từ tay Phan Nguyên ba năm trước. Phan Nguyên kinh ngạc đánh rơi khẩu súng, ngây người. Tại sao lại như thế? Tú Anh… em ấy lại là… Anh thật sự… thật sự không cố ý… Phan Nguyên hoảng loạn, ôm đầu ngồi thụp xuống run rẩy.

Thuộc hạ của Phan Nguyên nhanh chóng bị người của Lâm Nam khống chế. Lâm Nam đi tới nhẹ nhàng bế Tú Anh lên và gọi xe cấp cứu đưa cô và Vũ Đức tới bệnh viện. Tú Anh bị thương nặng, đến bệnh viện liền vào thẳng phòng phẫu thuật. Vũ Đức chỉ bị thương ngoài da nên cũng không chịu cho bác sĩ sơ cứu, trực tiếp tới đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, đi đi lại lại khiến Lâm Nam ngồi gần đó cũng sốt ruột quát lên:

- Cậu ngồi im đi!

- Im cái đầu anh!

- Tôi biết cậu lo lắng cho Tú Anh nhưng cứ đi đi lại lại như thế cũng có giải quyết được gì đâu?

- Tú Anh sao rồi? - Một cặp vợ chồng trung niên từ xa vội vã đi tới, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

- Bố, mẹ. – Lâm Nam đứng dậy đón.

Vũ Đức cũng đứng lên chào:

- Cháu chào cô chú.

Đây chắc hẳn là chủ tịch và phó chủ tịch Lâm thị. Chủ tịch Lâm một thân comple đen cao lớn uy nghiêm, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, toàn thân tỏa ra quý khí cao ngạo. Còn phó chủ tịch Lâm thì dù nhìn thế nào cũng không thể phủ nhận rằng ngày trẻ bà chắc chắn là một đại mỹ nhân, hiện tại vẫn rất đẹp. Quả nhiên không hổ danh là người Lâm gia, ai cũng không tầm thường.

- Ừ. Tú Anh sao rồi con? – Lâm má lo lắng hỏi.

- Dạ, mới vào phòng phẫu thuật năm phút. – Lâm Nam trả lời, đỡ Lâm má ngồi xuống ghế đợi.

- Cái thằng này, sao không nói cho bố mẹ con đã tìm thấy em sớm hơn? Tìm thấy em rồi còn không bảo vệ nó cho cận thận! – Lâm ba nghiêm khắc trách Lâm Nam, trong giọng nói không dấu được lo lắng.

- Con xin lỗi.

- Lần thứ hai rồi! Con đã để lạc mất em giờ tìm thấy lại không bảo vệ được em! Đúng là người anh vô dụng! – Lâm ba tức giận quát Lâm Nam. Người đứng đầu cả Lâm gia thế lực hùng hậu như Lâm ba, chỉ nói chuyện bình thường cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực, giờ lại nâng giọng lên mà nói càng khiến người nghe muốn nghẹt thở.

- Thôi mà anh, giờ trách con thì cũng có giải quyết được gì đâu? Anh có quen mấy bác sĩ rất giỏi mà đúng không? Gọi họ tới xem cho Trúc Anh đi. – Lâm má nắm tay Lâm ba dịu dàng nói.

- Ừ.

Đợi Lâm ba gọi điện thoại xong Lâm Nam lại nói:

- Bố mẹ, bây giờ em đang sống ở Tú gia. Chắc khoảng một tiếng nữa họ sẽ đáp máy bay về tới.

- Ừ. Vậy thì phải gặp họ nói chuyện mới được.


Ca phẫu thuật đã kéo dài ba tiếng, tất cả các bác sĩ chuyên khoa hàng đầu trong nước đều được mời tới. Bệnh viện chưa bao giờ tấp nập như thế!

- Chuyện này không thể bỏ qua được! Phan gia đúng là không coi Lâm thị ra gì!

