Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tên

Tiểu thuyết gốc · 1552 chữ

"Cái này.."

Dương Minh, Lam Thư Kỳ cùng Dương Đệ đều là bộ mặt hoảng hốt, bình thường con trai/đệ đệ của bọn họ là kiểu gì làm sao họ không biết được.

Cà lơ phất phơ, cùng một đám phất phơ khác nói cái gì làm ăn lớn gì đó, mấy năm trời tu vi không có chút tiến triển nào.

Dương Diệc trong lòng cười hắc hắc, có kinh hỷ hay không.

Bản đại gia năm năm dấu dốt, bây giờ một tiếng hót làm vang vọng khắp trời, các người có phải sợ mất mật đúng không.

Dương Đệ đầu tiên là đứng lên, không tin vào trước mặt mình. Tuy đệ đệ mình biểu hiện ra khí tức cực kì yếu ớt, loại mười cảnh luyện khí này, một tay hắn có thể đánh mười cái như thế.

Nhưng mười cảnh vẫn như cũ mười cảnh, bằng tuổi này, đã có thể được công nhận là thiên tài.

Mấy năm qua hắn còn nghĩ Dương Diệc sau này cho dù có hơn trăm tuổi, hắn cũng sẽ bảo hộ người đệ đệ này, không ngờ đệ đệ mấy năm nay lại ẩn giấu sâu như thế.

Lam Thư Kỳ tuy cũng là kinh ngạc, nhưng nàng hiểu mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình.

Mà trước lúc nàng sinh ra mỗi người con, trong tộc đều đưa ra xác nhận đây đều là sinh mệnh mới, không thể nào có người dưới mí mắt của nàng đoạt xá được, chí ít nàng cho là như thế.

"Khá lắm, không ngờ tới chúng ta, con cũng giấu đi."

Dương Minh cười ha hả nói ra, tuy có bất ngờ, nhưng con trai mình có lẽ bao năm qua giấu dốt là có nguyên nhân gì đó đi.

Ở thế giới này dù sao không thiếu cái lạ, có người tu vi đang thời kì đỉnh cao, chỉ chịu một câu nói đả kích, tu vi liền mất hết. Cũng có người một đêm liền bước vào Đạo cảnh.

Dương Diệc âm thầm nghĩ trong lòng, nếu như cậu nói ra, bây giờ cậu là vương giả, có lẽ ba người này sẽ tại chỗ chết đi

Lam Thư Kỳ vẫn là không nhịn được sư thay đổi đột ngột của con trai mình, không nhịn được liền hiếu kỳ hỏi:

"Làm sao con làm được như thế?".

Dương Diệc cũng là chuẩn bị tốt lý do, tuy có nói qua loa, nhưng chỉ cần có lý do là đủ.

"Trong một đêm con thấy sao băng bay ngang qua, liền trong lòng có cảm ứng, tu vi liền tăng cao, chẳng qua là chưa kịp nói cùng mọi người."

Lam Thư Kỳ, Dương Minh cùng Dương Đệ trong lòng gật đầu, quả nhiên như thế, đây cũng không có gì là ngạc nhiên.

"Vậy rất tốt, Dao nhi mấy năm trước nghe nói tu vi cũng là luyện khí mười cảnh, chẳng qua ban đầu người ta nhớ đến hôn ước, nên mới chịu lấy con.

Lúc đầu cha cùng mẹ con còn sợ con không xứng với người ta, nhưng lần này thấy con tu vi như thế, cha mẹ cũng là yên tâm."

Dương Minh cười nói ra, xem như nhà bọn họ môn đăng hộ đối, nhưng để con gái người ta lấy con trai mình, hình như cũng là có chút thua thiệc.

Xong, chuyến này xong.

Dương Diệc lần này có chết cũng khó thoát, trừ khi cậu bộc lộ ra mình là Trảm Đạo, nhà ai dám quyết định cuộc đời của Trảm Đạo.

Nhưng cậu nghĩ dù sao đây là cha mẹ mình, việc như thế, có lẽ cho dù Trảm Đạo, bọn họ cũng không sợ đâu nha.

"Con về chuẩn bị đi, ngày mai Mục thúc con sẽ dẫn Dao nhi sang chơi."

Dương Diệc trở về phòng, trong lòng đầy cảm xúc. Cậu còn quá trẻ, chưa muốn lấy vợ.

Nếu biết trước Mục Dao kia chẳng những không phải phế vật, mà còn là luyện khí mười cảnh, cậu liền không bộc lộ tu vi, biết đâu còn cơ hội.

Hô một câu ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Nội gì đó.

Bị nhà gái khinh thường, sau đó ẩn cư mấy năm, mang theo dàn hậu cung tu vi đều là cao không thể nào nhà gái chạm tới, quay về thả ra một câu:

"Hừ, ngươi ngày xưa có hối hận sẽ có ngày hôm nay?".

Dương Diệc giờ phút này cũng phải xem kì biến như thế nào, nếu như Mục Dao vẫn là cái kia đáng yêu Mục Dao, Dương Diệc đành nhận mệnh.

