Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn Liễu Diên sư muội một đoạn

Phiên bản Dịch · 1931 chữ

Thành Tây, nơi ở của Ngũ Uẩn Tông, trong lầu các.

Sắc mặt Liễu Diên có hơi tái nhợt, thời điểm đấu pháp bị thương, nữ nhân kia đã hạ tử thủ.

"Sư tôn, lần này người của Thiên Vũ Tông đều không có ý tốt."

Một vị thiếu nữ trẻ tuổi đang lo lắng nhìn Liễu Diên: "Trên đường rất có thể sẽ phục kích chúng ta."

Thần sắc Liễu Diên ngưng trọng, trên mặt không có bất kỳ hoảng loạn nào: "Thập Đại Tiên Môn nói như thế nào."

"Hồi bẩm phong chủ, người của tiên môn nói......"

"Nói."

Ánh mắt Liễu Diên ngưng lại, khí thế không ngừng tăng lên.

Nam đệ tử kia bị dọa sợ đến tay run rẩy, vội vàng nói: "Sẽ không nhúng tay vào ân oán của tông môn chúng ta."

"Vậy thì đừng rời khỏi thành Tây, đợi cứu viện của tông môn đến."

Liễu Diên tương đối quả quyết, căn bản không cho cơ hội: "Trước tiên ở thành Tây tu luyện đi."

"Sư tôn......"

"Phong chủ......"

Đệ tử xung quanh đều sững sờ, trong lòng có chút hoảng loạn, phần lớn bọn họ chỉ có điểm cống hiến, chứ không phải gia thế giàu có.

Liễu Diên nhìn rõ biểu tình của bọn họ, chẳng qua tính mạng vẫn là quan trọng nhất, nàng không muốn nhìn thấy bọn hậu bối tự nhiên phải chịu chết.

Đệ tử nhất mạch của Luyện Đan Điện đều giao lưu với nhau bằng ánh mắt, thời gian mà mỗi lần phong chủ dừng lại ở trong thành luôn dài nhất.

Phong chủ của tông môn khác hoặc là không đến, hoặc là đã sớm mang theo đệ tử rời đi, căn bản không có cơ hội nhằm vào.

Trong lòng bọn họ vừa bất đắc dĩ lại vừa khó chịu, chỉ có thể nghe theo an bài.

"Liễu sư muội!"

Bên ngoài truyền đến một âm thanh hào phóng, hắn ta có mái tóc bạc trắng, trên người mặc bạch bào, hai mắt lấp lánh có thần, dáng vẻ như tiên nhân.

Là Kỷ Hạo Hiên - phong chủ của Luyện Khí Điện, đại tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

"Kỷ sư huynh." Liễu Diên đứng dậy, trong mắt hiện lên sự vui mừng, nàng nhớ tới hắn ta đã rời khỏi trước trận đấu pháp rồi mà.

"Ta vừa mới rời khỏi, liền nghe nói hôm nay Thiên Vũ Tông gây phiền phức cho Ngũ Uẩn Tông chúng ta?!"

Kỷ Hạo Hiên bước vào, phất tay áo chắp tay ra sau lưng, tính tình có hơi nóng nảy: "Ta liền dẫn người vội vàng vòng trở lại, ai dám ức hiếp Liễu sư muội của ta!"

"Gặp qua Kỷ phong chủ!"

"Gặp qua Kỷ phong chủ!"

......

Đám người trong các vô cùng vui mừng, tất cả đều cúi đầu chắp tay, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

"Kỷ sư huynh, ngoài thành khả năng có mai phục."

Liễu Diên tương đối bình tĩnh: "Lần này Thiên Vũ Tông đến nhất định có chuẩn bị, nơi ở bên cạnh chúng ta cũng có rất nhiều gián điệp."

"Không sao, ta đương nhiên biết."

Kỷ Hạo Hiên hừ lạnh một tiếng: "Ta đã phái đệ tử ở một con đường khác tiếp ứng, không cần trở về bằng đường cũ, nếu như không trở về tông môn, mà còn tu luyện ở thành Tây."

"Truyền đi, mọi người lại thật sự cho rằng Ngũ Uẩn Tông của chúng ta sợ Thiên Vũ Tông của bọn họ!"

Lời này vừa nói ra, đệ tử ở trong các vô cùng cảm động, Kỷ phong chủ xem như đã nói ra lời trong lòng bọn họ.

