Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một vòng cuối cùng tỷ thí

Phiên bản Dịch · 1541 chữ

Dưới ánh trăng

Hàng loạt tiếng cây gãy đổ vang lên, Cố Phong Kiếm bị nổ bay ra đụng gãy nhiều cây cối mới dừng lại,

Giờ phút này, Cố Phong Kiếm khiếp sợ nhìn về phía La Dạ, tràn đầy ngơ ngác, chiêu kiếm khiến mình cảm thấy kiêu ngạo, vậy mà lại bị đối phương phá dễ dàng như thế?

La Dạ nở nụ cười, thu hồi lại khí thế ở trên người,

Nhìn thấy Cố Phong Kiếm vẫn còn đứng ở phía xa mặt đầy ngơ ngác, La Dạ cười nói:" Cố kiếm chủ, không sao chứ?"

Cố Phong Kiếm lúc này mới hòa hoãn lại tinh thần, nhìn La Dạ cười khổ:"cảm ơn La Tông chủ, ta không có sao!"

Cố Phong Kiếm lúc trước biết La Dạ không hề đơn giản, nhưng không nghĩ lại khủng bố đến mức này.

Hắn tự hỏi với lòng, Phá Thiên Kiếm Khí đã vượt qua cấp độ Nguyên Đan Cảnh, coi như là đối mặt với cao thủ Nguyên Anh Cảnh, cũng có thể đánh một trận,

Nhưng khi đối mặt với La Dạ, hắn mới phát hiện, hắn đã đánh giá quá thấp đối phương

Đối phương chỉ dựa vào năng lượng tỏa ra từ cơ thể đã ngăn được chiêu kiếm của hắn, nhẹ nhàng vỗ tay liền có thể đánh tan tia kiếm khí mà hắn đã dày công ngưng tụ, cứ như vỗ chết một con ruồi vậy.

Sức mạnh cỡ này, tuyệt đối là đã đạt đến cấp độ Nguyên Anh Cảnh, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn.

Thời khắc này, La Dạ ở trong lòng của hắn càng trở nên thần bí hơn, đáng sợ hơn.

"Nói thật, một chiêu này của Cố Kiếm Chủ đã đạt đến cấp độ Nguyên Anh Cảnh, cũng là lần đầu tiên mà ta chứng kiến được chiêu Kiếm mạnh mẽ đến như vậy," La Dạ cười nói.

" Cho dù như vậy, không phải vẫn bị ngài dễ dàng phá mất sao!" Cố Phong Kiếm lắc đầu cười nói.

La Dạ cũng không nói gì thêm, hắn cũng không thể nói với Cố Phong Kiếm, ta có một trăm triệu năm tu vi.

Rất nhanh, hai người đã rời khỏi nơi này, quay trở về Thanh Vân Tông để nghỉ ngơi.

Hai người vừa rồi đi không lâu, một ông lão tóc trắng mặc áo tím xuất hiện,

Ông lão nhìn xung quanh bốn phía, hai mắt nhíu lại lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Nơi này còn lưu lại năng lượng dư uy rất mạnh, chẳng lẽ tiếng động vừa nãy, là do cao thủ Nguyên Anh cảnh làm ra sao?"

Ông lão lại tìm tòi bốn phía cũng không phát hiện bất kỳ khí tức gì, chỉ còn lưu lại năng lượng dư uy trong không gian.

Sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn đã đại khái đoán được thực lực của người đã động thủ ở đây,

Điều này khiến hắn vừa giật mình vừa tỏ ra nghi hoặc,

"Mặc kệ là cao thủ Nguyên Anh cảnh nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc ta giết chết tên La Dạ kia là được," ông lão hừ lạnh, xoay người liền biến mất.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trên quảng trường lúc này đã đứng đông nghẹt người, mỗi người đều đang rất chờ mong vào trận đấu ngày hôm nay.

"Các ngươi thử nói xem, còn lại một tên đệ tử Dạ Thiên Tông, có thể giống như cô bé ngày hôm qua hay không, một mình chấp hết đối thủ?"

"Còn phải hỏi sao, tất nhiên sẽ là như vậy rồi, mà cậu bé đó còn là sư huynh của cô bé nữa, sư huynh thì phải mạnh hơn sư đệ sư muội chứ?"

"Trận đấu ngày hôm nay nhất định sẽ rất đặc sắc, thật là đáng để chờ mong!"

Mỗi người đều bàn luận sôi nổi, kích động chờ mong trận đấu diễn ra sớm.

Mà lúc này La Dạ và tần Thiên đang đứng ở trên đài cao quan sát,

"Tông chủ, ngày hôm nay có thể kết thúc hết năm vòng đấu chọn ra người dự chung kết không?"

Tần trưởng lão ngứa miệng hỏi một câu.

"Cũng có khả năng, nếu thực lực giữa các thí sinh chênh lệch quá nhiều, thì trận đấu sẽ kết thúc rất nhanh!" La Dạ cười nói.

"Vòng thi đấu của ngày hôm nay chính thức được bắt đầu!" Diệp Thanh đứng lên thi đấu.

"Sư huynh cố lên, đừng để kém hơn sư muội" Thiên Ngữ cổ vũ cho Tiêu Trần, cùng chờ mong có thể thấy sư huynh tỏa sáng.

