Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Thanh Vân Tông

Phiên bản Dịch · 1532 chữ

"được rồi, một tháng thì một tháng, ta không tin một người đẹp trai, thông minh toàn diện như ta lại không làm được "

Không còn nghe được âm thanh hệ thống đáp lại, La Dạ cũng chỉ đành chấp nhận.

Nhưng trong lòng hắn lại không chắc chắn, toàn bộ Thanh Châu cũng không có ghi chép gì liên quan đến kiếm ý, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu?.

"Yên Thiên Kiếm Thuật, chẳng lẽ lại liên quan đến Yên Thiên Kiếm?"

La Dạ suy nghĩ, nhưng sau đó lại lắc đầu cười.

Bây giờ không biết Yên Thiên Kiếm đã chạy đi đâu?, Còn cần Yên Thiên Kiếm Thuật để làm gì?

Nếu vậy không hoàn thành được nhiệm vụ, chắc là cũng không mất mát cái gì,

Nghĩ đến đây, trong lòng La Dạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lại nhìn về hai người Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ còn đang ở trên sân, giờ phút này kiếm thế đã bắt đầu lắng xuống, hai người cũng đồng thời tỉnh lại,

"Cảm thấy thế nào?"

La Dạ xuất hiện ở trước mặt hai người, quan tâm hỏi.

"Sư tôn, nếu như lại cùng Bạch Vân Tuyết chiến đấu thêm một lần nữa, ta chắc chắn sẽ thắng,"

Tiêu Trần mặt kích động nói, cả người toả ra luồng khí tức bá đạo, giống như một thanh thần Kiếm rút ra khỏi vỏ, để trong lòng La Dạ âm thầm khen ngợi.

Hai người vừa mới đột phá Kiếm Thế, đã có được khí thế bá đạo như vậy, nếu như lại đột phá tu vi, thì sẽ còn đến mức nào?

Còn nếu như lại đột phá đến kiếm ý!!!

Trong lúc nhất thời la giả đều có chút chờ mong.

"Sư tôn, nếu như hiện tại lại cùng con hổ kia chiến đấu, ta có niềm tin, một mình ta cũng có thể giết chết nó"

Thiên Ngữ cũng không chịu yếu thế, hưng phấn nói.

Nhìn hai người đệ tử như vậy, trong lòng La Dạ cảm thấy vui mừng.

"Các ngươi không để cho ta thất vọng" La Dạ cười gật đầu, tỏ ra hài lòng.

Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ nghe vậy, cũng vui vẻ không thôi.

Được La Dạ thừa nhận và khen ngợi, là mong ước của bọn họ.

Nhìn thấy hai người còn đang vui vẻ, La Dạ nói tiếp:"tuy các người đã đột phá Kiếm Thế, nhưng cũng không được vì thế mà kiêu ngạo, phải nỗ lực tu luyện kiếm quyết mà vi sư cho các ngươi, ta tin tưởng rất nhanh, các ngươi sẽ đột phá đến kiếm ý, đến lúc đó, vi sư mới có thể yên tâm giao trọng trách cho các ngươi!"

"Dạ, đệ tử sẽ không làm sư tôn Thất vọng,"

Hai người đồng thanh nói, trong mắt tràn đầy tự tin.

Thấy vậy, La Dạ hài lòng gật đầu.

Cho dù kiếm ý có khó đột phá hơn đi nữa,

Chỉ cần có ta ở đây, mọi thứ đều không thành vấn đề, La Dạ tự tin suy nghĩ.

"Các ngươi trước tiên tắm rửa thay quần áo đi, sau đó chúng ta sẽ đến Thanh Vân tông,"

"Dạ" hai người cung kính cúi đầu, sau đó xoay người rời đi,

Bỗng nhiên La Dạ nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói với Tiêu Trần:"đưa nhẫn trữ vật của ngươi cho ta!"

Tiêu Trần Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính đưa lên, ở bên cạnh, Thiên Ngữ hiếu kỳ không nhịn được mà hỏi:

"Sư tôn, vậy còn cái của ta thì sao?"

"Bên trong nhẫn của ngươi có cái nịt, ta lấy để làm gì?" La Dạ trợn mắt.

Trong ánh mắt nghi hoặc có mọi người, La Dạ vung tay lên, một con hổ khổng lồ xuất hiện,

Nhìn con hổ răng kiếm này, trong mắt La Dạ hiện lên một tia lửa nóng.

"Trước khi đi thi đấu, thì phải ăn cho no cái bụng đã"

La Dạ cười nói, nhìn về hai người Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ vẫn còn đang ngạc nhiên đứng đó:"còn đứng ở đó làm gì?, Không mau đi tắm rửa!"

"Dạ"

Hai người cung kính cúi đầu sau đó liền rời đi.

Trên quảng trường chỉ còn lại La Dạ cùng với ba vị trưởng lão, ba người hết nhìn La Dạ lại nhìn con hổ, trong mắt vẫn nghi hoặc không thôi.

"Tông chủ, ngài định làm gì?"

