Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một rìu phá phòng, một rìu kinh trời

Phiên bản Dịch · 2242 chữ

Chiếc thuyền khổng lồ vừa vặn xẹt qua giữa hai người, trong nháy mắt khi vừa tiếp xúc, hai thân ảnh ngẩng đầu, đều nhìn về phía Liễu Diên.

Nàng sắp bật khóc, toàn thân nàng run rẩy, nàng chưa từng nghĩ tới muốn Trần Tầm tới cứu nàng, thậm chí cũng chưa từng muốn làm phiền hắn bất cứ chuyện gì.

Có thể nhìn thấy bọn hắn mạnh khỏe, đã là tâm nguyện lớn nhất của nàng, không nghĩ đến bọn hắn cuối cùng vẫn tới ......

Ong ong —

Chiếc thuyền khổng lồ nhanh chóng lướt qua, mây mù cuồn cuộn, các đệ tử Ngũ Uẩn Tông ở trong thuyền đột nhiên mở mắt, không ngừng nhìn thân thể của mình, vậy mà không có việc gì?!

Hai bóng đen kia vẫn đứng thẳng ở trên bầu trời như cũ, thậm chí không hề cử động, nhưng cỗ uy áp kinh khủng vẫn còn ở đó.

Trong mắt Kỷ Hạo Hiên lóe lên sự kinh ngạc tột độ, trong nháy mắt hắn ta giống như đã hiểu được rất nhiều chuyện, nhìn chằm chằm vào hai bóng đen kia một cái.

Liễu Diên vẫn còn đang chăm chú nhìn bọn hắn, tựa như những chuyện bên ngoài đã không thể ảnh hưởng đến nàng được nữa.

Kỷ Hạo Hiên có chút miệng đắng lưỡi khô, sống mấy trăm năm đương nhiên cũng hiểu được, nhân vật như vậy sao dám tùy tiện hỏi thăm, hắn ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

Tất cả ánh mắt của mọi người trong thuyền đều nhìn về phía Thiên Vũ Tông ở bên kia.

"Hai vị các hạ là người nào."

Phía chân trời truyền đến một âm thanh hơi run rẩy, như thể đang cố gắng đè nén nỗi sợ hãi.

Ánh mắt của Hạ Hàm mang theo ba phần ngưng trọng bảy phần sợ hãi, người của Ngũ Uẩn Tông vậy mà lại chạy trốn: " Chúng ta chính là đệ tử của Thiên Vũ Tông, thuộc về Thương Hải Tiên Tông, mong rằng các hạ cho Thương Hải Tiên Tông một chút mặt mũi."

Ánh mắt nàng hơi liếc sang phía chân trời khác, cau mày lại, biểu ca của nàng lúc này sao lại không nói lời nào.

Phàn Bình cũng núp ở đằng sau, trong mắt ngoại trừ hoảng sợ thì không còn gì khác.

Nam nhân, quả nhiên không một ai đáng tin cậy.

Trong lòng Hạ Hàm vô cùng tức giận, bay lên giữa không trung, đối mặt với Trần Tầm ở giữa bầu trời.

"Chúng ta sao, chỉ là một vô danh tiểu tốt ở Tu Tiên giới."

Một bóng đen cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu của hắn bình tĩnh, tay phải chậm rãi rút ra một chiếc rìu: "Chẳng qua là tới tiễn bạn cũ một đoạn đường thôi."

Vừa mới nói xong, khí thế cả người hắn, đột nhiên trở nên siêu việt thâm sâu, trong chốc lát, nổi lên chấn động.

Ầm!

Ầm!

Phía chân trời đột nhiên truyền đến tiếng vù vù kinh khủng nặng nề, khí thế người này đột nhiên tăng vọt, tử khí vô biên ầm ầm bùng nổ.

Gió nổi mây bay, giống như một mảnh hắc hải đang bay đến bao phủ!

Rống!

Một thân ảnh khác đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, Hắc Quan Tài bay lên trời, tử khí giống như gợn sóng dập dờn, đột ngột tăng lên, rung chuyển tứ phía.

Tử khí dâng trào, cuồn cuộn mãnh liệt.

Két!

Két!

Linh khí xung quanh giống như đang phát ra những tiếng vù vù chói tai, rung chuyển như muốn nổ tung, nếu như là phàm nhân, thì màng nhĩ sớm đã bị chấn động đến mức vỡ nát.

Hạ Nguyên Khởi, Hạ Hàm, Phàn Bình và tất cả các đệ tử của Thiên Vũ Tông trong khu vực này đều cảm nhận được hàn khí xông thẳng lên đỉnh đầu, hô hấp không ngừng trở nên dồn dập.

Đôi mắt của bọn họ đã bị sự chấn động này làm cho muốn nổ tung.

Khí tức đã mạnh mẽ đến mức khiến người ta khó có thể tin! Tuyệt đối không phải tu sĩ Kim Đan!

"Tiền bối!"

"Tiền bối chờ một chút!!"

"Tiền bối hiểu lầm rồi!!!"

