Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Kinh Thành

Phiên bản Dịch · 1439 chữ

Chương 53: Trở Lại Kinh Thành

Thời điểm Tư Mã U Nguyệt trở lại tướng quân phủ, thủ vệ nhìn thấy nàng thì trực tiếp kinh hô.

“Ngũ thiếu gia, người đã trở lại!”

Tư Mã U Nguyệt đạm nhiên triều bọn họ gật gật đầu, nói:

“Ân, đã trở lại. Gia gia đâu?”

“Tướng quân vừa về trong chốc lát.”

Thủ vệ nói:

“Ta lập tức đi thông báo cho bọn họ.”

Nói xong người nọ liền chạy vào, một bên chạy một bên kêu:

“Ngũ thiếu gia đã trở lại, ngũ thiếu gia trở về!”

Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng hưng phấn của tên kia thì cười khẽ, lắc đầu đi vào.

“U Nguyệt đã trở lại? Ở đâu?”

“Ngũ đệ đã trở lại? Rốt cuộc gia hỏa này đã trở lại!”

“Ngũ thiếu gia đã trở lại rồi!”

“……”

Tư Mã U Nguyệt vừa đi qua tiền viện thì trước mắt tối sần, nàng rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Gia gia.”

Ngửi được quen thuộc hương vị, Tư Mã U Nguyệt ở trong lòng ngực Tư Mã Liệt cọ cọ.

“Ngươi còn biết đường về nhà!”

Tư Mã Liệt ôm chặt Tư Mã U Nguyệt, thanh âm có chút nghẹn ngào.

“Gia gia, con vẫn tốt!”

Tư Mã U Nguyệt vỗ vỗ Tư Mã Liệt đang bối rối, trấn an nói.

“Ngũ đệ, rốt cuộc ngươi đã trở lại, nếu ngươi còn không trở lại, mấy cái chúng ta đều tính đi tìm ngươi!”

Tư Mã U Nhiên thấy mấy ca ca chạy tới từ trong viện, nhìn thấy Tư Mã U Nguyệt rời khỏi cái ôm của Tư Mã Liệt.

“Gia gia thật bất công, trước nay chưa từng ôm chúng ta đâu!”

Tư Mã U Nhạc hừ hừ nói.

“Nếu ngươi mất tích mấy tháng, ta cũng cho ngươi mấy cái ôm!”

Tư Mã Liệt quát Tư Mã U Nhạc.

“Ngũ đệ, ngươi đi đâu mấy tháng nay vậy? Làm chúng ta lo muốn chết!”

Tư Mã U tề đi tới, thấy Tư Mã U Nguyệt bình yên vô sự thì tâm tình mới đỡ hơn.

“Đúng vậy, sao đệ lại đi nhầm vào truyền tống trận thứ tư? Rồi bị truyền tống tới đâu?”

Tư Mã U Minh hỏi.

“Cái này nói ra rất dài, chúng ta đi vào rồi nói sau.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Được!”

Bọn họ đi vào đại sảnh, Tư Mã U Nguyệt ngồi xuống, bắt đầu về những chuyện mình đã trải qua.

“Bang ——”

Nghe xong Tư Mã U Nguyệt nói xong, Tư Mã Liệt đánh một chưởng lên bàn, cả giận nói:

“Cư nhiên có người dám làm hại con!”

“Ta cũng nghĩ làm sao đệ lại đi vào Truyền Tống Trận, nguyên lai là bị người đẩy!”

Tư Mã U Nhạc nói:

“Ngày mai ta tới học viện bắt người kia về cho để. Để ả hiểu đệ không phải người dễ chọc!”

“Ngạch, các ngươi không cần kích động như vậy.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng hầm hầm của mọi người thì bất đắc dĩ trợn trắng mắt:

“Mọi người có nghe đệ không?”

“Ngũ đệ nói đi. Đệ bị truyền tống đến chỗ nào?”

“Núi Phổ Tác.”

Tư Mã U Nguyệt trả lời.

“Cái gì?!”

“Cư nhiên bị truyền tống tới đó?! Vậy đệ có bị thương không?”

“Mọi người yên tâm đi, ta vẫn tốt.”

Tư Mã U Nguyệt cười nói.

Vì để chứng minh lời mình nói, nàng còn đứng lên xoay một vòng.

“Linh thú ở đó đông đảo vô cùng, dù là linh sư cũng không dám vào. Đệ không gặp nguy hiểm gì chứ?”

Tư Mã U Nhạc lo lắng hỏi.

“Ngũ đệ, nếu đệ bị thương, nhất định phải nói cho chúng ta a!”

Tư Mã U Nhiên nhìn Tư Mã U Nguyệt, lo lắng nàng gạt bọn họ.

Dù là bốn anh em họ cũng không dám đi vào núi Phổ Tác chứ nói gì người vừa tu luyện như U Nguyệt.

“Ta thật sự không sao.”

Tư Mã U Nguyệt lần nữa nhấn mạnh. Sợ họ không tin nên kêu Á Quang ra.

Á Quang vừa ra tới thì uy áp thánh thú truyền khắp đại sảnh.

“Chủ nhân.”

Á Quang thu nhỏ lại, quỳ dưới chân Tư Mã U Nguyệt.