Thấy lâu như vậy mà đèn phòng phẫu thuật vẫn không tắt, Lâm ba sốt ruột bắt đầu truy cứu nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Tú ba Tú má cũng sốt ruột cùng bất bình không kém nhưng không dám nói gì, thế lực của Phan gia họ nào dám đụng vào chứ? Thật sự hy vọng Lâm gia có thể đòi lại công bằng cho Tú Anh.

Vũ Đức bây giờ chỉ hận không thể ngay lập tức đi bẻ cổ Phan Nguyên, loại người như thế tốt nhất nên sớm biến mất khỏi thế giới này! Đáng lẽ Tú Anh phải được sống trong sung túc đầy đủ và sự yêu thương của Lâm ba Lâm má cùng anh trai, nhưng ngay từ khi chưa biết nhận thức đã bị người ta khiến cho trở thành một đứa trẻ mồ côi, phải sống cuộc sống thiếu thốn khổ cực trong một trại trẻ mồ côi đang xuống cấp nên mới lạnh lùng băng giá như thế. Nhưng Vũ Đức biết rõ, càng lạnh lùng vô cảm bao nhiêu thì nội tâm thực chất lại càng nhạy cảm bấy nhiêu. Càng nhạy cảm thì càng đau, mà càng đau thì cảm xúc càng trở nên trai sạn. Thế còn chưa đủ, ba năm trước Phan Nguyên khiến cô ấy phải đối mặt với tử thần, bây giờ một lần nữa kề lưỡi hái tử vong vào cổ cô ấy. Thật sự, dù có băm vằm tên khốn đó ra cũng không đủ bù đắp cho tất cả những gì Tú Anh đã phải gánh chịu.

Bóng đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, một vị bác sĩ trung niên mặc áo chuyên dụng màu xanh mở cửa đi ra, mọi người vội vàng vây quanh hỏi tới tấp:

- Con gái tôi/em ấy/cô ấy sao rồi bác sĩ?

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức… Ông bác sĩ này đúng là thích chơi trò giật gân, còn trong giai đoạn nguy hiểm thì nói còn trong giai đoạn nguy hiểm, lại còn “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…”, vế sau chính là “không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần theo dõi chặt chẽ tránh tình hình chuyển xấu đi…”. Thật sự khiến mọi người được một phen hú vía!


Vũ má là người được báo tin Tú Anh bị thương muộn nhất, hiện tại Tú Anh đã xuất viện và đang đi giải quyết chuyện Lâm gia và thân thế của bản thân, dù vậy bà vẫn vội vàng từ nước ngoài trở về. Ông Vũ, bố Vũ Đức, con người cuồng công việc đến quên mất gia đình, thời gian vừa rồi Vũ Đức tiêu một đống tiền cho đám người truyền thông mà ông cũng không thèm để ý, bây giờ vừa nghe bà Vũ cũng về thì ngay lập tức bay về. Hai vợ chồng sau nhiều năm li thân gặp lại, Vũ ba không hổ danh là bố Vũ Đức, trình độ nhõng nhẽo cùng bám vợ phải nói là vô đối, ông đã nhận ra sai lầm của mình nên Vũ má cuối cùng cũng tha thứ cho ông, hai người cuối cùng đều nhất trí buông bỏ bớt công việc vì con cái. Dù sao hai người cũng đã có tuổi, điên cuồng làm việc như thế cũng chỉ vì muốn gia đình sung túc hơn, lại không nhận thức được chính mình đã bỏ rơi gia đình, bỏ rơi con trai. Bây giờ quay đầu lại mới bần thần nhận ra con trai đã khôn lớn lại không phải nhờ cha mẹ dõi theo dạy dỗ, người làm cha mẹ như vậy cảm thấy bao nhiêu hổ thẹn cũng là không đủ nên càng biết ơn Tú Anh, lại càng thương cô hơn.

- Con lớn thật đó. Ngày mẹ đi con mới thấp bằng này.

Vũ má là một người phụ nữ đẹp, dù tuổi tác và thời gian có tàn phá bao nhiêu thì vẻ quyến rũ của bà vẫn không giảm đi. Xa mẹ từ nhỏ nên Vũ Đức cũng không quá hồ hởi khi gặp bà, thái độ rất bình thản.

