Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể tiên đoán tương lai có phúc hay họa

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

"Lão Ngưu, đừng luyên thuyên nữa, linh dược chúng ta cần còn chưa xuất hiện, nhanh chóng nhìn."

"Ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu giật mình, đúng vậy, mục đích chủ yếu bọn hắn đến đây chính là mua linh dược, suýt nữa thì quên mất.

Chuyện trận đồ lập tức bị bọn hắn quên sạch sành sanh, lại cầm lấy tập sách nhỏ ngồi chờ.

Kết quả vẫn không như ý, mặc dù có các linh dược khác, nhưng mà vẫn không có đồ vật bọn hắn muốn.

Vật phẩm then chốt vừa xuất hiện, bọn hắn liền lặng lẽ rời khỏi, không phải là thứ mà bọn hắn có thể chạm tới.

Có thể chốt được trận đồ Ngũ Cực trận, bọn hắn đã rất vừa lòng rồi.

Trên đường về nhà, người đến người đi.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tránh xa ra, cố gắng đi đường vắng người nhất.

"Lão Ngưu, bản tọa đang suy nghĩ kế hoạch trăm năm tiếp theo."

"Ọ òoo?"

"Việc tu tiên này thật là tốn thời gian, có đôi khi tiến vào tu luyện liền không biết thời gian trôi qua đến đâu."

Trần Tầm khẽ thở dài, giống như đang đọc thoại bản vậy, thời điểm mở ra thì thấy mây trắng ung dung, thời điểm đóng lại đã là bầu trời đầy sao.

"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu, nó quả thực không tưởng tượng ra được những vị đại tu sĩ kia làm cách nào mà tu luyện nhanh như vậy.

Tuổi thọ của tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan căn bản không đủ dài.

Nó cũng từng nghĩ tới, nếu như không có trường sinh, có lẽ nó sẽ tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, sau đó liền theo Trần Tầm đi cày ruộng, sẽ không tu luyện nữa!

Suy cho cùng, hơn ba trăm năm cũng là một đời đặc sắc, nhưng nếu như đặt ở Tu Tiên giới giống như chó chạy ngoài đồng, không ngừng tu luyện, không biết nhân sinh có ý nghĩa là gì.

Ánh mắt Đại Hắc Ngưu lộ ra sự thông minh, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cảnh giới Kim Đan khiến đầu óc của nó mở mang hơn.

"Lão Ngưu, đang nghĩ cái gì vậy."

Khóe miệng Trần Tầm lộ ra một nụ cười không có ý tốt: "Yên tâm, bản tọa vẫn nhớ kỹ."

"Ọ òoo?"

"Chính là cái kia......"

"Ọ òoo?"

"Aizz."

Trần Tầm nhấc tai trâu của nó lên trịnh trọng nói: "Nghe ta nói cám ơn ngươi......"

"Ọ òoo!!!"

Đại Hắc Ngưu tê cả da đầu, nó phát ra tiếng kêu như đang sợ hãi, rơi vào bẫy rồi, Trần Tầm muốn hát!!

Nó vô thức giơ móng sau lên, vô tình đâm trúng giữa bụng Trần Tầm.

Sắc mặt người sau thay đổi lớn, một tay ôm bụng, hai đầu gối quỳ xuống đất, sắc mặt càng ngày càng đau đớn, giống như người mới chết không lâu vậy.

Đại Hắc Ngưu cuống lên, vội vàng chạy vòng quanh, tại sao lại đá Trần Tầm bị thương nặng rồi.

Các tu sĩ đi ngang qua chỉ trỏ, trong mắt mang theo sự tiếc nuối.

"Vị đạo hữu này hình như bị linh thú của mình gây thương tích?"

"Ta thấy không giống, người này một tay ôm bụng, trên mặt hình như có vẻ bi thương, giống như tổn thương bởi tình cảm."

"Oh? Không ngờ đạo hữu lại có năng lực như vậy, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu?"

