Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Linh Thiên sau khi gia tăng pháp lực

Phiên bản Dịch · 1979 chữ

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nghe si mê như say rượu: 'Nhẹ nhàng, bồng bềnh'.

Loại cảm giác này, giống như đang nghe......

Tư Lạc vốn là một nữ tử thất thường, đã từng có vướng mắc tình cảm với Ngu Đông công tử Mặc Vũ Hiên, lại bị Ninh Ngô của Vô Niệm Tông can thiệp!

Sau đó Thương Hải Tông tinh mắt, đưa Tư Lạc gia nhập vào tông môn, nhưng lại bị vô số đồng môn châm chọc khiêu khích, vô số lần nhẫn nhịn chỉ càng thêm nặng nề......

Chỉ cần thiên kiêu hiện tại đánh bại Tư Lạc, để nàng ta tâm phục khẩu phục, thì có thể nghe được kế hoạch báo thù của nàng ta.

Tuyệt!

"Rắc...... rắc."

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang không ngừng cắn hạt dưa, vẫn nghe các tu sĩ xung quanh đang bổ sung thêm, ánh mắt không ngừng đảo quanh.

Trên đài đấu pháp, ánh sáng pháp lực không ngừng nổ vang, đủ các loại pháp khí cùng xuất hiện, khắp nơi đều là âm thanh chấn động.

Bọn hắn ở bên ngoài không ngừng đi xung quanh, lúc thì xem đài đấu pháp này, lúc thì xem đài đấu pháp kia.

Lúc sau còn có đại chiến Trúc Cơ kỳ, xem như thiên kiêu dự khuyết rồi.

"Ôi chao, thật không thể tin được, thật không thể tin được."

Trần Tầm mỗi ngày kiếm hơn mấy ngàn linh thạch hạ phẩm, trong lòng cười ha hả: "Lão Ngưu, Không Vĩnh Nguyên và Trầm Ngữ gần như chia 5 5 nhỉ, đều rất mạnh."

"Ọ òoo ~!"Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu, đầu trâu nghiêng ra ngoài.

"Tư Lạc cô nương kia cũng là một người tàn nhẫn, nhưng mà Ngu Đông công tử kia lại cảm thấy có hơi mất tinh thần?"

"Ọ òoo!"

Bọn hắn rời đám đông càng ngày càng xa, tìm một khoảng đất trống ngồi xuống, bên tai rốt cuộc không còn ầm ĩ như vậy nữa, con mẹ nó toàn quá trình chỉ nghe được âm thanh chấn động, ong ong.

Trần Tầm lấy thịt Xích Điện Lang khô từ trong túi trữ vật ra: "Lão Ngưu, chúng ta mỗi người một nửa."

"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm, đuôi trâu lắc lắc.

"Lão Ngưu, hội hoa xuân chúng ta cũng đừng đi." Trần Tầm từ từ ăn thịt khô, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía đài đấu pháp.

"Ọ òoo?"

"Không phải chúng ta đã nghe rồi sao, đó là nơi những thiên kiêu khác giao hữu, bọn họ đều biết một chút cầm kỳ thi họa, còn chúng ta thì không."

Sắc mặt Trần Tầm đỏ bừng, trong lúc lơ đãng nhìn qua Đại Hắc Ngưu: "Mặc dù bức hoạ bản tọa vẽ đủ gây chấn động, nhưng so với những người khác vẫn là tiểu bối, không cần thiết đoạt cơ hội của người khác."

"Ọ òoo~~~"Đại Hắc Ngưu giống như nghĩ thông suốt, khịt mũi nửa ngày mới xong.

Trần Tầm hơi nhíu mày, bình tĩnh vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu.

Sau đó giật mình, làm sao lại cảm giác Trần Tầm không có ý tốt vậy, nó cũng không nghĩ nhiều nữa.

Liên tiếp ba ngày, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều ngồi tại chỗ nhìn thiên kiêu Kim Đan kỳ đấu pháp, còn có không ít hắc mã nhảy ra, dù sao khắp nơi đều có tiếng cảm thán.

Cũng có rất nhiều 'thiên kiêu qua đường' tiến lên khiêu chiến, kết quả lời độc ác còn chưa nói xong, thì đã trực tiếp bị đánh trọng thương rời khỏi trận đấu.