- Vũ Đức. - Vũ má ngồi xuống cạnh con trai, cầm tay cậu nhẹ giọng nói - Mẹ xin lỗi.

Vũ Đức nhìn xuống bàn tay trung niên đang đặt lên tay mình, sâu thẳm trong tiềm thức, con nào mà không thương mẹ? Bà Vũ cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc cậu nên cậu vốn không hề giận bà, giọng nói liền bớt lạnh nhạt hơn:

- Mẹ có lỗi gì đâu mà xin lỗi với con.

Biết con trai không để bụng chuyện bà bỏ cậu ra nước ngoài bao nhiêu năm như vậy, bà liền cười vui vẻ:

- Ừ ừ. Con còn phải cảm ơn mẹ vì mẹ đã kiếm cho con một bảo mẫu... à không phải, là cô vợ tốt như Tú Anh ấy chứ nhỉ?

- Mẹ nói cái gì vậy?

Vũ Đức đỏ mặt gắt lên. Tim nhảy loạn lên như bị bắt quả tang làm chuyện khuất tất lắm. Vũ ba từ trong nhà đi ra, trưng ra khuôn mặt tuấn mỹ có mười phần thì tám phần giống Vũ Đức, đe dọa:

- Tiểu tử, mau đem con dâu về cho bổn lão gia!

Vũ má ha ha cười. Con trai bà hào hoa nhưng lại nhút nhát với người trong lòng y như ông Vũ ngày trẻ, đến tận bây giờ vẫn chưa dám thổ lộ với con gái nhà người ta. Thật sự... đáng yêu quá!

- Giữ Tú Anh thật chắc vào nhé con trai. Cô gái như Tú Anh trên thế gian này không có người thứ hai đâu. – Bà vỗ đầu Vũ Đức, cười hiền hậu. Vũ ba đứng bên cạnh nhìn vợ và con trai thì cũng nở nụ cười.

Vũ lão gia của Vũ gia là thê nô, yêu vợ không phải nói nhưng con trai thì mặc kệ, ông thích là thích con gái, bây giờ buông bỏ bớt công việc nên có nhiều thời gian rảnh rỗi, mà rảnh rỗi liền kéo Vũ má đi thảo luận mưu đồ đem con gái nhà người ta, chính xác là con gái của Tú gia và Lâm gia thu vào nhà. Vũ Đức bị ánh mắt cầu con gái của Vũ ba ngày ngày giờ giờ lòe lòe lóe sáng dọa chết khiếp, trực tiếp ôm gối sang Tú gia, định cư ở phòng Tú Anh đánh không chết đuổi không đi, bộ dáng sẵn sàng hi sinh dưới tay mỹ nhân dù thế nào cũng không chịu trở về.

Đúng như cuộc trao đổi giữa Tú Anh và Lâm Nam. Tú Anh hỏi ba câu hỏi, một là thân thế của cô, hai là chuyện về Phan Nguyên, cuối cùng là ân tình mà anh muốn cô trả là gì? Lâm Nam thành thật trả lời toàn bộ, còn khuyến mãi chuyện hồi nhỏ ở trại trẻ mồ côi cô luôn tặng hoa Sử Quân Tử cho anh. Tú Anh nghe vậy thì khẽ cười:

- Thật ra ngày đó cũng không nghĩ nhiều thứ như thế, chỉ là thấy hoa Sử Quân Tử rất giống anh.

- Nhưng chỉ bằng những bông đó em đã cứu rỗi anh. – Lâm Nam mỉm cười – Mà sao đợt anh dạy thực tập ở lớp em, rõ ràng em đã tìm ra anh chính là người ngày trước em hay tặng Sử Quân Tử, sao sau đó lại làm nhưng mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra?

Tú Anh mím môi, cụp mắt, cầm cốc trà lên uống làm bộ dáng bình thản:

- Đến tận lúc đó em vẫn nghĩ… anh là mối tình đầu của em!

