Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi cùng lên đi

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

Ngay lúc tất cả mọi người còn chưa hết bàng hoàng, Thiên Ngữ dùng một chiêu kiếm đánh bại ba tên đệ tử Đại Tông môn xong, lại nhìn đến bảy người còn lại trên sân thi đấu, nàng nói lên một câu, khiến toàn bộ quảng trường sôi sục lên:

"Nếu mỗi trận chỉ có duy nhất một người chiến thắng, đánh lần lượt từng người một thì quá chậm, các ngươi lên hết đi, một mình ta chấp hết."

Thiên Ngữ vừa nói xong, toàn bộ quảng trường rơi vào trong yên tĩnh, sau đó,

Ào ào! Quảng trường trở nên náo động,

"Mẹ nó! Quá kiêu ngạo!"

"Không biết tự lượng sức mình!"

Tất cả mọi người ồn ào la ó hết sức, tức giận nhìn về phía Thiên Ngữ, những thí sinh chuẩn bị cho trận đấu sau cũng cảm thấy không vui, sắc mặt âm trầm.

Tất nhiên, những người phụ trách các tông môn cũng không ngoại lệ, đều cảm giác có chút hoang đường, tức giận nói:

"Còn nhỏ tuổi đã cuồng ngôn như vậy, tưởng mình là vô địch thiên hạ hay gì?"

"Kiêu ngạo như vậy, sớm muộn cũng phải trả giá "

Có mấy người phụ trách cũng không nhịn được mà nói, Bạch Phong cùng Cố Phong Kiếm hơi nhíu mày, cũng không đồng tình với cách làm của Thiên Ngữ.

Chỉ có đám người Diệp Thanh lúc này đang vui mừng kích động, La Dạ cũng nở nụ cười thỏa mãn.

Đúng là đệ tử của ta có khác, giống ta như đúc.

Tiêu Trần quan sát cũng nở nụ cười thỏa mãn, nhìn sư muội của mình bá khí như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi rục rịch, chiến ý hừng hực.

Lúc này ba người bên cạnh tiêu Trần đã chết lặng, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi ba trăm sáu mươi độ, sùng bái, say đắm nhìn về phía Thiên Ngữ, như thể nàng chính là nữ thần trong lòng ta,

Sau đó lại như nghĩ ra điều gì đó, cả ba cùng nhìn về phía Tiêu Trần.

"Sao vậy, chẳng lẽ các ngươi còn muốn lãng phí thời gian, nhanh nhanh dùm cái, nhà bao việc!"

Nhìn bảy người còn đang đứng như trời trồng trên chiến đài, Thiên Ngữ cau mày thúc dục.

"Con nhỏ đáng ghét, hội đồng nó anh em"

Rốt cuộc có người không nhịn nổi nữa quát lên, hỏi ý kiến mấy người còn lại, tất cả đều chuyển mục tiêu lên người Thiên Ngữ.

Nhìn chằm chằm vào thiếu nữ tóc tím đang hờ hững cầm kiếm kia, bảy người lộ ra tức giận, đồng thời chiến ý đang không ngừng nâng cao.

"Như vậy sớm có phải tốt không!"

Thiên Ngữ cười nhạt, kiếm trong tay bắt đầu rung lên như cảm nhận được sự hưng phấn của chủ nhân,

"Hấp nó"

Bảy người không chần chừ nữa, trực tiếp hóa thành vệt dư ảnh lao nhanh về phía Thiên Ngữ,

"Một kiếm đánh bại các ngươi!" Nhìn bảy người đang lao đến, Thiên Ngữ lạnh lùng nói.

Ầm! Trên người nàng bộc phát ra khí thế sắc bén, tựa như thanh thần Kiếm rút ra khỏi vỏ,

Ngay lập tức, Thiên Ngữ chém ra một kiếm hình vòng cung ngay trước mặt, khiến không gian xung quanh đều có chút vặn vẹo, một ánh kiếm hình bán nguyệt chói mắt nhanh chóng lao ra, một kiếm này so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn.

Nhìn thấy ánh kiếm này, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

"Làm sao có thể, đây là kiếm thế? !,"

Trong cảm giác của mọi người, ánh kiếm này mang theo khí thế của trời đất, cho dù rất ít, nhưng khi đối diện với nó, vẫn khiến cho người ta như đối mặt với trời đất, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác vô lực chống lại,

"Không tốt"

Bảy người còn chưa kịp tiếp cận Thiên Ngữ, liền thấy ánh kiếm khủng bố đang lao về phía mình, còn chưa có lao tới, nhưng khí thế phả vào mặt khiến cả đám hoảng sợ hết hồn.

Nhưng dù sao họ cũng là đệ tử tông môn, đã trải qua khổ luyện, nhanh chóng bùng nổ ra đòn mạnh nhất của bản thân để chống lại,

Ầm ầm! Tiếng nổ lớn vang vọng toàn bộ quảng trường, khói bụi bốc lên mù mịt trên chiến đài, từ trong bụi mù, bảy bóng người bay ra khỏi chiến đài, trong đó có vài người đã bất tỉnh nhân sự,

Không ngờ rằng bảy người hợp sức tung đòn mạnh nhất mà vẫn không thể ngăn cản được ánh kiếm, còn bị đánh bay ra ngoài đến bất tỉnh như vậy.