"Sư muội cứ yên tâm đi, sẽ không khiến ngươi phải thất vọng!" Tiêu Trần tự tin cười nói.

"Được, vậy để sư muội chống mắt lên mà nhìn!"

"Ồ, Tiêu sư huynh, tại sao bọn họ còn chưa có lên sân khấu?"

Hai người còn đang nói chuyện, bỗng nhiên một thanh niên bên cạnh kinh ngạc hỏi Tiêu Trần.

Thanh niên này chính là Từ Phượng, đệ nhất Thiên Tài của Thanh Vân tông.

Tu Vi đã đạt đến chân nguyên cảnh hậu kỳ, bởi vì hôm qua thấy được thực lực khủng bố của Thiên Ngữ, mấy người liền thay đổi cách xưng hô với hai người Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ, tự nguyện gọi sư huynh sư tỷ.

Ở một thế giới chỉ nói chuyện bằng nắm đấm, thì mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, chỉ cần ngươi mạnh thì ngươi chính là đại ca.

Nghe Từ Phượng hỏi vậy, Tiêu Trần cũng không nhịn được nhìn lên chiến đài.

Quả thật, đệ tử dự thi của tám đại tông môn vẫn chưa có ai đi lên chiến đài, ngoại trừ ba người của ba tông trung đẳng Thanh Vân Tông, Xích Vân Tông, Huyền Nguyên Tông, Tiêu Trần nhìn về phía bọn họ, thấy bọn họ cũng đang nhìn về hướng này.

Lúc này Thiên Ngữ thông minh nhanh trí nghĩ ra được vấn đề, cười nói:" sư huynh, hình như là bọn họ đang chờ ngươi hay sao ấy?"

Hả?

Tiêu Trần nghe vậy thì sửng sốt, ba người Từ Phượng ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Thiên Ngữ nói có lý, mấy người nhất thời cũng đã nghĩ thông vấn đề, Tiêu Trần cười hài hước:"đây cũng là do sư muội thể hiện quá mức đấy"

"Tiêu sư huynh, nếu vậy thì để ba vòng thi đấu phía trước giao cho chúng ta,"Từ Phượng lập tức mở miệng nói.

Tiêu Trần suy nghĩ một chút cũng gật đầu:" được, nếu không đánh lại thì cứ đầu hàng, đừng quá miễn cưỡng!"

Ba người nhìn nhau gật đầu, trong mắt đều có khao khát chiến đấu, dù sao bọn họ đều là đệ nhất thiên tài của ba tông, có thể cùng thiên tài của các đại tông môn thi đấu, cũng chính là khát vọng của bọn họ.

Sau đó Từ Phượng bước ra, nhảy lên chiến đài,

"Trận này tên đệ tử Dạ Thiên Tông kia không có lên!"

Thấy vậy đám người của tám Đại Tông môn cũng lần lượt nhảy lên chiến đài,

Trên đài cao, La Dạ đang đứng quan sát trận đấu, rất nhanh trận đấu đã có kết quả, đúng như những gì La Dạ đã nói trước kia, thực lực quá khác biệt sẽ khiến trận đấu nhanh chóng kết thúc, vòng thi đấu thứ hai, thứ ba, thứ tư, mỗi vòng chỉ kéo dài từ một tiếng đến một tiếng rưỡi,

Trong vòng một buổi sáng, ba trận thi đấu đều đã kết thúc, không ngoài La Dạ suy đoán, ba người Từ Phượng đều đã thua trận, mà những người chiến thắng trong ba trận, lần lượt là Kiếm Tông, Huyền Tông và Đao Hoàng Tông, Ba người này đều có Tu Vi đã đạt đến Hóa Nguyên Cảnh sơ kỳ,

Trận đấu tiếp theo sẽ là trận cuối cùng trong năm vòng đấu,

"Sư huynh cố lên, ta sẽ chờ ngươi ở trận chung kết!" Thiên Ngữ ra sức cổ vũ cho sư huynh của mình, Tiêu Trần nở nụ cười nhảy lên chiến đài,

Mà Tiêu Trần vừa mới đi lên, người của tám Đại Tông môn cũng lần lượt nhảy lên Chiến đài,

Sắc mặt La Dạ bỗng nhiên lạnh lẽo, tám đệ tử của tám Đại Tông môn vừa mới lên thì đã có bốn người bao vây lấy Tiêu Trần,

Tình huống này cũng giống như khi Thiên Ngữ lên thi đấu, nhưng khác biệt chính là, bốn người này đều có Tu Vi Hóa Nguyên Cảnh sơ kỳ, hơn nữa khí tức toả ra vô cùng vững chắc, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới này từ lâu,

Đối mặt với bốn người đang vây quanh mình, lông mày Tiêu Trần hơi nhíu lại, khóe miệng bỗng nhếch lên cười gằn, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Đang lúc căng thẳng, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

"Các vị, có thể nhường cho ta cơ hội, để cho ta cùng với hắn có thể đấu tay đôi một trận được không?".

Bạn đang đọc Bắt Đầu 100 Triệu Năm Tu Vi của Đạo Như Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longtaiuy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.