Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Dương Diệc cùng Mục Dao Nhi sóng vai nhau mà đi trên đường, nhưng mà chuyện khiến cậu thất vọng là Chu Tiểu Hồng mấy ngày trước đã lên đường đi tới Thánh Ma Thiên Cung.

"Chậc chậc, chạy nhanh như thế?"

Dương Diệc trong lòng thầm tiếc nuối.

Hôm nay ngày Diệc ca rời núi muốn đại sát tứ phương, nhưng các con hàng cần cho một bài học đều chạy chốn đi hết.

Đúng lúc hai người đang muốn trở về, thì phía trước có một đám người mặc cùng màu áo chạy tới.

"Bắt Dương Diệc lại cho ta."

Dương Diệc thấy vậy cũng không hoảng loạn, hỏi:

"Không biết Diệc mỗ đã làm sai chuyện gì?"

Đám người này chính là người của phủ thành chủ, chuyên phụ trách trị an trong thành, bình thường cũng rất phách lối.

"Hừ, Diệc thiếu, đi theo chúng ta liền biết".

Tên này ăn mặc màu áo khác những tên còn lại, tên là Hữu Tài, là chấp sự ở đây, cảnh giới đã là Khí Hải.

"Được, Dao Nhi, muội về trước đi, để ta đi theo xem thế nào, ta tin tưởng thành chủ đại nhân sẽ cho một cái công đạo."

Mục Dao Nhi ánh mắt lạnh lùng, sát ý tỏa ra bốn phía, nhưng cũng là vâng lời làm theo.

"Hừ hừ, mời."

"Ồ đó không phải Dương Diệc sao, làm sao bị bắt đi rồi."

"Ta nói mà, làm tên phế vật làm sao có thể tốt lành được."

Mục Dao Nhi quay mặt qua trừng tên vừa nói, khiến cho hắn câm lại cái miệng đê tiện.

Dương Diệc đi theo đám người kia trở về nhà lao ở phủ thành chủ.

Nhà lao giống như là một phòng tra tấn hơn, xung quanh âm u, bốn bề đều bao bọc bởi tường sắt.

Cậu sờ vào thử, phát hiện loại sắt này cho dù Khí Hải cảnh cũng khó mà phá vỡ.

Bên ngoài lúc này có một bóng người mở cửa đi vào, người này chính là tên bắt cậu về vừa rồi, Hữu Tài chấp sự.

"Chấp sự đại nhân, có thể nói rõ vì sao bắt tại hạ."

"Diệc thiếu gia, có người tố cáo ngươi hành hung người trên đường, tên kia lúc này đang nằm thoi thóp chờ chết."

Dương Diệc nghe tới liền hiểu, là bọn người Gia Cát Khứ Bệnh lúc nãy, khá lắm, bề ngoài hèn mọn, quay lưng đi liền bị đấm một nhát.

"Ồ, chết chưa?"

Hữu Tài không hiểu Dương Diệc hỏi như thế có ý gì, hắn liền lắc đầu.

Tuy Dương Diệc là tên phế vật, gia tộc chỉ là trung lưu, nhưng một tên chấp sự như hắn, không có quyền khinh thường người này.

"Đã chưa chết vì sao bắt tại hạ, chẳng lẽ muốn ta bồi thường tiền thuốc men."

Hữu Tài cứng họng, Dương Diệc ngươi tới giờ phút này còn có tâm trạng để đùa, hắn mặc dù chưa chết, nhưng ngươi cũng sẽ không khá hơn là mấy.

"Diệc thiếu gia, đánh người hành hung trong thành là trọng tội, đây là quy định ở trong thành".

Dương Diệc cười lạnh.

Tất cả đều ngụy biện mà thôi, nếu như Diệc thiếu ta là con cháu gia tộc thượng lưu, thử hỏi các ngươi có dám bắt lại.

"Ha ha, vậy phải xử ta như thế nào?"

"Ngày mai thành chủ đại nhân sẽ tự mình giải quyết, cùng người bị ngươi đánh ba mặt một lời."

Dương Diệc không ngờ chuyện nhỏ như thế liền kinh động đến thành chủ, chẳng lẽ bọn họ muốn nhắm vào gia tộc, lần này liền có cái cớ.

Khá lắm, nhưng rất tiếc, mọi âm mưu quỷ kế trước thực lực tuyệt đối liền vô dụng.

~~

"Cái gì, con nói Diệc nhi bị người phủ thành chủ bắt đi."

Dương Minh đập tay xuống bàn một cái. Tính nết con mình hắn rất rõ, không tự nhiên vô cớ lại như thế.

"Con mau kể lại mọi chuyện xảy ra."

Mục Dao Nhi kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ lúc sáng đến lúc bị bắt đi.

Lam Thư Kỳ kế bên cũng là nổi giận đùng đùng:

"Hừ, bắt con của bà, phu quân, đưa kiếm đây, chúng ta đi tới phủ thành chủ hỏi ra lẽ."

"Chậm đã."

Dương Minh co bàn tay thành nắm đấm, đưa lên miệng mình, suy nghĩ một chút rồi nói ra:

"Diệc nhi mới vừa dạy cho bọn hậu bối Gia Cát kia một bài học liền xảy ra chuyện, có lẽ là tên đó làm đi, nhưng hắn làm như thế có mục đích gì? Chẳng lẽ để trả thù?".

