Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo Hạch Cuối Năm

Tiểu thuyết gốc · 3199 chữ

Lúc này mới để ý tới Hàng cuối cùng, có mục Nô Lệ là Lâm Phi còn lại là Tĩnh Huyên, nhớ lại xem xem, thì ra nàng gọi là Tĩnh Huyên à Vương Hậu.

Bên cạnh Đan Hương Lăng như con mèo nhỏ cuộn mình trong lồng ngực của Giang Thiên, biết nàng đã tĩnh nhưng vẫn nhắm mắt liền nói nhỏ.

"Nếu nàng còn không tỉnh lại thì chúng ta tiếp tục chuyện hôm qua nhé."

Nghe lời Giang Thiên nói tựa như ác ma làm Đan Hương Lăng giật mình, lập tức bật giật, bên dưới hạ thân đang còn đỏ thẩm, mặc dù sướng nhưng phải đợi hồi phục cái đã.

"Phu Quân, huynh tha cho muội lần này đi, lần sau tùy ý chàng."

Đan Hương Lăng nói.

Lúc nãy cũng hù nàng thôi nhưng nghe nàng nói vậy Giang Thiên vui vẻ.

Mặc lại y phục, đưa cho nàng 10 viên dưỡng nhan đan cùng 10 viên hồi phục đan, phẩm chất là Thiên Cực Cảnh Đan, chỉ có tác dụng cho người dùng bằng hoặc dưới Thiên Cực Cảnh mà thôi.

Nghe được Giang Thiên cho mình đan dược lại là dưỡng nhan đan, Đan Hương Lăng đôi mắt đẹp vô cùng mừng rỡ ôm trầm lấy Giang Thiên rồi miệng thơm hôn lấy, cả hai lại quấn quýt đá lưỡi.

"Phu Quân, huynh là tốt nhất."

Đan Hương Lăng mặt mày đỏ bừng thẹn thùng.

Sau đó Giang Thiên lại giải thích công dụng của hồi phục đan làm nàng giật mình không nhỏ, suy nghĩ khó tin.

"Không lẽ Tướng Công mình là Tứ phẩm đan sư sao, hoặc có thể là sư phụ của huynh ấy, huynh ấy quá mức thần bí, ta chả biết chút gì về phu quân cả, về sau phải tìm hiểu từ từ."

"Này đang suy nghĩ gì đấy?"

Tiếng vang của Giang Thiên đánh thức Đan Hương Lăng trở về thực tại.

"Không có!"

"Lần sau gặp lại sẽ có quà cho nàng, hiện tại có lẽ hơi gấp nên chưa có."

Giang Thiên nói.

"Không cần đâu, được ở cạnh bên huynh đối với ta là đủ rồi!"

Đan Hương Lăng đáp.

Giang Thiên biết nàng trong lòng rất thích chả qua không nói ra mà thôi.

Tạm biệt Đan Hương Lăng, thay đỗi hình dạng rồi trở về Tử Di Thiên Điện, còn khoảng gần hai tháng nữa sát hạch cuối năm rồi.

Mở ra phần quà lúc trước khi hoàn thành nhiệm vụ đoạt thê vậy.

"Ting, chúc mừng ký chủ nhận được "Thiên Tử Kiếm" (+0), nhận được Phân Thân Thuật, vàng +5000, hiện tại có 74828 vàng."

Thiên Tử Kiếm: thanh kiếm cổ xưa được rèn từ răng nanh của Yêu Tổ, phẩm cấp (không rõ), chiến tranh liên miên của các bộ tộc, tiên, ma và yêu đại chiến, để phân tranh lãnh thổ, lúc ấy Yêu Đế Xích Hoả thống lĩnh của Yêu tộc đại chiến tam giới, vì nghe lời tin tưởng kết minh của Hồn Đế Nam Liệt, mà đưa quân đi đánh úp Tiên giới Tiên Đế Lạc Thành.

Kết quả hai bên đại chiến, thừa dịp bên Yêu tộc yếu thế, Hồn tộc phản bội mà đánh bất ngờ làm cho yêu tộc thương vong vô số, rơi vào đường cùng Yêu Đế Xích Hoả tức giận nổi cơn thịnh nộ chỉ có thể lấy ra chí bảo của tộc mình Thiên Tử Kiếm, kiếm vừa xuất hiện, Hồn tộc như gặp khắc tinh.

Yêu Đế dùng kiếm mà một bên chém hết Hồn tộc, một bên chém tiên tộc, Hồn đế Nam Liệt vì kết minh hữu với Tiên Đế Lạc Thành nên thoát kiếp, trận chiến đó Yêu Đế dù có lấy ra chí bảo nhưng thời gian không cho phép khi các đồng minh của Tiên Đế đang tới.

