Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật cổ tay

Tiểu thuyết gốc · 1133 chữ

Đạo vốn cũng không vô hình, chẳng qua thế nhân cảnh giới chưa đủ để thấy tới đạo mà thôi.

Đại đạo diễn hóa ra quy tắc, quy tắc đại diện cho sự tồn tại của đạo.

Những quy tắc này kết nối lại với nhau tạo thành lưới quy tắc. Luyện khí sư cảm ngộ đạo tắc, tức là áo nghĩa của thuộc tính càng nhiều, lưới quy tắc càng lớn, càng rộng.

Dương Diệc giờ phút này có thể thấy rõ một vài sợi quy tắc từ đạo của Lê Nguyên Khôi đang trôi về hướng Mục Dao Nhi.

Cậu âm thầm kinh hãi, còn có thể chơi theo cách này?

Cái này quá mẹ nó không hợp thói thường, như vậy thì nếu như một tên đã từng tu luyện tới cảnh giới cao thâm, chẳng hạn như Trảm Đạo.

Tên này không biết thế nào tu vi ngã về hậu thiên, hắn cũng có thể dùng cách đoạt đạo này treo lên đánh Âm Dương, Tinh Thần cảnh.

Dương Diệc thế giới mới như mở ra, cậu khẳng định người bịt mặt kia là Mục Dao Nhi.

Ở trên người nàng, hắn có đánh dấu tọa độ.

"Nàng ta cường đại như thế?"

Dương Diệc có đánh chết cũng không tin chỉ mất hai năm nàng liền cường đại như thế.

Chẳng lẽ cũng có hệ thống như mình?

Không, không.

Dù cho có hệ thống, với cảnh giới chỉ là Âm Dương cảnh làm sao có thể dùng lời nói đoạt đạo dễ như thế.

Đây ít nhất cũng phải là Trảm Đạo nắm giữ áo nghĩa thuộc tính mới có thể làm ra được.

"Mà thôi, xem như giúp nàng một lần đi."

Ngoài ba người Dương Diệc, Mục Dao Nhi, Lê Nguyên Khôi ra, ở đây còn có ba tên Thần Đỉnh cảnh, cùng một tên Âm Dương cảnh.

~~~

Xong.

Lê Nguyên Khôi biết hắn bây giờ đạo đã bị đoạt đi, có làm thế nào cũng không thể bù đắp.

Cảnh giới của hắn liền từ Âm Dương viên mãn rớt xuống đỉnh phong.

Đánh?

Đánh là đánh không lại, Lê Nguyên Khôi thấy thanh kiếm kia rõ ràng không bình thường.

Nếu lúc trước "mượn lực" của ba người, có lẽ còn có hy vọng đánh một trận.

Mà hắn bề ngoài tuy thong dong, nhưng trong lòng cũng là hoảng hốt.

Hắn đánh lâu như thế, mấy người kia còn chưa xuất hiện.

Phải biết khi Lê Nguyên Khôi biết có chó săn theo dõi, hắn liền thiết lặp bẫy rập, kêu gọi hai tên Thần Đình cảnh trong tộc đến đây, nhầm bắt cá.

Mà bây giờ hắn mới chính là con cá cho người ta bắt.

Mục Dao Nhi cũng là thấy không đúng, rõ ràng lúc nãy nàng cảm nhận được có mấy đạo khí tức, bọn họ nhìn như rất gần, nhưng nàng lại không cách nào dò xét.

"Chẳng lẽ có tên nào đó dùng thuộc tính không gian phong bế lại nơi này?"

Nàng trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ đến như thế, mà xem lại, hình như "người đó" cũng không phải giống như địch nhân.

"Lê Nguyên Khôi, có di ngôn gì để lại không? Mà thôi, tộc ngươi cũng sắp không còn trên đời, di ngôn để lại cho ai đây."

Mục Dao Nhi thở dài một hơi, nàng mang lên Sát Thần kiếm đánh về hướng Lê Nguyên Khôi.

Hắn bây giờ cho dù có mọc cánh cũng khó mà thoát chết.

"Hừ, tưởng ta là quả cam mềm sao, muốn bóp thì bóp."

Lê Nguyên Khôi rống giận lên một tiếng, không biết làm sao hắn chạy thế nào cũng liền không thoát khỏi nơi này.

Xxx mẹ nhà nó, Trần Cận Bắc ngươi ăn phân lớn lên sao, sao còn chưa chạy tới.