Dương Đệ nói:

"Tên Gia Cát Khứ Bệnh đó là con chó của Lê Tông Hành, bình thường a dua nịnh hót, nhưng là một tên co được dãn được, cái này chỉ sợ phía sau hắn sai khiến thôi."

Dương Minh nghĩ lại có lẽ như thế, mấy năm nay họ Lê xem chúng ta như cái gai trong mắt, nguyên do chúng ta đi lại cùng Trương gia quá gần đi.

"Đệ nhi, con phái người đi điều tra xem tên bị Diệc nhi đánh giờ thế nào, với lại dò hỏi tình hình Diệc nhi ra sao đi."

"Vâng thưa cha."

"Dao Nhi, con cũng đừng quá lo lắng, về phòng nghỉ ngơi đi, bá phụ sẽ nghĩ cách đưa Diệc nhi ra ngoài.."

Dương Minh an ủi Mục Dao Nhi, ông sợ nàng ta sẽ tự trách bản thân.

"Vâng."

Nhìn Mục Dao Nhi rời đi, Dương Minh càng thêm trầm ngâm.

Lam Thư Kỳ lúc này hơi gấp.

"Sao? Muốn đi cùng tôi hay để tôi đi một mình?"

Dương Minh nhứt cả trứng, an ủi vợ mình:

"Đều có tuổi rồi, bà đừng gấp gáp, để ta đi tìm đại ca, bàn tính chuyện này.

Không, tốt nhất là bà đi cùng tôi đi."

Dương Minh sợ nhất là vợ mình nóng giận lên, tới lúc đó đừng nói là hắn, cho dù có lão tổ tông tới, nàng ta cũng không sợ.

"Diệc thiếu gia, có bạn tới ở chung đây".

Dương Diệc nhìn theo tiếng nói của tên canh gác, thấy hắn dẫn theo một người ăn mặt rách rưới, trên người có nhiều vết chém do đao kiếm gây ra, trên mặt vết sạo cũng là chằng chịt, đầu tóc thì rối bời.

Nhìn hắn không phải dạng người tốt lành, có thể đem ra hù trẻ con khóc ba ngày ba đêm.

Tên canh gác kia trên miệng cười hơi méo, bỏ lại hai người trong phòng rồi rời đi.

Dương Diệc thấy có bằng hữu mới bước vào,trong lòng cũng đỡ cô đơn hơn.

"Ồ bằng hữu, sao lại bị nhốt vào đây?".

Tên kia lạnh lùng như là xác chết, con mắt nổi lên tia máu, hắn không quan tâm tới lời Dương Diệc nói, mà tìm chỗ trong góc ngồi xuống

Xxx nhà nó, rõ ràng chỉ là tên Khí Hải còn làm ra dáng lạnh lùng.

Dương Diệc cũng là không nản:

"Chẳng lẽ bằng hữu cũng như ta, bị người ám hại phải vào đây?"

Tên kia nghe Dương Diệc nói bị người ám hại thì hơi ngạc nhiên, nhìn bộ dạng của hắn bây giờ, nói hắn đồ nguyên một thành còn dễ tin hơn là cho chó ăn cơm.

Nhưng mà nhiệm vụ hắn đến hôm nay chỉ có một, giết tên thiếu niên trước mặt này.

Hắn tên là Đại Tráng, mười tuổi liền tham gia hắc bang đi chém người, hai mươi tuổi lên làm đầu lĩnh, đến nay đã bốn mươi việc ác nào hắn không làm qua.

Mà mấy năm trước, hắn đang chăm chỉ cần cù làm việc ác, thì bị người bắt lại, mỗi ngày đều là ăn đòn roi thay cơm, tắm vạc dầu thay nước.

Mấy giờ trước, hắn được người hứa hẹn qua, chỉ cần giết tên thiếu niên này, kẻ kia sẽ cho hắn tự do.

Mấy năm nay đối diện với cực hình Đại Tráng đã quá mệt mỏi, trước mắt muốn tự do cũng không còn nào khác.

Ban đầu hắn còn nghĩ đối tượng giết chếtà cao thủ, không ngờ chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa, lại còn lắm lời.

Quá mẹ nó khinh thường danh tiếng bao năm nay của Đại Tráng đi.

Nhưng đây là con đường duy nhất dẫn tới tự do, hắn không thể qua loa được, không thể để có bất trắc gì xảy ra.

Giết kiến hắn cũng sẽ dùng loại kiếm tốt nhất để giết.

"Uy, chẳng lẽ ngươi bị câm cho nên không thể nói, ầy, là ta trách lầm ngươi đi."

Dương Diệc khuôn mặt có chút áy náy nói ra.

Đại Tráng thầm nghĩ, ta cùng ngươi cũng không quen biết, ở đâu ra nói chuyện nhiều như thế.

Làm đầu lĩnh bao nhiêu năm, sóng gió gì hắn chưa trải qua.

Nhưng chuyện này đúng là lần đầu Đại Tráng trải qua, kẻ thù của hắn đều chết dưới lưỡi kiếm của hắn, hoặc nghe đến liền sợ mất mật, ở đâu ra nói nhiều như thế.

Đại Tráng lúc này sát ý nổi lên.

Kẻ này nhất định phải chết.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.