Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh dấu năm năm bước vào Trảm Đạo

Tiểu thuyết gốc · 1506 chữ

Tinh Không đại lục, tại một nơi nào đó ở Nam Vực.

"Hô..cuối cùng thần công đại thành".

Nhìn trên người mình đạo tắc vờn quanh, Dương Diệc biết cuối cùng mình đã chạm tới ngưỡng cửa đó, Trảm Đạo.

Kì thật Dương Diệc có một cái bí mật rất lớn, cậu không phải người ở thế giới này.

Kiếp trước mới mười tám tuổi liền mắc bệnh ung thư, bệnh viện giống như ngôi nhà thứ hai của cậu.

Mặc dù là như thế, nhưng Dương Diệc vẫn lạc quan, sống hết mình cho phần đời còn lại. Chống chọi liên tục mấy năm, sau đó liền rời đi, đi rất thanh thản.

Không ngờ khi mở mắt ra, Dương Diệc lại thấy mình nằm trong ở một căn phòng, bố trí theo phong cách cổ đại, cậu biết mình đã xuyên không.

Lúc đó Dương Diệc vừa mừng vừa chua xót. Mừng vì cậu đã có thể sống như một người bình thường, không còn phải đối diện cùng căn bệnh ung thư quái ác kia.

Chua xót là do cậu không nghĩ rằng mình đã sống qua một kiếp người, thế giới bên đó cậu vẫn còn nhớ tới người thân của mình.

Nhưng khi biết được đây là một thế giới siêu phàm, Dương Diệc tinh thần phấn chấn, có lẽ cậu còn có cơ hội quay về.

Thế giới này có người tu luyện gọi là luyện "khí" sư, có thể dời non lắp biển, cảnh giới càng cao, sức mạnh càng nhiều.

Cảnh giới luyện khí sư bao gồm mười cảnh luyện khí gọi là hậu thiên, tiên thiên hai cảnh giới, Khí Hải cùng Thần Đình.

Tiếp đến là Âm Dương cảnh, Tinh Thần cảnh, gọi là tông sư chi cảnh.

Phía trên là Đạo Cảnh, cùng Trảm Đạo. Dương Diệc còn biết Trảm Đạo không phải là cảnh giới cuối cùng, mà còn có Tổ Đình, Bán Thánh.

Sở dĩ trong năm năm Dương Diệc có thể từ một tên thiếu niên bình thường, trở thành cường giả Trảm Đạo, chính là nhờ có hệ thống.

Hệ thống?

Không sai, hệ thống.

Dương Diệc cũng không phải chỉ là hồn xuyên qua, mà là từ bào thai sinh ra rồi lớn lên. Đến năm mười ba tuổi mới bắt đầu thức tỉnh kí ức kiếp trước.

Hệ thống là trong lúc hồn cậu xuyên qua tinh hà vũ trụ, vô tình chạm phải một tia quy tắc, từ đó hình thành.

[Hệ thống đánh dấu ba năm liền vô địch]

Dương Diệc lúc đầu thấy tên hệ thống, liền biết xong, chuyến này muốn làm một tên phế vật cũng không được.

Hệ thống tên như ý nghĩa, chỉ cần đánh dấu chờ chết, xí, đánh dấu năm năm, liền sẽ ban thưởng tu vi.

Dương Diệc chỉ là con thứ trong một gia tộc trung lưu ở Huyền Không thành. Trong tộc không dưới trăm người, tư chất của cậu cũng chỉ đứng hàng hạ đẳng, tài nguyên chắc chắn được cấp cho không nhiều.

Hệ thống ngoài đánh dấu ra, còn yêu cầu Dương Diệc trong năm năm đó không được tu luyện, không được xuất thủ ra tay đánh nhau dù chỉ một lần.

Cậu thắc mắc đánh dấu thì đánh dấu đi, làm sao lại không cho phép đánh nhau, nhớ như có tên nào mắt chó kiếm chuyện, cậu cũng cho qua.

Nhưng nghĩ lại mình tình cảnh hiện nay, tư chất có hạn, tài nguyên lại thiếu, Dương Diệc không cảm thấy mình là nhân vật chính.

Thế giới này đủ các loại truyền thuyết, có người ba hơi thở bước vào tiên thiên, du lịch ba năm liền thành kiếm tiên.

Cũng có người làm người bình thường, làm tiều phu đốn củi trăm năm, trong một đêm liền Trảm Đạo.

Dương Diệc muốn trở về nhà, muốn bản thân mạnh hơn, trước mắt chỉ có thể nhịn đấm ăn xôi, phải điệu thấp tu hành.

Mấy năm nay, bề ngoài cậu chỉ có một cảnh luyện khí sư, chính là mạnh hơn người bình thường một chút, còn trong giới võ đạo chính là chân chính phế vật trong phế vật.

Con trai thứ nhà họ Lâm ở cách xa cậu mấy căn nhà, nổi tiếng là phế vật, từ khi Dương Diệc bắt đầu bước vào giới luyện khí sư, danh hiệu này liền đổi từ Lâm Kỳ sang cho cậu.