“Đây là Á Quang, linh thú ta khế ước ở Phổ Tác, là một con thánh thú. Mỗi lần gặp nguy hiểm đều là nó cứu ta.”

Tư Mã U Nguyệt thấy mọi người không tin thì tính hết công lao lên người Á Quang.

Á Quang nhìn Tư Mã U Nguyệt, thần nghĩ chủ nhân luôn muốn đổ nước sạch lên người nó, nó có làm gì đâu chứ. Thấy ánh mắt uy hiếp của Tư Mã U Nguyệt, Á Quang đành phải im lặng cúi đầu.

“Thánh thú này không thuần hóa, làm sao con khế ước được?”

Tư Mã Liệt nhìn Á Quang, ánh mắt nghi hoặc hỏi.

“Thời điểm gặp nó, nó đang bị thương, ngã vào bờ sông. Con cứu nó xong thì nó chủ động nhận con làm chủ.”

Tư Mã U Nguyệt nói dối không đỏ mặt.

Làm gì mà cứu Á Quang, rõ ràng là cứu Vu Lăng Vũ!

Bất quá nàng nói vậy, người nhà cũng chỉ biết vật. Việc này cứ thế mà xong.

“Đúng rồi, ta còn cứu được một người. Hắn cho ta hai viên dược tạ ơn, ta liền nghĩ tới gia gia!”

Tư Mã U Nguyệt lấy bình ngọc ra, đổ hai viên đan dược ra.

Tư Mã U Nguyệt để đan dược trên bàn của Tư Mã Liệt rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

“Đây là đan dược gì?”

Tư Mã Nhạc nhìn bình ngọc trên bàn Tư Mã Liệt, sắc mặt nháy mắt trở nên kích động, tò mò hỏi.

“Đây là đan dược thăng cấp.”

Tư Mã U Nguyệt nói:

“Gia gia gặp bình cảnh đã lâu. Có đan dược này hỗ trợ, gia gia có thể thăng cấp rồi.”

“Thật ư?!”

Bốn huynh đệ nghe vậy đều hưng phấn.

“Gia gia, có đúng không?”

Tư Mã U Nhiên hỏi.

Tư Mã Liệt gật đầu.

Đan dược thăng cấp đã thất truyền từ lâu. Không biết Tư Mã U Nguyệt cứu được người nào lại có được loại đan dược này!

“Thật tốt quá!”

Tư Mã U Nhiên vung quạt xếp trong tay:

“Nếu gia gia có thể thăng cấp, chúng ta sẽ không sợ Nạp Lan gia tới làm phiền!”

“Nạp Lan gia thế nào?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi:

“Bốn tháng này có chuyện gì sao?”

“Kỳ thật cũng không sao.”

Tư Mã U Nhiên nói:

“Chỉ là lão tổ tông Nạp Lan sắp thăng cấp lên linh tôn, cùng cấp bậc với gia gia.”

“Gia tộc Nạp Lan vẫn luôn đối nghịch với chúng ta. Nhưng vì thực lực của gia gia mà còn kiềm chế lẫn nhau,ngày thường thu liễm không ít. Vì lão tổ tông của họ sắp thăng cấp nên hiện tại vô cùng kiêu ngạo, mông sắp chạm tới trời luôn rồi!”

“Hiện tại chỉ cần gia gia thăng cấp, chúng ta có thể lần nữa áp họ xuống. Để xem họ kiêu ngạo thế nào nữa!”

Tư Mã U Nhạc nói.

“Gia tộc Nạp Lan sao…”

Tư Mã U Nguyệt duỗi tay chống cầm, trong mắt lập lòe ánh sáng.

“Đã có đan dược, gia gia sớm thăng cấp đi.”

Tư Mã U Tề nói.

“Ân, ngày mai ta sẽ vào cung xin hoàng thượng rồi trở về bế quan.”

Tư Mã Liệt nói:

“Trong khoảng thời gian này, các ngươi phải cẩn thận động tĩnh của gia tộc Nạp Lan.”

“Chúng ta sẽ, gia gia cứ an tâm bế quan.”

Tư Mã U Nhiên nói.

“Ngũ đệ, hiện tại ngươi đã trở lại. Ngươi còn muốn tới học viện không?”

Tư Mã U Nhạc hỏi.

“Lão sư của đệ, Phong Hành Trình vẫn rất lo cho đệ. Cứ cách vào hôm lại tới hỏi thăm.”

“Phong lão sư?”

Tư Mã U Nguyệt không ngờ đối phương sẽ quan tâm mình dữ vậy, nghĩ nghĩ nói:

“Chờ gia gia bế quan xong đệ sẽ tới học viện. Đệ còn chuyện muốn làm.”

“Vậy nói ta biết người hại đệ là ai, ta sẽ báo thù cho đệ!”

Tư Mã U Nhạc nói.

“Không cần, thù của đệ đệ tự báo. Tự mình báo thù sẽ sung sướng hơn. Các ca đừng quản chuyện này.”

Tư Mã U Nguyệt nói tiếp.

“Chờ ta về học viện, chậm rãi chơi đùa với ngươi…”

Bạn đang đọc Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản dịch) của Phiến Cốt Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.