Ba vị đại tu sĩ Kim Đan đột nhiên hét lên, tiếng hét kinh thiên động địa, tê tâm liệt phế.

"Chạy mau!!"

"Chạy mau lên!!"

Các đệ tử của Thiên Vũ Tông sợ hãi kêu lên, cuối cùng cũng kịp phản ứng, tuy nhiên vào lúc này, pháp lực lưu động ở trong cơ thể gần như ngưng trệ, tử khí đang không ngừng ăn mòn, giống như đã bị thiên địa phong ấn.

Lên trời không có đường, xuống đất có không cửa!

Trần Tầm giơ tay lên, Khai Sơn Phủ giống như Kình Thiên, trong mắt của hắn tràn ngập sự lạnh lùng vô tận, toàn thân bao phủ ở bên trong Hắc Viêm, giống như từ trong tử vong xuất hiện.

Một điểm hồng quang sáng lên, Khai Sơn Phủ bốc cháy với ngọn lửa đỏ rực kinh hoàng, ngay cả đám mây trên đầu hắn cũng bị bốc hơi thành sương mù, pháp lực kinh khủng không ngừng cuồn cuộn ở bên trong.

Ong ong!

Một tia sáng cực lớn và kinh hoàng từ chiếc rìu kèm theo hắc viêm và hồng viêm xẹt qua chân trời, xé nát khoảng không, chém về phía một đám người ở mảnh trời khác!

Tử khí nồng đậm kia như muốn bóp chết vạn linh, phá huỷ vạn vật, kéo tất cả mọi người xuống vực sâu.

Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người nghẹn ngào kinh hãi.

Trong khoảnh khắc khi ánh rìu xuất hiện, tất cả các tu sĩ Thiên Vũ Tông giống như bị đánh mạnh vào hồn phách, con ngươi đồng thời co rụt lại, bề ngoài lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Trần Tầm chậm rãi thu rìu, ánh mắt hơi ngưng lại, đang suy nghĩ là giải quyết tốt hậu quả hay là chạy trốn, may mắn thay chỉ có ba vị tu sĩ Kim Đan truy sát tiểu sư muội Liễu Diên, không có Nguyên Anh kỳ.

Nếu như thật sự có Nguyên Anh lão tổ xuất hiện thì chỉ có thể mang theo Liễu Diên chạy trốn, cảnh giới càng lớn thì tử chiến càng có nhiều nguy hiểm, ban đầu lúc đột phá Trúc Cơ kỳ, hắn đã cảm thấy không có khả năng.

Khoảng cách giữa các đại cảnh giới sẽ chỉ khiến sự chênh lệch giữa các cảnh giới càng lúc càng lớn, hoàn toàn chính là hành động tìm chết.

Huống chi chuyện như vậy là thiên mệnh chi tử làm, trường sinh giả như hắn thì làm gì có liên quan?!

"Ọ òoo!!"

Đại Hắc Ngưu thở một hơi kinh ngạc, nó chưa bao giờ nhìn thấy Trần Tầm dùng rìu như vậy, còn tưởng rằng mấy trăm năm này chỉ vung chơi thôi.

Hắc Quan Tài ở trên đỉnh đầu của nó còn đang xoay quanh, xem ra là không dùng được rồi, đại ca đã ra tay ......

Lúc này bầu trời khá yên tĩnh, tử khí vẫn nồng đậm như cũ, mà người của Thiên Vũ Tông chỉ đứng yên đó, giống như không có chịu một chút tổn thương.

Sắc mặt bọn họ ngưng lại, cứng ngắc dị thường, dần dần bắt đầu trắng bệch, ngay cả bốn chiếc thuyền khổng lồ cũng ngừng bay, lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Một bên chân trời khác.

Đám người Ngũ Uẩn Tông cảm thấy tê cả da đầu, vô cùng ngạc nhiên, đây rốt cuộc là hung vật gì, tuyệt không phải tu sĩ, cũng không phải nhân tộc!

"Ha ha ...... Ha ha." Kỷ Hạo Hiên cười ngây ngô hai tiếng, đã không còn phong thái của phong chủ nữa, nội tâm đã vô cùng rối loạn.

Vẻ mặt Liễu Diên phức tạp, nhìn về phương xa, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.

Tất cả các đệ tử của Ngũ Uẩn Tông đều đổ mồ hôi, bầu trời phía tu sĩ Thiên Vũ Tông giống như đã xảy ra vấn đề rất lớn, quỷ dị đến mức khiến cho người khác kinh sợ.

Ầm!

Ầm!

Vài tiếng nổ trầm thấp vang lên ở bên kia bầu trời, chiếc thuyền khổng lồ đang tan rã, các tu sĩ của Thiên Vũ Tông cũng không ngừng giải thể, giống như trở về tự nhiên, khôi phục lại hình dạng vốn có.

Tất thảy đều đang không ngừng bị chôn vùi, âm thanh vỡ vụn không ngừng vang lên.

Một đạo pháp lực khổng lồ phát ra tạo thành gợn sóng dập dờn, gây chấn động giữa chân trời, khiến cả con thuyền khổng lồ của bọn họ cũng bị chấn động mà lắc lư một chút.