Bọn hắn cũng là quần chúng, ngồi vui vẻ trên mặt đất ở phía xa, cắn hạt dưa răng rắc.

Tu sĩ đi ngang qua cũng không biết rốt cuộc bọn hắn đang vui vẻ chuyện gì, đoán rằng đang trong trạng thái bàng hoàng, khiếp sợ trước những trận đấu pháp của thiên kiêu kia.

Nhưng mà, đối với Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mà nói, không bị nhằm vào, cảm giác tự do không bị trào phúng, là sự vui vẻ mà người bình thường không thể trải qua.

Bọn hắn cũng chưa từng để ý đến ánh mắt khác thường của người khác, mọi người chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, nói không chừng sau khi quy thiên, bọn hắn còn có thể gặp gỡ ăn tiệc.

......

Mặt trời mọc lên từ phía đông, nhuộm những đám mây thành màu hồng, phát ra hàng ngàn tia sáng.

Thịnh hội thiên kiêu còn chưa kết thúc, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chậm rãi đứng dậy, đi về phía núi Thấm Tiên.

Bọn hắn cách xa khỏi rất nhiều tu sĩ đang đi đến, chỉ lưu lại hai bóng lưng bình thường ở phía sau, dưới ánh mặt trời chiếu xuống chói chang có chút rực rỡ.

Núi Thấm Tiên, nhà của Trần Tầm và Tây Môn Hắc Ngưu.

"Lão Ngưu, ngươi làm việc của ngươi trước, ta nghiên cứu Ngọc Linh Thiên một chút."

Trần Tầm dựa vào cự thạch lớn bên ngoài động phủ, cầm bản công pháp phụ trợ ở trong tay:“Hữu ích thì học, không thì ta cầm đi bán.”

Những loại công pháp như vậy hoàn toàn có thể sao chép vô số bản, không có quá nhiều biện pháp giữ bí mật, nhưng mà công pháp không thể truyền loạn, kiểu gì cũng sẽ phát sinh ra rất nhiều tai hoạ không thể giải thích được.

Nói không chừng liền có kẻ thù tìm tới cửa, nói đây chính là tiểu tử ăn trộm nhà ngươi, cuối cùng cũng bị ta bắt được.

Cũng có thể sẽ bị các thế lực lớn bắt được, nói rằng cố ý truyền bá những công pháp trân quý mà bọn họ bán ra, cũng đừng có tu tiên nữa, trực tiếp thăng tiên đi.

Mà tất cả những việc này đều là những chuyện đã xảy ra trong Tu Tiên giới, tất cả đều là những bài học đẫm máu, như là tập sách nhỏ ban đầu của Cửu Tinh cốc.

Đây cũng là quy tắc ngầm trong Tu Tiên giới, có đồ tốt thì cứ giữ lấy là được, Trần Tầm cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không dám cầm đi bán thật.

"Ọ òoo!"Đại Hắc Ngưu vội vàng đáp, một bóng đen trực tiếp lao thẳng về phía phòng Linh thú, linh dược đã mấy ngày không để ý.

Ánh mắt Trần Tầm lâm vào trầm tư, bọn hắn không tiếp xúc qua công pháp nào, nhất là dạng công pháp phụ trợ này.

Tự sáng tạo ra công pháp mặc sức tưởng tượng đến bây giờ cũng còn chưa thực hành được.

"Cô đọng pháp lực trong cơ thể thành 2 thành, là thật hay giả, pháp lực trong cơ thể bản tọa có chút không giống."

Trần Tầm để một tay ra sau đầu, bắt đầu lật xem: "Thì ra là nén lại pháp lực trong cơ thể để tăng số lượng dự trữ, tăng sự tập trung......"

Chẳng trách tại sao lại gây khó khăn cho việc đột phá, con đường vận hành loại pháp lực này, người sáng tạo phương pháp cũng có thể xem như một thiên tài cũng có thể là kẻ điên.

Trần Tầm căn bản không có tu luyện, mà đi nghiên cứu...... Thỉnh thoảng còn xoi mói một chút, hoàn toàn khác với bộ phận lớn tu sĩ trong Tu Tiên giới.