Quảng trường lúc này đã hoàn toàn tĩnh lặng, người tám đại tông môn lúc này sắc mặt khó coi hết sức, không ăn ớt mà vẫn thấy cay, không ngờ mới trận thứ nhất đã đặc sắc như vậy, mặt mũi đều ném đến nhà bà ngoại, sức mạnh thiếu nữ tưởng chừng như yếu nhất lại khủng bố đến không hợp lôgic, sánh ngang với cấp bậc Hóa Nguyên Cảnh.

Thậm chí trong cảm nhận của những người đang đứng trên đài cao quan sát, sức mạnh bộc phát của kiếm thứ hai, so với Hóa Nguyên Cảnh sơ kỳ còn mạnh hơn mấy phần.

Nhưng thứ mọi người chú ý đến nhất chính là Kiếm Thế,

Mới có mười bốn tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm thế, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Kiếm tu luôn lấy nhất lực phá vạn pháp, chiến đấu vượt cấp rất là bình thường, huống chi người có thể lĩnh ngộ ra kiếm thế càng đáng sợ hơn,

Trên đài cao, đám người phụ trách tông môn lúc này nhìn về phía La Dạ, ánh mắt đã bắt đầu phát sinh biến hóa,

Trong mắt mang theo khiếp sợ cùng hiếu kì.

Mười bốn tuổi liền có thể lĩnh ngộ ra kiếm thế, toàn bộ Thanh Châu trước giờ chưa từng có một người làm được điều này.

Đệ tử Dạ Thiên Tông đều kinh khủng như vậy sao? Nếu vậy tông chủ Dạ Thiên Tông còn khủng bố đến mức nào nữa?

Trong lúc nhất thời đám người bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sởn cả tóc gáy, Bạch Phong cùng Cố Phong Kiếm nhìn La Dạ đầy kiêng kỵ.

Thanh Châu lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ như vậy, bọn họ mơ hồ cảm thấy sẽ không lâu nữa, Thanh Châu sẽ phát sinh biến hóa, thế cân bằng vốn có sẽ bị đánh gãy, như một viên đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Giờ phút này, trên chiến đài chỉ còn lại một người, cho đến khi kết thúc trận đấu, Thiên Ngữ chỉ xuất ra hai kiếm,

Lúc này một âm thanh đánh tan bầu không khí tĩnh lặng vang lên,

" Trận chiến đầu tiên, người chiến thắng là Thiên Ngữ Dạ Thiên Tông"

Diệp Thanh cất giọng tuyên bố.

Âm thanh truyền khắp toàn bộ quảng trường, đệ tử của ba tông trung đẳng Thanh Vân Tông, nãy giờ bị đám người đại tông môn chế nhạo, nghe được tuyên bố của Diệp Thanh, nhất thời gào thét hoan hô, vỗ tay cuồng nhiệt,

Dù sao bây giờ bọn họ đã ở phe Dạ Thiên Tông, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Dạ Thiên Tông chiến thắng, chính là bọn họ tình nguyện muốn thấy nhất,

Nghe được tuyên bố, Thiên Ngữ cười nhẹ nhàng, nhảy lên một cái, rơi xuống bên cạnh Tiêu Trần,

"Sư huynh, thấy ta lợi hại không?"

Nhìn Tiêu Trần, Thiên Ngữ đắc ý hỏi.

Tiêu Trần lườm vị sư muội đang đắc ý quên mình một cái:" trận đầu tiên đi lên toàn người yếu nhất, nếu đổi lại là ta, một kiếm liền xong việc!"

"Hừ, sư huynh lại nổ pháo!" Thiên Ngữ hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến Tiêu Trần nữa.

"Ta đã nói với sư muội bao nhiêu lần rồi, pháo có hình dạng như nào ta còn không biết đây!" Tiêu Trần cười nhạt.

Cuộc đối thoại của hai người đã bị mọi người xung quanh nghe thấy, sắc mặt mỗi người đều khó coi, hận đến nghiến răng nghiến lợi,

Quá kiêu ngạo, không xem ai ra gì.

Cùng lúc này, tám đại tông môn đang không ngừng bàn bạc đối sách ứng phó,

Nhìn những đệ tử của tám đại tông môn, La Dạ không khỏi nghi hoặc.

Bởi vì trong đám đệ tử này, nhiều nhất cũng chỉ có hai người đạt đến Hóa Nguyên Cảnh sơ kỳ, thậm chí bên phía Thiên Tông, hắn còn không có gặp Bạch Vân Tuyết, ở phần Kiếm Tông, cũng không thấy cái gọi là kiếm đạo thiên tài Diệp Phàm,

Những người này không muốn Tu Di Giới sao? , Tại sao không phái những đệ tử mạnh nhất đến?

La Dạ đã nghĩ đến lý do, nhất thời trong lòng không nhịn được giận dữ

"Đáng ghét, dám xem thường Dạ Thiên Tông của ta!"

Mà cũng đúng như những gì mà hắn suy nghĩ, các đại tông môn không quá xem trọng đám người đến từ Dạ Thiên Tông.

Mà đám người Bạch Phong lúc này, sau khi chứng kiến được sức mạnh của Thiên Ngữ, trong lòng bắt đầu sinh ra hối hận.

Bạn đang đọc Bắt Đầu 100 Triệu Năm Tu Vi của Đạo Như Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longtaiuy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.