Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô trụ

Tiểu thuyết gốc · 1821 chữ

Seigi đứng ở phía sau Tengen với dáng vẻ quay lưng, bình tĩnh nói.

"Hai người nói xem... liệu ta đã đủ điều kiện để trở thành Trụ Cột hay chưa?"

Biểu cảm của Tengen không giấu được sự kinh ngạc, đứng ngây ra như phỗng, một lát sau mới từ từ quay lại...

Y thấy chiếc mũ trùm đầu đính đầy trang sức của mình không biết từ bao giờ nằm trong tay của Seigi. Giờ đây đã để lộ ra mái tóc dài màu trắng phủ xuống trán.

“Cậu… là thứ quái vật gì vậy?” Trợn trừng nhìn thiếu niên áo đen trước mắt, Tengen lộ ra vẻ khiếp sợ.

Seigi không đáp.

Lời nói của hai người tuy không lớn nhưng lại rõ ràng rơi vào tai của tất cả mọi người có mặt tại đây.

Chỉ thấy sắc mặt từng người lúc này rất phong phú, có người thì phấn khích vì được chứng kiến trận chiến ở một đẳng cấp khác; người thì kinh ngạc vì kỹ năng, sức mạnh của thiếu niên trẻ tuổi kia mạnh đến đáng ngờ; người thì khó tin khi chứng kiến thần tượng, đồng đội của mình bị đánh bại trước một kẻ vô danh.

“Tôi là khắc tinh của loài quỷ, cứ gọi Vô Trụ là được rồi.”

Một lời cuối cùng vừa nói ra, Seigi chậm rãi đi qua trước vẻ mặt sững sờ của Tengen.

Hắn không liếc nhìn y một lần, chỉ giữ nguyên một nụ cười mỉm từ tốn khiến nó in sâu vào trong tâm trí của Tengen.

Sanemi ngạc nhiên nhìn xuống thanh kiếm mình đang cầm.

“Răng crắc…”

Tiếng kim loại trên mặt đất đá vang lên, trước ánh mắt kinh ngạc của bao người nhìn lại. Chỉ thấy một nửa thân kiếm của Sanemi đang nằm trên đất.

Hắn ta… - Trong lòng Sanemi khiếp đảm đến nỗi không thốt lên lời.

Y không thể tin là thanh kiếm gắn bó với mình suốt hai năm vậy mà bị một đòn của đối phương làm gãy. Mà ngược lại, thanh kiếm bình thường kia của Seigi vẫn còn lành lặn.

Giờ đây, cả Sanemi và Tengen đều đứng chết lặng mỗi nơi một mình.

Cuối cùng họ cũng hiểu rõ ra một điều.

Seigi hoàn toàn có đủ khả giết chết họ chỉ trong nháy mắt. Giống như cái cách mà hắn đánh văng Sanemi đã tung hết sức với vẻ mặt ung dung, đoạt lấy chiếc mũ trùm đầu của tengen một cách nhẹ nhàng tựa như bứt một chiếc lá trên cành.

Đổi lại nếu là trên chiến trường thật sự, Sanemi có thể bị nhát chém đó cắt đứt người nếu đối phương thật sự muốn giết y, còn Tengen thì sẽ bay đầu trong chớp mắt khi còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra.

Mặc dù hai người ẩn giấu rất nhiều thực lực vẫn còn chưa sử dụng tới, nhưng họ tin chắc một điều...

Dù có sử dụng mánh khoé, kỹ xảo hoặc tung hết sức đi chăng nữa thì cũng không thể nào hạ được con quái vật này...

Điều này nói rõ.

Họ không đủ đẳng cấp để đọ sức với tiểu quái vật kia.

Nhưng hai người họ cũng cảm thấy thật may mắn khi đó chỉ đơn thuần là cuộc đọ sức.

...

Lúc này, Seigi đã đi về phía Hoa Trụ Kanae.

“Cảm ơn vì đã cho tôi mượn nó.” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, điềm đạm nói. Sau đó quay lại chuôi kiếm chỉ hướng Kanae, giơ ra trước người nàng.