Chỉ có thể rút quân, Yêu tộc lực lượng giảm mạnh nên đã rút khỏi trận chiến tam giới.

Có thể chém linh hồn, nhưng thứ phi vật thể, không thuộc về thế gian này, có thể hồi sinh người đã chết một lần( không giới hạn thời gian chết) có thể nâng cấp.

Nâng cấp lần lên Thiên Tử kiếm +1: cứu rỗi chúng sinh, hồi sinh người khác và làm cho họ thật lòng biết ơn mình (0/100), khi hoàn thành có thể hồi sinh không giới hạn người chết, giới hạn cấp bậc hồi sinh: dưới Đại Thừa cảnh tức là

(Cảnh giới cấp bậc:

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Xuất Kiếu, Hợp Thể, Phân Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp(1), "Chí Tôn(1)".

Phía trên còn nhưng đợi gần tới đã.

Mỗi Cảnh giới 10 tầng.

Chí Tôn là cảnh giới đặc biệt (1/triệu người đạt được tầng 1/10 của Chí Tôn).

Thăng lên thất bại giảm vĩnh viễn đại cảnh giới, tấn thăng lên cảnh giới cao hơn về sau là không thể, có thể lên cảnh giới cao hơn mà bỏ qua Chí Tôn cũng được, đa số đều như vậy......!

Cấp bậc quy định ở các vị diện. )

Phân Thân Thuật: tạo ra các bản sao, tu vi sẽ yếu hơn bản thể một nữa, giới hạn sức mạnh năm bản sao, lớn hơn năm sẽ không có tu vi, có thể nâng cấp.

"Tu vi ta hiện tại đã đủ đứng đầu bảng rồi, nhưng càng cao càng có lợi cho mình, thôi thì luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng đỡ chán vậy, đợi kia còn khá lâu."

Tính là đi tìm Lâm Nính San ân ái nhưng nghĩ nàng chăm chỉ tập luyện cũng không làm phiền, còn Lâm Phi thì từ từ vậy, đi.

Ngày ngày tập luyện chăm chỉ, nhưng thực chất là thở dài đợi thời gian trôi mà thôi, vì không có biểu hiện hay đi ra ngoài nên người trong cung cho rằng Trương Nhược Trần không gây lên sóng gió gì.

Trong hai tháng này, Giang Thiên học thêm được Thiên Tâm Kiếm pháp mười hai chiêu, vì vào trong thời không tinh thạch nó lại dài nên căn bản không muốn vô, lúc ăn cơm thì nhìn thì thấy Lâm Phi quá xinh đẹp, không kìm chế được nên tối đến lại cùng với nàng ân ái, tạo em bé, Lâm Phi cũng tận tình mà hầu hạ lão ta.

Sáng sớm tỉnh dậy cho nàng mấy viên dưỡng nhan đan rồi rời khỏi, Giang Thiên gặp Vân Nhi cũng cho nàng vài viên dưỡng nhan đan làm Vân Nhi như mộng.

Làm đẹp dưỡng nhan thanh xuân đối với nữ nhân luôn hấp dẫn chí mạng, lần đầu nàng thấy đan dược này cùng lần đâu tiên nghe đến, công dụng của nó thôi cũng bán được rất nhiều tiền, nhất là những mỹ nhân luôn mong mình được trẻ mãi.

Vân Nhi cũng hiểu được công dụng của nó nên chỉ dám lấy một viên thôi, nàng cũng sợ phiền toát, Giang Thiên đành vậy thu lại, cũng hiểu được mức độ quý hiếm của đan này, e là ở đây cũng không có nổi một viên.

Nếu mà xuất hiện e rằng cường giả tranh nhau cho bằng được để tặng người trong mộng cũng nên.

Thôi thì đánh một giấc ngủ vậy, nghĩ rồi Giang Thiên nằm ngủ khoảng bảy ngày rồi lại cùng Lâm Phi ân ái, cứ vậy bảy ngày cho tới ngày sát hạnh luôn, mặc dù còn nhiều chuyện nhưng cứ từ từ thôi, tận hưởng cuộc sống chứ.

Mai là ngày sát hạch nên tối lại cùng Lâm Phi ân ái một phen, sáng sớm tỉnh dậy đưa mắt xuống thấy Lâm Phi đang mãi mê bú liếm lấy côn thịt của hắn, nhìn nàng thuần thục làm Giang Thiên cảm thấy có thành tựu.

Vì dùng dưỡng nhan đan nên hiện tại Lâm Phi như thiếu nữ hai mươi tuổi, mắt liễu môi hồng, dáng người yêu kiều, nhan sắc có thể so với Tần Nhã, mỗi lần chụt chụt rồi nàng lại đưa mắt nhìn lên trông dâm đãng vô cùng.