Liễu Diên nhìn thấy Kỷ Hạo Hiên, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều: "Nghe theo sư huynh an bài."

"Liễu sư muội yên tâm, sau khi trở lại tông môn, nhất định phải để Thiên Vũ Tông kia đưa ra một lời giải thích!"

"Kỷ phong chủ uy vũ!"

"Kỷ phong chủ uy vũ!"

......

Tất cả đệ tử không nhịn được hô to, loại cảm giác an toàn thật khiến người ta say mê trong đó.

"Đều cho trở về tu luyện thật tốt cho ta."

Kỷ Hạo Hiên nhướng mày một cái, ngừng lại quát lớn: "Nhớ kỹ mối nhục ngày hôm nay, còn không biết xấu hổ ở chỗ này hô to, không thấy mất mặt sao?!"

Trong các nháy mắt yên lặng như tờ, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng, tất cả đều cúi đầu co rúm người lại.

"Kỷ sư huynh, mời." Liễu Diên cũng liếc nhìn các đệ tử một chút.

Đặc biệt là sau khi nhìn qua nữ đệ tử sắc mặt ửng đỏ, tay chân luống cuống kia, trong thoáng chốc Liễu Diên giống như nhìn thấy bộ dáng lúc trước mình bị sư tôn quát lớn vậy.

Còn có vị Thạch sư huynh kia bị sư tôn mang đi......

"Liễu sư muội?" Kỷ Hạo Hiên nghi hoặc kêu vài tiếng, làm sao Liễu Diên lại đột nhiên thất thần vậy.

"Đi thôi, Kỷ sư huynh."Liễu Diên đột nhiên hoàn hồn, hai người đi ra ngoài.

Bọn họ còn phải chuẩn bị rất nhiều, lần này con đường trở về tông môn sẽ không yên bình, thậm chí khả năng còn muốn chém giết một trận.

Bảy ngày sau, thịnh hội trăm năm chính thức kết thúc.

Trên bầu trời ngoài thành không ngừng vang lên những tiếng nổ rung trời, từng chiếc từng chiếc cự thuyền xuất phát, phía trên còn treo cờ hiệu của tông môn.

Linh thú phi hành bay lượn khắp chân trời, phát ra khí thế chấn nhiếp tâm phách, phản chiếu những bóng đen khổng lồ trên mặt đất.

Thành Tây, nơi ở của Ngũ Uẩn Tông.

Một mệnh lệnh được đưa xuống: Xuất phát, không được tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.

Bên ngoài thành nơi cự thuyền đang đậu, hai chiếc cự thuyền của Ngũ Uẩn Tông bay lên không trung, cờ hiệu của tông môn ở một bên cũng bay lên, cuốn theo rất nhiều bụi mù.

Đệ tử đứng ở phía trên trong tay cầm pháp khí, ánh mắt mang theo sự khẩn trương, nhìn tứ phía.

Liễu Diên và Kỷ Hạo Hiên đứng ở phía trước, trận pháp phòng ngự đã bố trí xong, tuyến đường trở về tông môn đã điều chỉnh, bắt đầu điều tức, để duy trì trạng thái ở mức cao nhất.

Ngũ Uẩn Tông cách thành Ngự Hư quá xa, tin tức truyền ra cũng đã muộn, coi như cứu viện đến, nói không chừng trên đường cũng có thể bị Thiên Vũ Tông bố trí mai phục.

Địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, tương đối bị động, chỉ có thể cố gắng giảm thiểu tổn thất xuống mức nhỏ nhất.

Thành Tây, nơi ở của Thiên Vũ Tông.

Một mệnh lệnh được truyền khắp nơi: Hành động, giết không tha.

Đệ tử Thiên Vũ Tông tập trung trong nội thành, ngoài thành cự thuyền của Thiên Vũ Tông xuất phát, âm thanh vù vù rất lớn không ngừng vang lên, đi theo hướng cự thuyền của Ngũ Uẩn Tông.

Cùng lúc đó.

Thành Đông, bên ngoài một cửa hàng phù lục vắng vẻ.

Lá rụng rất nhiều, một cảnh tượng tiêu điều hiện ra.

Đại Hắc Ngưu đứng ở ngoài cửa hàng, ánh mắt lấp lánh có thần, nhìn về vị nam tử mặc áo xám ở phía trước.