Lâm Nam đang uống cà phê trực tiếp phun ra toàn bộ, trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu tiên sau hơn hai mươi hai năm sống trên đời anh thất thố mất hết hình tượng đến như vậy. Nhưng mà lời em gái anh nói cũng quá khủng bố rồi!

- Là cảm giác thân thiết nên mới hiểu lầm. Đừng để ý.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Nam liền nghĩ phải đem chuyện này nói cho thằng nhóc Vũ Đức, lại hướng Tú Anh bông đùa:

- Cảm giác không giống cảm giác với Vũ Đức à?

- Ừm. – Tú Anh thuận miệng ừm một tiếng, xong mới thấy có gì đó không đúng. Nhưng quả thực cảm giác không giống, ừm cũng đâu có gì sai.

Lâm Nam hừ hừ cười đến không có ý tốt, khuôn mặt đẹp trai nhìn đi nhìn lại vẫn thấy có chút gian xảo. Tú Anh liền không tiếp tục chủ đề này nữa.

- Trả lời câu hỏi thứ ba của em đi.

- Yêu cầu của anh ấy hả? Chính là muốn em đi gặp bố mẹ của chúng ta, được không?

- Trúc Anh, mẹ có thể gọi con như vậy không?

Tú Anh ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng trung niên trước mặt, cảm giác vẫn có chút không chân thực. Hai người này… là bố mẹ ruột của cô?

- Trúc Anh, con… chúng ta vẫn luôn tìm kiếm con, thế mà đã mười bảy năm rồi… - Lâm ba yêu thương nhìn con gái nhỏ đứng bên cạnh Lâm Nam, muốn tiến lên ôm con gái nhưng lại lo sẽ dọa con gái sợ.

Hôm nay là ngày đầu tiên họ chính thức gặp mặt Tú Anh. Từ khi Lâm Nam báo đã tìm thấy Trúc Anh họ liền sốt ruột muốn đi nhận con nhưng Lâm Nam nói nên để cô từ từ thích ứng nếu không một cô bé lạnh lùng như cô sẽ không chấp nhận hai người đột nhiên ở đâu ra nói mình là bố mẹ ruột của cô như vậy.

- Hai người...

- Thôi, chúng cùng đi ăn tối nào. – Thấy Tú Anh ngây người nhìn hai người cả nửa ngày mà không nói thêm cái gì Lâm má liền lên tiếng - Chuyện này cứ từ từ, từ từ, bố mẹ không vội, đúng không anh?

- Ừ. Chúng ta chờ con. – Lâm ba hùa theo lời vợ, quả nhiên là muốn con bé tiếp nhận vẫn rất khó khăn.

Lâm Nam đứng bên cạnh Tú Anh, cầm lấy tay cô, chỉ anh mới phát hiện ra ngón tay mảnh khảnh khe khẽ run, anh ôn nhu nhìn em gái nhỏ, chắc hẳn em ấy rất mong chờ cuộc gặp ngày hôm nay.

Tú Anh mở cửa phòng, Vũ Đức đang làm tổ trên giường của cô chơi điện tử, thấy cô về liền vứt hết, nhào tới quấn lấy cô như con bạch tuộc:

- Mừng về nhà~ Tú Anh không nói gì, vô thức ôm lại. Vũ Đức ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy ngực áo mình ươn ướt.

Tú Anh... khóc?

Đúng vậy! Tú Anh khóc! Cô nắm chặt áo Vũ Đức khiến nó nhàu nhĩ, nước mắt không hiểu sao cứ như vậy tuôn ra. Rõ ràng khi cùng ăn tối với anh trai và bố mẹ ruột vẫn có thể nói chuyện bình thường, cũng không có cảm giác kích động hay gì nhưng tại sao vừa ở trong lòng Vũ Đức thì mọi cảm xúc trong lòng cứ như bùng nổ, trào lên chồng chéo lên nhau rồi không biết làm sao đành phải phát tiết qua nước mắt. Chính cô cũng không biết bây giờ cảm giác của mình là gì nữa.