Sau một lúc bắn hết tinh dịch hôi thối nóng hổi vào miệng nàng, Lâm Phi nuối hết một cách ngon lành như uống sữa, không để một chút nào rơi ra ngoài, liếp khoé môi rồi cười nói:

"Chủ Nhân, nay thiếp phải có việc đi sớm, lần sau sẽ lại hầu hạ người."

Vì đã cho phép nên Lâm Phi không còn xưng là nô gia nữa.

Lão ta xoa đầu nàng cười nói:

"Nàng cứ việc tự nhiên, mọi việc đã có ta ở đây rồi, nàng không cần lo lắng gì cả."

Nói rồi mặc lấy y phục biến mất khỏi đây, Lâm Phi cũng được lão tặng một bộ y phục màu nâu nhẹ (Thiên cực cấp pháp y) theo phong cách ăn mặc của nàng, nhưng là nàng không biết giá trị cùng phẩm cấp của nó.

Về lại phòng mình rồi đi cửa thì gặp Vân Nhi.

"Vân Nhi tỷ tỷ, hôm nay liền là cuối năm khảo hạch thời gian?"

Trương Nhược Trần nói.

"Đúng rồi!"

Vân Nhi nhẹ gật đầu, có vẻ hơi khẩn trương, nói:

"Đệ đệ, ngươi cũng phải cẩn thận, nghe nói Bát vương tử đã đột phá đến Hoàng Cực Cảnh tiểu cực vị. Hắn nếu là biết đệ bây giờ cũng là một vị võ giả, khẳng định sẽ tận lực tranh đối ngươi."

"Không sao! Cũng không phải là bao lớn sự tình!"

Trương Nhược Trần nhàn nhạt cười cười, lại hỏi:

"Hôm nay, mẫu thân cũng sẽ đi quan sát cuối năm khảo hạch a?"

Vân Nhi không biết tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần nên có chút lo lắng nhưng vẫn đáp.

"Lâm Phi nương nương khẳng định là muốn đi, nhưng là, nàng nhưng lại không biết đệ muốn tham gia cuối năm khảo hạch."

Vân Nhi ôn nhu nói.

Cửu vương tử điện hạ, Vân Nhi giúp ngươi thay đổi hoàng áo mãng bào, hiện tại liền có thể đi Vương Sơn Vương tộc võ tràng."

Vân Nhi nói.

Lúc này, Trương Nhược Trần mới nhìn rõ Vân Nhi nâng ở trong tay đồng chất khay, trong mâm chỉnh tề chồng lên một bộ thêu lên bốn trảo cự mãng màu vàng kim trường bào, phát quan, đai lưng ngọc, kim giày.

Tại Vân Võ Quận Vương, chỉ có Vương tử mới có thể mặc hoàng áo mãng bào, quận chúa mặc thì là hoàng tước bào.

"Cửu vương tử điện hạ, ngươi...Ngươi thật so bất luận cái gì Vương tử đều muốn càng giống một vị Vương tử!"

Vân Nhi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần phương tâm không ngừng nhảy, kìm lòng không được bị Trương Nhược Trần trên thân phát ra khí chất hấp dẫn lấy, trên gương mặt hiện ra hai bôi đỏ ửng, thầm nghĩ sao đẹp trai dữ vậy.

Trương Nhược Trần cười cười nói:

"Vân Nhi tỷ tỷ, chúng ta đi Vương tộc võ tràng đi!"

Vân Nhi khẽ gật đầu, nói:

"Lâm Phi nương nương đã trước một bước tiến đến cho Đại vương thỉnh an, chúng ta cũng mau mau đi qua, miễn cho đi trễ, những cái kia Tần phi cùng Vương tử lại phải nói xấu nhiều chuyện."

Vương tộc võ tràng, xây dựng ở Vương Sơn phía dưới.

Cuối năm khảo hạch là gần với tế tự đại điển Vương tộc thịnh hội, liền ngay cả Vân Võ Quận Vương cũng đình chỉ bế quan, tự mình tham gia cuối năm khảo hạch.

Vương tử, quận chúa, Tần phi, tại sắc trời còn chưa có sáng mở thời điểm, liền trước một bước đuổi tới Vương tộc võ tràng chờ đợi Vân Võ Quận Vương giá lâm.

Vân Võ Quận Vương ngồi tại võ tràng bên trong cao nhất vị trí bên trên, nhìn qua khoảng 40 tuổi, giữ lại hai phiết chỉnh tề sợi râu, tản mát ra một cỗ không giận tự uy khí thế. Hắn hướng về những cái kia Vương tử cùng quận chúa nhìn thoáng qua, cười nói:

"Thất nhi, chưa có trở về sao?"

