Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi Vào Mê Trận

Phiên bản Dịch · 1425 chữ

Chương 36: Rơi Vào Mê Trận

Tư Mã U Nguyệt nhìn một mảnh rừng trúc xung quanh mình, mỗi cây trúc đều phát ra ánh sáng xanh mờ mờ. Dưới mặt đất lớp một từng lá rụng thật dày.

Tư Mã U Nguyệt đi tới một cây trúc ở phía trước mình, duỗi tay chạm vào. Nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ đầu ngón tay, cứ như vừa chạm vào một tảng băng.

“Lạnh thật!”

Tư Mã U Nguyệt cảm thấy tay mình như bị đông lạng nên lập tức thu tay.

Nàng đi một vòng mới phát hiện khu rừng trúc này rất lớn, đi được nửa canh giờ rồi vẫn chưa rời khỏi.

“Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy? Không phải nói đây là ảo cảnh ư. Sao những thứ ở đây lại có cảm giác chân thật như vậy.”

Tư Mã U Nguyệt đặt mông ngồi lên một tảng đá, đấm đấm hai chân đã mỏi nhừ của mình.

“Thân thể này thật yếu, mới đi có một lát đã mệt rồi, kém xa so với trước đây. Nếu sau này phải đối chiến sẽ trở thành bất lợi lớn. Xem ra mình phải rèn luyện thật tốt mới được.”

Nghỉ ngơi xong, Tư Mã U Nguyệt đứng dậy đi tiếp. Đừng nói là thú trứng mà ở nơi này thậm chí còn chẳng có bất kỳ vật sống gì.

“CMN, rốt cuộc đây là nơi nào?! Không phải nói chọn xong thú trứng là ra ngoài được rồi à!”

Tư Mã U Nguyệt đá lên nhánh cây khô khiến nó lăn hai vòng

“Một bộ xương khô!?”

Thấy rõ thứ trước mặt, Tư Mã U Nguyệt không khỏi lạnh người. Lúc này nàng mới phát hiện dưới chân có gì đó kỳ lạ.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, dùng sức đá lá cây ra, trừ bỏ cái đầu lâu vừa xuất hiện, dưới chân Tư Mã U Nguyệt có không ít xương cốt con người.

Tư Mã U Nguyệt lùi hai bước, nhìn xuống hài cốt dưới chân, sau khi đá hết lá cây ra liền lộ rõ hình dáng.

“Trên xương cốt không có vết thương, xem ra trước khi chết đối phương không chịu tổn thương từ ngoại lực.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn kỹ lại, nghĩ tới bản thân đi nãy giờ cũng chưa thoát ra được thì thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ người này chết do đối hoặc mất nước?”

“Chủ nhân, đây là pháp trận.”

Thanh âm Tiểu Linh Tử vang lên.

“Trận pháp? Lúc trước ta từng nghe về thứ này, nó cũng như ảo giác trứng thú vậy.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Thứ ngươi nói là ảo giác, trận pháp này không phải ảo giác mà là… mê trận.”

“Mê trận? Đó là cái gì?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Là một loại trận pháp khiến tâm trí bị lung lạc.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Vừa rồi ngươi nôn nóng như vậy là vì bị trận pháp mê hoặc. Ta kêu nhiều lần ngươi cũng không nghe.”

“Ngươi vừa kêu ta? Nếu khi nãy ta không nghe được thì sao bây giờ nghe được? Trận pháp đã bị phá?”

Tư Mã U Nguyệt nghĩ tới vừa rồi mình rất nôn nóng, không giống trước đây tí nào, nghĩ tới mà nàng còn sợ.

“Lúc đá trúng đống xương cốt kia khiến ngươi thanh tỉnh trong nháy mắt, từ đó mà tranh thủ gọi ngươi.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Trận pháp này đáng sợ thế này, sao học viện lại tạo nên nó?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Hiện tại không phải lúc nghĩ tới chuyện này, nếu ngươi muốn ra ngoài phải phá giải trận pháp này, bằng không sẽ vĩnh viễn bị giam cầm, không ra ngoài được.”

Tiểu Linh Tử quát.

“Hẳn người này cũng chết vì vậy.”

Tư Mã U Nguyệt nói,

“Tiểu Linh Tử, ngươi đã biết về trận pháp sao không phá nó đi?”

“Ta không phải pháp sư, sao mà phá được!”

Tiểu Linh Tử nói.

“Thế sao ngươi biết đây là mê trận?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Người nào ăn cơm cũng biết nấu cơm hả?!”

Tiểu Linh Tử khinh thường lên tiếng.

“Chưa ăn thịt heo không có nghĩa không thấy heo chạy.”

“Ặc… ngươi không biết phá trận, ta cũng không biết. Vậy làm sao bây giờ?”