Còn nếu Mục Dao bây giờ mắt cao hơn đầu, thì cũng chỉ do nàng ta mà thôi.

"Có lẽ nên đi ra ngoài một chút".

Dương Diệc thầm nghĩ, bây giờ cậu tu vi cũng thuộc dạng cường giả, cũng không cần núp núp ló ló trong nhà.

Nơi đầu tiên mà cậu đi đến, chính là quán trà nhỏ. Nơi đây là chỗ mà Dương Diệc cùng hai tên "chó săn", Lưu Phú Quý cùng Dư Tiểu Kê xây dựng nên.

Làm ăn cũng là khá tốt. Ở thời cổ đại, quán trà chính là nơi tập hợp nhiều người nhất, chỉ sau thanh lâu cùng nhà lao.

Nhìn thấy Dương Diệc bước vào, liền có một bóng hình nhìn như cô gái mười bảy mười tám, chạy ra tiếp đón.

"Chào Dương thiếu."

Đây là Mộc Tuyết Sương, người làm của bọn họ ở quán trà.

Dù sao ba người bọn họ tuy được cả thành biết đến là tổ đội ba người phế vật, nhưng mà cũng không nghèo đến mức dùng thu nhập quán trà để sinh sống.

Mấy năm trước ba người bọn họ đi dạo trong thành, thấy một cô gái bị cường đạo ăn hiếp.

Dư Tiểu Kê liền đứng ra giúp đỡ. Hỏi ra thì mới biết do nhà thiếu nợ, nên bị bọn xã hội đen này đuổi bắt, ý đồ bán đi thanh lâu.

Bọn họ thấy quán trà còn thiếu một ngày quản lý, liền để cô nàng này thay bọn họ quản lý.

Dương Diệc lúc đó thấy trong mắt đàn em Dư Tiểu Kê của mình có ý thích cô gái này, cho nên mới đồng ý.

Cậu lúc đó còn nghĩ Tiểu Kê a Tiểu Kê, ngươi còn quá trẻ, sắp ngộ nhập ma đạo.

Bây giờ nhìn lại, Dương Diệc liền biết ánh mắt Dư Tiểu Kê không tệ.

Mấy năm qua Mộc Tuyết Sương phát triển không kém, thân hình phải nói là đẩy đà, nhưng khuôn mặt lại khả ái đáng yêu.

"Ừm, Phú Quý cùng Tiểu Kê có ở đây hay không?".

Dương Diệc bây giờ chỉ cần cảm ứng là biết được bên trong có những ai, nhưng cậu lười làm như thế, cần gì phải phức tạp như thế, hỏi một câu liền xong rồi.

Mộc Tuyết Sương giọng nói nhẹ nhàng nói ra:

"Có, Phú Quý ca cùng Tiểu Kê ca, đang ở bên trên lầu."

Dương Diệc cũng là không nói nhiều, đi thẳng lên trên lầu. Hôm nay quán trà khá vắng vẻ, có lẽ trời gần chiều rồi đi, đây là thời điểm thanh lâu hoạt động mạnh nhất.

Ở tầng trên chính là chỗ cứ điểm của bọn họ, không tiếp khách trên này, nơi đây có thể khiến bọn họ ngắm nhìn một phần Huyền Thành, buổi chiều càng có thể ngắm được hoàng hôn.

Phía trước Dương Diệc đang có hai người ngồi nói chuyện, dáng vẻ trong rất tự nhiên, không có chút câu nệ nào.

Một tên dáng người mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, trên người ăn mặc quần áo đắt tiền, là Lưu Phú Quý.

Người còn lại có vẻ ốm hơn, nhưng khuôn mặt khá điển trai, dưới mí mắt lúc nào cũng có vết thâm đen, giống như là một người đi chơi thanh lâu mười mấy ngày không ra, là Dư Tiểu Kê.

Thấy Dương Diệc bước đến, hai người đều đồng loạt chào:

"Dương thiếu ca."

"Ừm."

Ba người họ chính là như thế, chào hỏi một câu liền đủ, không cần phải đứng dậy hành lễ làm gì.

"Phú Quý ngươi giờ này không phải là ở Di Hương lâu sao, mà lại có nhã hứng ở đây."

Lưu Phú Quý sở thích là dạo chơi thanh lâu, có thể bảy ngày đều ở đó, muốn tìm hắn cứ đến Di Hương lâu là được.

Còn Tiểu Kê từ ngày có Mộc Tuyết Sương, chỉ chăm chăm ở quá trà. Hắn cũng không có sở thích đi thanh lâu gì đó, nhưng nhìn bộ dạng lại không giống như vậy cho lắm.

Đây là chỗ Dương Diệc thấy làm kì lạ.

"Hắc hắc, đại ca nói đùa, ta đến đây là để nói Tiểu Kê một việc quan trọng."

"Ồ"

Dương Diệc cảm thấy ngạc nhiên, mấy năm qua hai người này đều là bộ dáng cà là phất phơ, có bao nhiêu nội tình, cậu chẳng lẽ không biết.

Bây giờ nghe đến bàn chuyện, Dương Diệc cảm thấy thế giới này sắp thay đổi thật rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.