Nếu như Dương Diệc bên ngoài bị đối xử đầy sự ghẻ lạnh, nhưng người nhà lại đặc biệt tốt với cậu, nguyên do là khuôn mặt cậu ưa nhìn đi.

Tuy Dương Diệc phế vật như thế, nhưng chị hai Dương Tỷ cùng anh ba Dương Đệ lại là chân chính thiên tài, cha của cậu Dương Minh nhờ đó địa vị trong tộc cũng rất cao, bay rất xa.

Những năm qua, chỉ cần trước mặt hai người anh chị của cậu nhấc lên chuyện cậu là phế vật, liền bị bọn họ hai người xử lý. Còn về những đại tộc hạng nhất kia, ai lại quan tâm chuyện một phế vật như cậu.

Đơn thuần chỉ là cùng một cấp bậc gia tộc, người ta mới có thể để ý đến nhau mà thôi.

Nhưng nhìn bây giờ đạo tắc khắp người, Dương Diệc biết mấy năm qua mình chờ đợi không uổng.

Cậu cảm giác bây giờ mình đang ở một trạng thái kì diệu, chỉ cần nhấc một tay, cả Huyền Thành này đều sẽ sụp đổ.

Ở Huyền Không thành này, cho dù là thành chủ, tu vi cũng bất qua Âm Dương cảnh.

Mà Trảm Đạo không đơn thuần là cảnh giới, mà nó còn là ngưỡng cửa.

Trảm Đạo là trảm đi đạo của bản thân, ngưng tụ càng nhiều điểm không gian.

Tới cảnh giới Đạo cảnh, sẽ hình thành giới vực. Giới vực là kỹ năng được hình thành dựa trên thuộc tính linh khí tiên thiên cảm ngộ ở tiên thiên cảnh giới.

Khi trảm đi đạo bản thân, sẽ giúp hình thành nhiều điểm không gian, ngoài gia tăng không gian giới vực, còn có thể ổn định giới vực chi chủ, tăng cao thực lực.

Thuộc tính linh khí tiên thiên của Dương Diệc là không gian, giới vực là vô tận tinh hà. Đây là Dương Diệc hồi tưởng lại trong lúc mình xuyên không đi qua vũ trụ vô biên mà cảm ngộ ra được.

Không gian chi lực của Dương Diệc có thể giúp cậu thuấn di, nhảy vọt không gian, mở ra dị không gian, còn nhiều kĩ năng khác cần chờ cậu tìm hiểu.

Dương Diệc lúc này cảm thấy mình rất mạnh, nhưng mà rõ ràng vẫn chưa vô địch, chẳng lẽ hệ thống sinh ra sai lầm, không phải tên đánh dấu liền vô địch sao.

"Hệ thống? Alo hệ thống?".

Chẳng lẽ hệ thống giả chết?

Dương Diệc bắt đầu dùng thần thức kiểm tra bản thân, cậu phát hiện hệ thống vậy mà dung nhập vào cậu.

Đến đây Dương Diệc ẩn ẩn có suy đoán, hệ thống có lẽ chính là một loại quy tắc nào đó. Quy tắc kia hóa thân làm hệ thống có lẽ để Dương Diệc dễ tiếp nhận hơn.

Cái gì năm năm đánh dấu liền vô địch, đây có lẽ là lừa người đi. Chẳng qua hệ thống cần năm năm để đưa quy tắc chi lực vào người cậu.

Dương Diệc càng thêm tò mò tại sao người được chọn lại là mình, đây là trùng hợp hay là có âm mưu nào đó.

Nhưng nghĩ lại kiếp trước mình cũng chỉ là tên bệnh nhân quèn, bây giờ lại may mắn có được tu vi như thế, chỉ có mạnh lên mới biết được chân tướng sự việc.

"Tam đệ, mau ra đây có chuyện."

Bên ngoài có tiếng gọi vào, đây là tiếng gọi của nhị ca Dương Đệ của cậu.

Năm nay chỉ mới hai mươi, nhưng tu vi đã bước vào mười cảnh luyện khí sư. Ở một nơi nhỏ bé như Huyền Thành, đó cũng thuộc về thiên tài.

Tu vi cao nhất của gia chủ Dương thị của cậu là bác lớn Dương Khang, tiên thiên Thần Đình cảnh viên mãn.

Chỉ cần trong tộc có thêm một vị Âm Dương cảnh, là gia tộc liền thăng cấp lên gia tộc hạng nhất.

Nhưng đã mất chục năm qua, Dương Khang vân chưa hề có dấu hiệu đột phá nào.

"Được rồi, đợi đệ một lát."

Dương Diệc chỉnh chu lại quần áo, đạo tắc cũng thu liễm lại. Cậu bây giờ vẫn chưa muốn phô trương lực lượng, còn muốn thử cảm giác giả heo ăn thịt hổ.

Mà nghĩ lại trong nhà chỉ có cha me cùng anh chị, chưa có con hổ nào nha.

Hắc hắc.

Có lực lượng đúng là đi thôi cũng cảm thấy tự tin.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.