Hắn đang nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt tương đối bình tĩnh, sau đó cùng nhau rời đi.

Một người một trâu chậm rãi đi trên con đường hẻo lánh này, dòng người lui tới rõ ràng ít đi rất nhiều, âm thanh trò chuyện cũng không còn náo nhiệt nữa.

Hôm nay bầu trời thành Ngự Hư có chút u ám, xám xịt.

Những đám mây đen dày đặc chèn ép bầu trời, nặng nề như sắp rơi xuống, tưởng như đè nén toàn bộ thế giới đều im ắng.

"Lão Ngưu, hôm nay trời lạnh hơn rất nhiều."

"Ọ òoo ~"

"Sống nhiều năm như vậy, chúng ta có rất nhiều bằng hữu nha."

"Ọ òoo ~"

Đại Hắc Ngưu lại thở mạnh lần nữa, ánh mắt nhìn về phía trước, tương đối kiên định, một tia khí thế mạnh mẽ lặng lẽ truyền ra.

"Nhưng mà bằng hữu còn sống, hình như chỉ còn lại một mình tiểu sư muội Liễu Diên."

Trong mắt Trần Tầm chợt hiện lên một tia lạnh lùng, lại khôi phục bình tĩnh: "Nếu trơ mắt nhìn nàng rơi vào nguy hiểm, Thạch Tĩnh sẽ không tha thứ chúng ta."

"Ọ òoo~~!"

Hơi thở của Đại Hắc Ngưu ngày càng nặng nề, khí tức cực kỳ mạnh mẽ trên cơ thể nó bắt đầu lộ ra ngày càng nhiều.

Đôi mắt của các tu sĩ Luyện Khí kỳ xung quanh đang đi ngang qua bỗng nhiên kịch liệt co rút, bước chân đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn bình tĩnh chậm rãi bước đi như cũ.

"Mấy trăm năm tu tiên, tiếc nuối đã quá nhiều, nên tiễn tiểu sư muội Liễu Diên một đoạn đường."

Trần Tầm bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, hắn chậm rãi đội chiếc mũ rơm lên: "Đúng không, lão Ngưu."

"Ọ òoo~~!"

Đại Hắc Ngưu từ từ đứng dậy, gió xung quanh đột nhiên nổi lên như lốc xoáy, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.

Linh khí trên đường phố đột nhiên ngưng lại, pháp lực trong cơ thể các tu sĩ đi ngang qua bỗng nhiên ngưng lại, một cảm giác sợ hãi từ linh hồn, da đầu tê dại truyền đến.

Bờ môi của bọn họ run rẩy, nửa ngày nói không nên lời, suy nghĩ giống như đều trở nên chậm hơn phân nửa.

Im lặng.

Một sự im lặng giống như chết chóc.

Cả con đường đều lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Bỗng dưng, đám tu sĩ ngẩn ra, thở ra một hơi ngắn ngủi co rút, đứng tại chỗ giống như mọc rễ vậy.

Trong thoáng chốc mặt mũi bọn họ tràn đầy sự hoảng sợ, vô cùng kinh hãi!

Tình huống này là như thế nào?!!

Đây là...... uy áp khủng khiếp gì vậy......

Trên đường một đám tu sĩ âm thầm thúc dục pháp lực của mình, vậy mà đều rơi vào trạng thái đình trệ, không cách nào vận hành, hiện tại bọn họ chả khác gì phàm nhân.

"Lão Ngưu, đi."

"Ọ òoo ~"

Vừa dứt lời, một tay Trần Tầm đè lại mũ rơm, pháp lực cuồn cuộn trong nháy mắt tuôn ra, hai thân ảnh trong chớp mắt biến mất tại chỗ.

Oanh......

Oanh......

Bọn hắn vừa đi, vô số cuồng phong bao phủ cả con đường, linh khí bạo động hỗn loạn, giống như nó hoàn toàn được giải phóng sau khi bị áp chế mãnh liệt.

Đám tu sĩ ở trên đường phố hẻo lánh này đều sửng sốt, tất cả đều yếu ớt hít thở từng ngụm không khí trong lành, trong mắt vẫn tràn đầy sự sợ hãi.

Loại cảm giác áp lực ngạt thở như muốn tử vong kia, cả đời này bọn họ sẽ không thể nào quên được, dù là lúc sắp qua đời cũng sẽ không tự chủ được nhớ tới ngày hôm nay.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.