“CMN!”

“Nguyệt Nguyệt, làm sao bây giờ?””

Tiểu Hống xen ngang.

Tư Mã U Nguyệt triệu hồi Tiểu Hống rồi hỏi:

“Làm sao đây?”

“Trước kia ta có một người anh trai là đại sư trận pháp rất lợi hại. Ta từng nghe huynh ấy nói, muốn phá giải trận pháp có hai cách. Một là thuận giải, hai là nghịch giải.”

“Thuận giải? Nghịch giải?”

“Đúng thế, thuận giải là dựa vào quy luật vận hành của trận pháp mà phá giải. Từng bước cởi bỏ trận pháp, như vậy không hủy hoại trận pháp ngay lập tức, không khiến ở trong bị thương.”

Tiểu Hống nói.

“Phương pháp này không được, chúng ta đâu có ai biết gì về trận pháp. Nói cái thứ hai đi.”

Tư Mã U Nguyệt ra quyết định.

“Nghịch giải rất đơn giản.”

Tiểu Hống nói:

“Ca ca từng bảo, mỗi trận pháp đều có mắt trận, chỉ cần tìm được mắt trận và phá hủy thì trận pháp sẽ được hóa giải.”

“Biện pháp này dễ hơn!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn quanh, muốn tìm xem mắt trận ở đâu.

“Ta vẫn chưa nói xong mà!”

Tiểu Hống nói:

“Cách này tuy đơn giản nhưng một khi mắt trận không còn, trận pháp sẽ bị phá hỏng. Kết quả của việc này có rất nhiều, ví dụ như trận pháp sẽ vỡ ra, người trong trận sẽ không sao. Còn mà nổ mạnh sẽ khiến người trong trận bị thương, còn có khả năng sẽ chết. Việc này chỉ yếu phải xem người thiết trận bố trí thế nào.”

“CMN, nguy hiểm vậy hả!”

Tư Mã U Nguyệt quát.

“Đúng thế, vì vậy đa phần mọi người sẽ không chọn cách hai.”

Tiểu Hống giải thích.

Tư Mã U Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Nếu nổ mạnh ta cũng không còn cách gì. Thuận giải là không thể, chỉ còn nghịch giải thổi. Nghịch giải còn có cơ hội sống sót, ngược lại chỉ còn con đường chết.”

“Cũng đúng. Chúng ta cùng nhau tìm mắt trận đi.”

Tiểu Hống bay tới, nằm bò trên đầu Tư Mã U Nguyệt, đôi mắt tròn xoe nhìn bốn phía.

“Mắt trận có thể là những thứ rất bình thường, muốn tìm ra mắt trận trong trận pháp lớn thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển, không dễ tìm đâu.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Như vậy cũng phải tìm.”

Tư Mã U Nguyệt nhún vai.

“Đây là biện pháp duy nhất. Dù trong Linh Hồn Châu có đủ đồ ăn, không ra được cũng chẳng sợ chết đói. Chúng ta có rất nhiều thời gian.”

Tiểu Linh Tử không nói gì, Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống cùng nhau tìm mắt trận.

Lúc đói bụng, Tư Mã U Nguyệt tiến vào không gian ăn. Khát nước thì uống nước trong không gian. Vốn nàng tính ngủ trong rừng luôn nhưng Tiểu Linh Tử bảo sx khiến ý thức suy giảm, nếu lần nữa bị mê trận mê hoặc tâm trí thì Tư Mã U Nguyệt khó lòng tỉnh táo.

Tư Mã U Nguyệt không biết mình bị nhốt trong rừng bao lâu rồi. Cánh rừng vẫn chẳng có gì thay đổi, ánh lên lục quang. Tuy trời không tối nhưng nàng đã ăn bảy bữa, ngủ một giác, không phải ba ngày cũng hơn hai ngày.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta thật sự không tìm ra mắt trận!”

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiểu Hống có chút nhụt chí co người lại, nằm dài trên vai Tư Mã U Nguyệt.

“Mãi vẫn không tìm được.”

Tư Mã U Nguyệt có chút thở dài, nơi này trừ bỏ cây trúc nàng còn tìm được hai bộ xương khô.

“Nếu cứ tìm kiếm không có mục đích thế này…”

Tư Mã U Nguyệt đứng lại.

“Nếu là mắt trận chắc chắn phải có quy luật nhất định hoặc nơi nào đặc biệt, chúng ta cẩn thận tìm kiếm.”

Nói xong, Tư Mã U Nguyệt bước tới một cục đá to rồ ngồi xuống, cẩn thận quan sát lá rụng trên mặt đất.

Bạn đang đọc Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản dịch) của Phiến Cốt Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.