~~~

"Gia Cát huynh, bên kia sao vẫn chưa có động tĩnh gì?"

Người này toàn thân mặc bộ cẩm bào, khuôn mặt có mấy phần giống Lê Nguyên Khôi, hắn tên là Lê Nguyên Bá, em trai của Lê Nguyên Khôi, cảnh giới Thần Đình viên mãn.

Mà người gọi là Gia Cát kia, là gia chủ của Gia Cát gia, Gia Cát Chính Hồng.

Gia Cát Chính Hồng hơi trầm ngâm, hôm nay bọn hắn được Lê Nguyên Khôi gọi đến để mai phục bắt cá, mà hắn cảm nhận gia chủ chỉ ở gần đây, nhưng hắn không cách nào thăm dò.

"Nguyên Bá huynh, sở trường gia tộc huynh là "mượn lực", huynh có thể dùng đến để cảm nhận Khôi huynh ở đâu không?".

Lê Nguyên Bá lắc đầu, hắn sớm đã dùng đến, nhưng có thứ gì đó ngăn cách, khiến hắn không cách nào mượn lực từ đại ca của mình.

"Quá quỷ đị".

"Ồ, đêm hôm khuya khoắt, hai vị ở đây chờ ai?"

Lê Nguyên Bá cùng Gia Cát Chính Hồng giật mình, nhìn về phía mái nhà, ở nơi đó có một bóng người đứng đó.

Hắn nhìn như thanh niên hai ba mươi tuổi, nhưng tuổi tác thật ra đã hơn trăm tuổi, chính là nhị đương gia Nguyễn Vũ, Âm Dương cảnh sơ kì.

"Nguyễn Vũ."

Hai tên kinh hãi, đồng thanh nói ra.

Làm sao đêm nay hành động liền có Nguyễn gia tham gia, chẳng lẽ gia chủ muốn câu con cá này.

Không.

Không đúng, đến bây giờ gia chủ liền chưa từng xuất hiện, không nên như thế.

"Ta hoài nghi hai người nhân lúc trời tối, muốn đi tới nhà ai trộm cắp, ta liền thay thành chủ bắt hai ngươi về quy án."

Xxx nhà ngươi.

Lê Nguyên Bá cùng Gia Cát Chính Hồng trong lòng chữi bậy, gia thế của bọn họ cần phải làm chuyện này hay sao.

"Hừ, Nguyễn Vũ, ngươi tuy cảnh giới cao hơn bọn ta, nhưng cũng chỉ là sơ kì, ở đâu ra tự tin có thể cầm xuống chúng ta."

Lê Nguyên Bá hắn cũng không sợ, hắn sở trường mượn lực lượng, Gia Cát Chính Hồng lại là kiếm tu, bọn hắn đều là Thần Đình viên mãn, một trận chiến vẫn là có thể.

" ha ha, làm sao hai người sinh ra ảo giác chỉ có mình ta? Chẳng lẽ đi trộm nhiều quá nên đầu cũng đã hỏng rồi".

Mà theo sau tiếng nói của Nguyễn Vũ một người khác xuất hiện, chính là Dương Minh.

"Hừ, hôm nay là tử kì của hai tên lão cẩu các ngươi."

Lê Nguyên Bá cùng Gia Cát Chính Hồng kinh hãi, một tên bọn họ còn có thể vật cổ tay chia năm năm, bây giờ có thêm Dương Mục, bọn họ phần thắng là số không.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.