Người khác đạt được công pháp thượng đẳng đều là ước gì trực tiếp tu luyện, chất lượng càng mạnh càng tốt, căn bản sẽ không cân nhắc đến cái khác.

Liên tiếp nửa ngày, Trần Tầm đã hiểu rõ lộ trình của công pháp, toàn thân hắn phát ra ánh sáng nhạt màu bạc, khí tức dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn ngồi xếp bằng ở bên cạnh cự thạch, bắt đầu nhắm mắt.

"Hử?!"

Chỉ mất thời gian nửa chén trà, bụi mờ đã bay khắp người Trần Tầm, hắn đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói: "Công pháp phụ trợ còn có thể tăng thêm pháp lực?!"

"Ọ òoo?!!"

Một điểm sáng pháp lực ngưng tụ, Đại Hắc Ngưu trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Trần Tầm, trong mắt nó kinh ngạc, Trần Tầm làm sao vậy.

"Không có gì lão Ngưu, chúng ta mua được đồ tốt, ha ha."

"Ọ òoo ~"

Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm, lại chạy từ từ về phía trong động phủ, vẻ mặt vui sướng thoải mái.

Trên mặt Trần Tầm tràn ngập sự vui sướng, trong mắt vẫn không dám tin, theo lý mà nói chỉ có pháp thuật mới gia tăng thôi.

Công pháp của bọn hắn tu luyện chưa hề được tính ở trong pháp thuật, chỉ là một loại thủ đoạn giúp tăng tu vi, đều được tăng cấp từng bước một.

Trần Tầm lại nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện Ngọc Linh thiên, cảm nhận được pháp lực tăng thêm nhờ loại công pháp phụ trợ này.

Lại qua nửa ngày.

Đại Hắc Ngưu ở trước động phủ trợn tròn mắt, toàn thân Trần Tầm được bao phủ bởi ánh sáng bạc, xung quanh là năm chuỗi pháp lực có thuộc tính khác nhau xoay quanh, bao bọc hắn thành một vòng tròn

Toàn thân hắn tràn ngập một cỗ thần vận, giống như trạng thái lúc trước đột phá Kim Đan kỳ.

"Ọ òoo~!"Đại Hắc Ngưu bất ngờ thở dốc, đây tuyệt đối là trạng thái mạnh nhất của Trần Tầm!

Mặc dù những thiên kiêu của các tiên môn kia tương đối cường thế, nhưng mà nó tuyệt đối sẽ không hoài nghi, nếu như bọn họ chọc tới đại ca Trần Tầm, rất có thể sẽ bị hắn dùng một bàn tay trực tiếp đập chết......

Lúc này pháp lực ở trong cơ thể của Trần Tầm đang xảy ra biến hóa, xung quanh vang lên tiếng nổ như bị kiềm chế.

Ong ong — ong ong — ong ong —

Đất đai, đá vụn, cây cối, dòng suối, còn có những vật thuộc tính Hỏa, giống như cũng đang phát ra tiếng kêu khẽ.

Trán Đại Hắc Ngưu không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, chẳng qua xung quanh đã bố trí đại trận, ngược lại không gây ra động tĩnh lớn nào, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế.

Nó không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Tầm, không đi đâu cả, lỡ đâu xảy ra chuyện nó có thể lập tức chạy tới hỗ trợ.

Chẳng qua nét mặt Trần Tầm bây giờ tương đối thoải mái, giống như ăn đan dược, là loại cảm giác bản thân có thể tự cảm nhận được tu vi đang tăng lên, rất tuyệt vời.

Nhưng mà bọn hắn ăn đan dược cũng có chút nhược điểm, không thể tự mình cảm nhận được mỗi một bước trong quá trình tu vi tăng lên.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều sau khi ăn vào mới chậm rãi củng cố cảnh giới, đều dựa vào cảm giác mà thảo luận với nhau, tóm lại vẫn thiếu một chút.

Nhưng mà, loại công pháp phụ trợ này cuối cùng đã giải quyết xong bước này!

Tâm trí Trần Tầm vẫn còn đang lượn lờ, không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào, pháp lực của hắn đang chậm rãi ngưng tụ, 'Nền tảng' cũng càng ngày càng vững chắc.

"Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, thì ra là như vậy......"

Trần Tầm không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói này, thần vận trên người trở nên càng ngày càng sâu.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.