"Tại hạ đến từ thành Thương Nhị, được các đạo hữu coi trọng, gọi với danh xưng là Quy Mệnh đạo nhân, có thể đoán trước được tương lai có phúc hay hoạ."

"Cái gì?! Vậy mà là Quy Mệnh đạo nhân!"

"Ha ha, chính là tại hạ, gặp nhau là duyên phận, bần đạo hôm nay có thể tính ba quẻ, linh thạch tùy duyên là được."

......

Đột nhiên, vị Quy Mệnh đạo nhân kia vậy mà lại trực tiếp bày ra một gian hàng bên cạnh Trần Tầm, xung quanh còn có rất nhiều tu sĩ tụ tập, tương đối náo nhiệt.

Mẹ kiếp!

Bụng Trần Tầm đột nhiên hết đau, đứng dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía vị đoán mệnh kia, còn có thể chơi như vậy?!

"Ọ òoo?"

"Cmn, người bị thương không phải là bản tọa sao?"

"Ọ òoo?"

"Đi thôi lão Ngưu, về nhà."

"Ọ òoo?"

"Giả bộ."

Trần Tầm cười ha ha, một tay ôm đầu trâu, đi, vẻ mặt Đại Hắc Ngưu vẫn tràn ngập nghi hoặc, không giống giả bộ mà.

Phía sau bọn hắn chỗ người đoán mệnh kia vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng hình như sớm đã vượt qua ba quẻ.

Động phủ núi Thấm Tiên.

Đại Hắc Ngưu lại chạy đi xử lý linh dược, Trần Tầm thì ngồi ở bên cạnh dòng suối, bắt đầu lên kế hoạch.

"Linh dược sẽ không chờ đợi chúng ta, lỡ như lần này lại không có, chỉ có thể chờ đợi trăm năm tiếp theo."

Đôi mắt Trần Tầm hiện lên sự suy tư, nhìn về phương xa: "Nhiều nhất là sáu trăm năm, không thể ngây người trong động phủ nữa."

Ánh mắt của hắn nhìn xuống, bắt đầu viết thoăn thoắt, thời gian vẫn còn nhiều, còn có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa.

Nếu như sáu trăm năm sau vẫn không có tin tức của linh dược, chỉ có thể đến đại bình nguyên Thiên Đoạn sống, mỗi trăm năm trôi qua sẽ đến thành Ngự Hư một lần.

Trần Tầm đã bắt đầu tính toán kế hoạch tương lai sáu trăm năm sau, có tiến có lùi, cuộc sống này dù sao cũng nên trải qua phong sinh thủy khởi.

Nhưng mà trăm năm sau hắn cũng không định mỗi tháng đều đi bán linh dược linh đan, dần dần theo thời gian cũng sẽ chói mắt, huống chi hiện tại đã đủ linh thạch.

Kế hoạch chủ yếu vẫn là tập trung ở việc ngưng luyện pháp lực, tăng cường pháp bảo bản mệnh, không có thực lực thì làm sao có thể bảo vệ đại đạo Trường Sinh.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, lại qua tháng tư.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn luôn bận rộn như vậy, tháng ngày trôi qua tương đối phong phú, bọn hắn hấp tấp chạy xuống núi tham gia đại hội đấu giá lần cuối cùng.

"Lão ngưu, xông lên, lần này nhất định sẽ có hàng lớn!"

"Ọ òoo Ọ òoo!!"

"Ha ha ha."

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chạy nhanh trên con đường nhỏ trong núi, căn bản không cần dùng thân pháp, cái mũ rơm ở phía sau bọn hắn đều đang không ngừng bay lên, nhìn rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng có tu sĩ đi ngang qua, nhìn thấy bộ dáng lần này của bọn hắn lại rơi vào trầm tư.

Thái Cô điện.

Bọn hắn tới đúng hẹn, với hoài bão lớn lao, lại đi đến, bước vào trong.

Sau một ngày một đêm.