Kanae ngẩn ngơ nhìn Seigi vài giây, mới nhận ra rằng hắn đang đứng trước mặt mình. Không biết là xấu hổ vì cái gì mà sắc mặt hiện lên màu đỏ ửng, nàng nhẹ nhàng nhận lại chuôi kiếm trên tay Seigi.

“Kh-không có gì…”

Kanae ấp úng đáp, sau đó nhìn hắn quay người rời đi, trong ánh mắt của nàng chẳng hiểu sao lộ ra sự rung động không thôi. Trái tim vì thế cũng đập nhanh một cách bất thường.

Nàng có cảm giác… bản thân đã bị trúng tiếng sét ái tình mất rồi.

“Vô Trụ!”

Lúc này, phía xa truyền đến một tiếng hô rất lớn thu hút mọi ánh mắt, đến cả Seigi cũng hơi ngạc nhiên nhìn lại.

Nơi đó chính là vị trí của ba thiếu niên nam nữ - đồng môn của hắn, chỉ thấy họ liên tục hô lên danh hiệu “Vô Trụ”.

Các cậu… - Seigi mỉm cười, trong lòng cảm thấy một làn nước ấm chạy qua.

“Vô Trụ! Vô Trụ!…” Hắn bình tĩnh nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng kim đang hô liên tục hô lên danh hiệu mình.

Nàng cũng đang nhìn lại Seigi bằng ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ, trên khóe môi nở một nụ cười đẹp đến mê người.

Hắn gật đầu, mỉm cười từ tốn để đáp lại nàng.

“Vô Trụ!”

Lại thêm một tiếng hô vang lên, nó đến từ phía hai thiếu niên - người có ấn tượng mạnh đối với Seigi ngay từ lần đầu tiên.

“Vô Trụ!”

“Trụ Cột mạnh nhất, Vô Trụ!”

“Vô Trụ!!!”

“Vô…”

Dần dần các thành viên khác cũng đua nhau ra sức cổ vũ. Giống như một hiệu ứng đồng nhất theo số đông, từng tiếng hô phấn khích góp vào làm nên một tràng náo nhiệt vang vọng tại tổng bộ Sát Quỷ Đoàn.

Lần đầu tiên đứng giữa hàng trăm lời cổ vũ nhiệt tình, chẳng hiểu sao Seigi có một loại cảm giác hồi hộp và hưng phấn không thôi. Kiếp trước hắn chưa từng trải qua tình cảnh được trăm người hô hào như vậy bao giờ…

Nhưng tuổi trẻ đâu ai là không muốn được người khác ca tụng đâu? Huống gì hắn mới chỉ là một thanh niên sống hai đời trải qua không biết bao nhiêu gian khó để tồn tại.

“Ha ha… chúc mừng cậu vì đã nuôi lớn lên một người học trò tài năng như vậy, năm trăm năm qua mới ra đời một lần. Ta cũng cảm thấy ghen tị rồi đây này.” Minh Trụ Kuwajima vỗ vai Sakonji, cười ha hả với vẻ mặt thân thiết.

“Vâng…” Sakonji gật đầu, khóe môi nở nụ cười hiền hậu, vẻ suy tư hiện lên trong đôi mắt. Điều này cho thấy ông vẫn hơi canh cánh chuyện Seigi giấu năng lực thật sự của bản thân, không tin tưởng tiết lộ cho mình.

Còn vui vẻ thì đương nhiên là phải có. Tại sao có được một người học trò xuất sắc vượt quá sự mong đợi lại không vui đâu?

Lúc này, Seigi thả người đi đến căn nhà gỗ, là nơi Kagaya - thủ lĩnh Sát Quỷ Đoàn đang an tọa.

Bước đến phía đối diện Kagaya, hắn chậm rãi giơ tay ra, ý bảo mọi người dừng lại cuộc náo nhiệt này.

Các thành viên khác thấy thế liền im lặng. Tổng bộ Sát Quỷ Đoàn trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.

“Tôi đến rồi, thưa ngài Oyakata.” Quỳ một chân xuống, Seigi bày ra tất cả lòng kính trọng của mình đối với người thanh niên trước mắt.