Tất cả vết tích đều sạch sẽ, ngay cả tàn dư của bốn chiếc thuyền khổng lồ cũng không còn sót lại, đã biến mất trong dòng thời gian dài.

Hít!

Hít!

Khắp nơi đều là âm thanh hít khí lạnh, sợ run ngay tại chỗ, trong lòng cảm thán đây chính là cường giả kinh thiên trong truyền thuyết sao ......

Liễu Diên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nhìn hai thân ảnh đã biến mất, mở miệng nói: " Đi thôi, về tông môn trước."

"Đúng vậy, bất kể như thế nào, hành vi hôm nay của Thiên Vũ Tông đối với Ngũ Uẩn Tông chúng ta, nên có một lời giải thích hợp lý!"

Kỷ Hạo Hiên kích động, tức giận nói: " Lần này Thiên Vũ Tông tổn thất ba vị tu sĩ Kim Đan, ta nhất định sẽ bẩm báo tông chủ, lấy lại công đạo cho Liễu sư muội."

Hôm nay Thiên Vũ Tông ở trước mặt Ngũ Uẩn Tông xem như phế đi, nhất định phải tự mình đi bái phỏng một phen, nói đạo lý một chút.

"Được, vậy liền cám ơn sư huynh." Liễu Diên khách khí nói, trong mắt đã không có chút rung động nào.

Ong ong—

Ong ong—

Chiếc thuyền khổng lồ nhanh chóng lướt qua bầu trời, hướng về phía Ngũ Uẩn Tông, lần này xem như không có nguy hiểm gì, thu hoạch cũng khá lớn.

Nhưng mà chuyện về hai thân ảnh thần bí kia, trong lòng mọi người đều biết rõ, cũng vô cùng tôn trọng sinh mệnh của mình, bí quyết trường thọ ở Tu Tiên giới — là không can thiệp vào việc của người khác.

Một nơi trong rừng sâu núi thẳm.

Có hai thân ảnh, chậm rãi đi trong rừng, một bước ngàn thước, trước tiên rời xa nơi thị phi này.

"Lão Ngưu, tốc độ tay rất nhanh nha."

Trần Tầm cười hắc hắc, vỗ mạnh vào người Đại Hắc Ngưu một chút: " Nhẫn trữ vật đều lấy được chứ?"

"Ọ òoo ~~!"

Vẻ mặt Đại Hắc Ngưu đắc ý, đuôi trâu không ngừng ngoe nguẩy, mặc dù những cái túi trữ vật của đệ tử Trúc Cơ bị hủy, nhưng mà nhẫn trữ vật đã được nó bảo vệ.

Trần Tầm đại ca ra tay ngăn địch, vậy Tây Môn Hắc Ngưu nhất định phải giúp đỡ nhặt đồ vật.

"Ha ha ha ......"

Trần Tầm thoải mái cười to: " Lão Ngưu, quy tắc cũ, công pháp, pháp khí tất cả các loại nhất định phải hủy đi, không nên để lại bất kỳ dấu vết."

"Ọ òoo ~~!" Đại Hắc Ngưu cười toe toét, đã hiểu.

Hai thân ảnh một bên vừa đi trong rừng, một bên vừa phát ra tiếng cười thô bỉ, một đường thủ tiêu tang vật.

Trần Tầm đột nhiên có chút cảm thán, nếu có thể gặp được tà tu Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ cũng không tệ, chẳng hạn như những kẻ chuyên giết hại phàm nhân vô tội kia.

Dưới tình huống an toàn, thỉnh thoảng gây dựng chủ ý, mua bán hàng hoá, tích lũy công đức cũng khá tốt, đây hẳn là con đường sinh tồn.

Trần Tầm càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không thì thực lực chân thực của bọn hắn và trang bị tội phạm này sẽ trở nên lãng phí.

"Lão Ngưu, bản tọa đột nhiên có một kế hoạch."

Trần Tầm đánh gãy Đại Hắc Ngưu vẫn còn đang dọn dẹp hàng hóa: " Chờ chúng ta đạt tới Nguyên Anh kỳ, không, trung kỳ đi, đánh kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu!"

"Ọ òoo ?"

"Con mẹ nó, mua hàng a! Không thì làm sao đi ngang qua Đại Bình Nguyên Thiên Đoạn mà không nhổ lông dê của Tu Tiên giới nước Càn một lần?!"

Trần Tầm chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng to: "Quên Ngưu tổ rồi sao? Mấy vạn tu sĩ đều nằm xuống quỳ lạy."

"Ọ òoo ~~!!" Đại Hắc Ngưu mở to mắt, hiểu rồi, không ngừng cọ cọ Trần Tầm, cọ cọ đại ca tốt của nó.

"Đi, tìm một chỗ an toàn, xem trước hàng hoá một chút."

"Ọ òoo ~"

Hai thân ảnh đột nhiên tăng tốc, xung quanh nổi lên một trận gió nhẹ, hoàn toàn biến mất không thấy, cũng chưa từng để lại dấu vết.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.