Hai thân ảnh thất bại đi về, sớm rời khỏi trận đấu giá, vẻ mặt buồn bã, lần trước bởi vì tu luyện mà bỏ lỡ một gốc linh dược, vậy mà lại không có gặp được nữa.

Trần Tầm thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, hét lên:

"Cmn, Thái Cô điện, trăm năm sau gặp lại, lần sau chúng ta lại tới!"

"Ọ òoo ~~!"

Đại Hắc Ngưu hít sâu mấy lần, tức giận tới mức trực tiếp đứng dậy, Thái Cô điện này thật đúng là không nể mặt bọn hắn.

"Lão Ngưu, đi!"

"Ọ òoo!"

Hai thân ảnh giận dữ đi về nhà, cái gì cũng không chốt, lại uổng phí một ngàn linh thạch.

Chẳng qua khi đi ngang qua cửa hàng Mặc Vũ Hiên, Trần Tầm dừng lại, tiệm này chiếm một diện tích rất lớn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được bán kính khoảng nửa dặm.

Hơn nữa cũng là tầng thứ bảy, bên trong không ngừng vang lên tiếng chào hỏi, tu sĩ ra vào nối liền không dứt, tầng một có nhiều người nhất.

Đại Hắc Ngưu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tầm.

"Lão Ngưu, mua đi, vật liệu trận đồ biết rõ rồi đúng không?"

"Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu không ngừng ngọ nguậy, trận đồ kia mỗi ngày nó đều nhìn, thậm chí còn muốn tự mình cải tạo lại chút, nếu không thứ gì của người khác thì vĩnh viễn cũng là của người khác.

"Mua đi." Hai tay Trần Tầm chắp sau lưng, ánh mắt hơi chăm chú.

"Ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu trực tiếp chạy vào theo Trần Tầm, trước tiên kiểm tra tầng một một lần, nhìn xem có thể nhặt nhanh được chỗ tốt hay không.

Trần Tầm ở phía sau lộ ra tu vi Kim Đan, trực tiếp lên trên tầng thứ hai, lập tức có hai vị tu sĩ Trúc Cơ tiếp đón.

Với bộ dáng nhiệt tình như lửa kia, Trần Tầm không nói nên lời, gần như muốn hỏi hắn có muốn làm thẻ hay không, vô tình hay cố ý tiết lộ còn có thêm phục vụ đặc thù nữa.

Cách làm ăn này của Mặc Vũ Hiên, kiếm được linh thạch cũng rất xứng dáng!

"Ha ha ha......"

Trần Tầm cũng bị nịnh nọt đến khá thoải mái, nhưng mà muốn để hắn tùy ý lấy linh thạch ra, lập tức đổi thành bộ dáng khác, chọn lựa tỉ mỉ, bắt đầu mặc cả.

Cuối cùng hai vị tu sĩ Trúc Cơ quả thực bất đắc dĩ, trong nội các thậm chí còn đưa ra tu sĩ Kim Đan, nào biết Trần Tầm bắt đầu khẩu chiến quần nho.

"Đạo hữu, cái này là Ngưng Tuyền Nguyệt Mạt Tinh phải ở trong một môi trường vô cùng khắc nghiệt mới có thể ngưng kết, hiệu quả của nó là vô hạn, hai vạn linh thạch hạ phẩm một lượng, già trẻ không gạt."

"Lúc ta đi tham gia đại hội đấu giá, thứ này cũng không được ưa chuộng."

Trần Tầm lạnh lùng lắc đầu, trong mắt không có bất kỳ ý muốn mua sắm nào: "Vật này ta cũng đã nghe qua, chẳng hạn như Định Tinh Các, Mạch Thượng Các, Hiểu Dương Các......"

"Đạo hữu xin chờ một chút."

Tu sĩ Kim Đan trợn tròn mắt, kiến thức của người này thật nhiều, vậy mà lại so sánh giá cả nhiều nhà như vậy: "Nhưng giá cả là do nội các quy định."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.