“Cậu muốn lấy danh hiệu là Vô Trụ Sao?” Kagaya không giấu được sự vui vẻ trong lời nói.

Chỉ cần nghe qua những lời tán thán của tất cả mọi người ở đây, đã đủ để y biết cho Seigi đánh một trận với Trụ Cột là một sự lựa chọn hoàn toàn đúng. Qua đó mới không gây ra sự ganh tị và trấn nhiếp được các thành viên khác trong nội bộ.

“Vâng.” Seigi nhẹ giọng đáp.

“Cậu có thể nói cho ta biết, “vô” trong cái tên mà cậu đã lấy có ý nghĩa là gì không?”

Trầm ngâm một lát, Seigi mới bình tĩnh đáp qua loa một câu.

“Định nghĩa của Vô có rất nhiều, trong đó có vô hạn và hư vô, hay đáng nói nhất là phủ nhận danh vị, nhưng phủ nhận không có nghĩa là nó sẽ không có. Mà danh vị đó sẽ tồn tại ở trong cái tên của nó.”

“Phủ nhận nhưng lại tồn tại ở bên trong ý nghĩa…”

Nhẩm lại những câu từ cao thâm này, Kagaya hơi nhíu mày, sau đó hiểu ra thành một ý.

- Vô chính là không, mang ý nghĩa phủ nhận. Mà Vô Trụ chính là Không Trụ, mang ý nghĩa Trụ Cột không sử dụng hơi thở… nói đúng hơn, trường hợp của Seigi là dùng nhiều loại hơi thở chứ không sử dụng cố định một loại hơi thở!

“Ra là vậy, ta hiểu rồi." Kagaya gật đầu, rất hài lòng với cái tên này.

Nhưng nếu để Seigi biết được suy nghĩ của y thì hắn chắc chắn sẽ cho đó là sai. "Vô" trong ý của hắn đúng là "không", nhưng là từ viết tắt của không gian.

Bởi hơi thở mà Seigi sáng tạo ra đã được đặt là không gian từ trước. Đáng lẽ ra sẽ là Không Trụ, nhưng nó nghe hơi thô và thiếu thẩm mỹ nên hắn không thích. Vì thế mới lấy tên là Vô Trụ.

"Lấy danh nghĩa là người lãnh đạo Sát Quỷ Đoàn. Ta tuyên bố, Urokodaki Seigi từ ngày hôm nay trở đi sẽ trở thành một trong chín Trụ Cột của Sát Quỷ Đoàn. Danh hiệu Vô Trụ."

"Mọi quyền hạn của Vô Trụ từ đây vĩnh viễn sẽ không bị hạn chế." Kagaya dõng dạc tuyên bố.

"Rõ!" Tất cả các thành viên khác cùng đồng thanh đáp, gương mặt người nào người nấy đều tươi roi rói.

Hiển nhiên là như vậy, tầm quan trọng của Trụ Cột có độ ảnh hưởng rất lớn đến chiến lực của tất cả các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn.

Rõ ràng nhất chính là tố chất của các Trụ Cột vượt xa hơn những kiếm sĩ diệt quỷ khác, thậm chí còn sở hữu năng lực có ích giúp họ càng trở nên đặc biệt hơn.

Vì vậy mà các Trụ Cột phải gánh vác trách nhiệm diệt quỷ và bảo vệ người dân vô tội lên hàng đầu. Kể cả việc bảo đảm an toàn, giảm thiểu số người bị thương vong cũng không ngoại lệ.

Trong đó phải nói đến số lượng kiếm sĩ tử vong vào mỗi năm sẽ giảm mạnh, nếu như ở một khu vực nào đó có Trụ Cột đi tuần và quản lý.

Nói chính xác hơn, Trụ Cột tựa như những cây cột vững chắc chống đỡ mối hiểm họa đến từ lũ quỷ.

Một khi họ ngã xuống trong cuộc chiến.

Cũng là lúc Sát Quỷ Đoàn phải chịu một cơn giông tố chết chóc được reo rắc bởi những con quỷ khát máu...

Bạn đang đọc Bảo Vệ Hậu Cung Trong Thế Giới Trò Chơi sáng tác bởi Kissmenow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kissmenow
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.