"Nhiều thịt như vậy, tất nhiên là phải để nấu ăn rồi"

La Dạ nói, sau đó vung tay lên,

Cái xác khổng lồ của con hổ, bỗng nhiên lơ lửng cách mặt đất ba mét, một ngọn lửa xuất hiện bao trùm lấy toàn thân của nó,

Chỉ một lát sau,

Một hương thơm bốc lên ngào ngạt, tràn ngập toàn bộ tông môn,

Nhìn La Dạ còn đang không ngừng rắc thêm muối cho đỡ nhạt, mọi người cảm thấy khó có thể tin tưởng nổi, đồng thời, đối với La Dạ có một cái nhìn mới,

Vị tông chủ thần bí này của bọn họ, vậy mà còn là một đầu bếp,

Sau khi Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ đã tắm rửa xong và quay trở lại, La Dạ gọi thêm hai người Thạch đại, Thạch nhị,

Chờ cho tất cả mọi người đã đến đông đủ, La Dạ cắt từng khối thịt nóng chia cho mọi người, nếm thử tay nghề của La Dạ về sau, mọi người đều kinh ngạc tại chỗ,

Tôi năm nay hơn 70 tuổi, mà chưa bao giờ được ăn ngon như thế này cả, phải là tôi tôi ăn thêm mấy miếng,

Sau khi ăn nhậu sung sướng một phen, cả người con hổ răng kiếm chỉ còn lại bộ xương, một chút thịt cũng không còn dính lại, không hiểu bọn họ đã nhét đống thịt đi đâu?.

Nhìn đám người vẫn còn tỏ ra thèm thịt, La Dạ lắc đầu bất đắc dĩ,

"Các ngươi là heo sao?,"

Nói xong, La Dạ nhìn về phía trưởng lão Ngô Phong:"chuyến đi này ta sẽ cùng Tần trưởng lão, mang theo hai người bọn họ đi thi đấu, các ngươi ở nhà nhớ chăm sóc tông môn cho tốt!"

"Tông chủ yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ quản lý tốt tông môn, chờ đợi mọi người chiến thắng trở về,"

Ngô Phong cung kính nói.

La Dạ gật đầu, vung tay lên, bốn người lập tức biến mất,

"Thi đấu cùng tám Đại Tông môn, ta thật sự cũng rất muốn đi xem"

Sau khi mấy người La Dạ biến mất, Thạch đại, Thạch nhị không nhịn được nói ra, trong mắt có chút tiếc nuối.

"Cố gắng tu luyện đi, bây giờ ở ngoại môn chỉ có hai người các ngươi, chờ tu luyện có thành tựu, còn sợ tông chủ không mang theo các người sao?"

Nhìn hai người, Ngô Phong cười nói.

"Ta có cảm giác, sau khi trận thi đấu kết thúc, danh tiếng của Dạ Thiên Tông sẽ vang khắp Thanh Châu,"

Ngô Phong ngước đầu lên nhìn trời, tỏ ra cao thâm nói.

"Đúng vậy, chúng ta cũng nên cố gắng tu luyện, tông môn ngày càng sẽ trở nên lớn mạnh hơn, người gia nhập sẽ ngày càng nhiều, chúng ta đường đường là trưởng lão đời đầu của Dạ Thiên Tông, khổng thể để bị bỏ lại phía sau "

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều hướng về tàng Kinh Các mà đi.

Thanh Vân tông nằm trên một dãy núi, ở sâu trong khu rừng nguyên thủy, nơi này tuy địa hình hiểm trở, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, ngoại trừ Thanh Vân Tông, bốn tông môn khác như Xích Vân Tông, Huyền Nguyên Tông,..., Đều nằm trong rừng rậm nguyên thủy rộng lớn này, mỗi tông môn đều cách nhau trên ngàn dặm, tạo thành ranh giới không xâm phạm lẫn nhau,

Có thể nói, rừng rậm nguyên thủy này là nơi tọa lạc của các tông môn trung đẳng,

Giờ phút này, có nhiều đoàn xe người ngựa không ngừng tiến vào, tạo thành một đoàn kéo dài liên miên.

Bên trong Thanh Vân tông, quảng trường lúc này đã đứng đầy người, trong mắt bọn họ có hiếu kỳ, nhưng nhiều hơn là xem thường, đa số bọn họ đều đến từ tám Đại Tông môn, là thiên tài đệ tử được các trưởng lão mang đến,

Đến đây thi đấu cùng với mấy mấy cái tông môn trung đẳng, đối với bọn họ là một sự sỉ nhục,

Hơn nữa, theo bọn họ nghỉ, trận tông môn thi đấu này không có chút ý nghĩa, chẳng lẽ đám đệ tử trung đẳng còn có thể thắng được thiên tài tông môn thượng đẳng như họ sao?.

Chỉ là châu chấu mà đòi đá xe, trong lòng đám người khinh thường suy nghĩ.

Ngay lúc này, trước sơn môn Thanh Vân Tông, không gian bỗng nhiên chấn động giống mặt nước gợn sóng, bốn người La Dạ bước ra ngoài.

Bạn đang đọc Bắt Đầu 100 Triệu Năm Tu Vi của Đạo Như Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longtaiuy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.