Vũ Đức lúc đầu có chút không ngờ Tú Anh lại khóc, cậu chơi cùng cô từ nhỏ, chưa bao giờ thấy Tú Anh tỏ ra buồn bã chứ đừng nói là rơi nước mắt, cậu từng tự hỏi không biết điều gì mới có thể làm cho Băng nữ lạnh lùng này rơi nước mắt nhưng hiện tại ôm cô trong ngực, cảm nhận hai dòng nước ấm áp ngấm vào áo mình thì cũng không có quá nhiều ngạc nhiên. Lâm Nam đã sớm nói cho cậu biết mọi chuyện trước cả khi chuyện của Phan Nguyên xảy ra. Cưng chiều vuốt mái tóc đen mềm mượt chảy dài như suối của Tú Anh, khóe môi Vũ Đức không tự chủ được cong lên đầy thỏa mãn. Đối mặt với mọi chuyện xảy đến quá đột ngột như vậy, phản ứng của cô gái nhỏ này chính là đối với người khác vẫn bảo trì bình tĩnh, trở về nhà liền không tiếng động vùi mặt vào ngực vào cậu mà khóc. Thật sự là đáng yêu muốn mạng!

- Mọi người đều đã sẵn sàng chào đón em rồi. Từ giờ em chỉ cần để cho mọi người chăm sóc cho em thôi, nhé!


- Tú Anh, cả tuổi thơ và thời niên thiếu của tôi đều đã trao hết cho cậu nên bây giờ tôi ế rồi!

Vũ Đức ném phăng cái áo comple lên giường, cả người như không xương đổ nhào xuống lưng Tú Anh.

- Lại bị sếp phạt cái gì? - Tú Anh nhàn nhạt hỏi. Tay vẫn gõ bàn phím laptop liên tục.

- Aaa~ Tú Anh à, tôi và cậu đã hai lăm tuổi rồi. Tôi thành trai ế rồi đó!

Vũ Đức như thường lệ bắt đầu bài ca "Trai ế" muôn thủa. Tú Anh nghe muốn mòn lỗ tai luôn rồi nhưng hôm nay cô phải hoàn thành một hồ sơ quan trọng, nếu Vũ Đức cứ meo meo bên tai như vậy thì làm sao mà tập trung được?

- Hay là cậu đừng làm bảo mẫu của tôi nữa, lấy tôi đi? Giường đơn gối chiếc hơn hai mươi năm tôi thật là cô đơn~ - Giường đơn gối chiếc cái con khỉ! Đêm nào cũng chui vào chăn của tôi còn cô với đơn cái gì?

- Nhưng không phải vợ chồng thì dù ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng cũng không dám “làm gì” hết ý. Tôi cũng là đàn ông mà~ - Im miệng! – Tú Anh dùng tập tài liệu đập bộp một phát lên đầu Vũ Đức, không cho cậu nhìn thấy hai má cô đỏ rần – Mang tờ giấy cậu giấu trong tủ ra đây!

- Giấy gì?

- Giấy đăng kí kết hôn!

Có đôi khi, những lời giống như "Tôi yêu cậu"… thật sự là không cần thiết...

Không cần phải nói ra, có những thứ mà ngôn từ dù có viết thành một cuốn tiểu thuyết thật dài cũng chẳng thể nói rõ được. Cứ bình thản ở bên nhau như vậy, dùng hành động để ôm lấy toàn bộ tâm hồn đối phương. Thời gian bao lâu không quan trọng, chuyện gì đã xảy ra cũng không quan trọng. Kiên nhẫn một chút. Chậm rãi một chút. Đến một ngày đẹp trời nào đó, chuyện kí vào giấy đăng kí kết hôn sẽ trở thành lẽ dĩ nhiên! Chỉ cần hiển nhiên mà mở lời thôi.

Giống như pha và thưởng thức một tách cà phê phin vậy…

Bạn đang đọc Bảo Mẫu Của Tôi... Lạnh Lùng Lắm! của Akita Neko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật test
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.