Vương hậu ngồi tại Vân Võ Quận Vương bên cạnh, nói:

"Đại vương, nửa tháng trước, Thất vương tử liền phái người đưa về một phong thư, bởi vì gặp được một kiện chuyện trọng yếu, tạm thời về không được. Lại nói, lấy Thất vương tử tu vi Võ Đạo, tham gia cuối năm khảo hạch đã không có ý nghĩa!"

Vân Võ Quận Vương có chút thất vọng, nói:

"Thất nhi không thể tham gia cuối năm khảo hạch, năm nay không khỏi ít đi rất nhiều chờ mong."

Bát vương tử mẹ đẻ Tiêu Phi, đi về phía trước ra một bước, nói:

"Đại vương, Thất vương tử không thể tham gia cuối năm khảo hạch, nhưng là, Cửu vương tử năm nay lại có thể tham gia."

"Nha! Cửu nhi?"

Vân Võ Quận Vương ánh mắt hướng về Lâm Phi chằm chằm đi qua.

Do tác dụng của Pháp Y nên người ngoài nhìn vào đều không có gì lạ, bình thường cả, ngay cả Quận Vương cũng không biết được.

Tiêu Phi cười nói: "Ba tháng trước, Cửu vương tử liền mở ra Thần Võ Ấn Ký."

"Thật sao? Ha ha! Lâm Phi, dạng này tin tức tốt, ngươi vì sao không có ngay đầu tiên nói cho bản vương?"

Vân Võ Quận Vương tâm tình thật tốt. Dù sao, Cửu vương tử cũng là hắn con ruột, cũng là một cái duy nhất không có mở ra Thần Võ Ấn Ký Vương tử.

Chín vị Vương tử, toàn bộ mở ra Thần Võ Ấn Ký, Vân Võ Quận Vương tự nhiên hết sức cao hứng.

Lâm Phi nhẹ nhàng cắn môi, thấp giọng nói:

"Cửu vương tử mới vừa vặn mở ra Thần Võ Ấn Ký mà thôi, không dám kinh động Đại vương."

Vân Võ Quận Vương nói:

"Chỉ cần Cửu nhi có thể mở ra Thần Võ Ấn Ký, liền là một kiện đáng giá ăn mừng sự tình. Coi như thành tựu tương lai có hạn, cũng chung quy là một tên so với người bình thường cường đại võ giả. Cửu nhi ở đâu? Còn không gọi hắn đi ra gặp bản vương."

Cùng lúc này Trương Nhược Trần đi tới, chấp tay nói.

"Tham kiến Phụ Vương."

Dù sao cái tên này cũng sắp chết, kêu hắn phụ vương một tiếng thay cho tên Trương Nhược Trần vậy.

"Phụ Vương, có người ép ta và mẫu thân đến Tử Di Thiên Điện, mong người làm chủ cho Nhi Thần."

Trương Nhược Trần lên tiếng.

Giờ phút này, Vân Võ Quận Vương sắc mặt đang vui vẻ, đột nhiên mười phần lạnh nhạt trầm xuống, hướng về ngồi ở bên cạnh Vương hậu nhìn thoáng qua, trầm giọng nói:

"Ai ra lệnh? Là ai đem bọn hắn tiến đến Thiên Điện?"

Vương hậu bình tĩnh như trước ngồi ở chỗ đó, ánh mắt hướng Bát vương tử cùng Tiêu Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm một chút.

"Đông! Đông!"

Bát vương tử cùng Tiêu Phi lập tức quỳ trên mặt đất, toàn thân như nhũn ra, mồ hôi lạnh không ngừng từ cái trán toát ra.

"Là... Là thần... Thần thiếp!"

Tiêu Phi thanh âm có chút phát run.

Mặc dù là Vương hậu ra lệnh, thế nhưng là, Tiêu Phi nào dám đem Vương hậu khai ra?

Vân Võ Quận Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

"Một mình ngươi?"

Tiêu Phi hướng về bên cạnh Bát vương tử nhìn thoáng qua, cắn chặt hàm răng, nói:

"Chỉ có thần thiếp một người!"

"Tốt a! Đã ngươi muốn một người đem trách nhiệm gánh xuống đến, như vậy sau này ngươi liền một người đi Tử Di Thiên Điện ở lại đi!"

Vân Võ Quận Vương nói.

Trương Nhược Trần nhìn nhìn, Tĩnh Huyên này dám làm lại không dám nhận à, phải dạy dỗ lại mới được, còn Tiêu Phi thôi thì thu nàng làm nô vậy, dù sao sắp tới con của nàng cũng chết.

Nghe nói như thế, Tiêu Phi liền biết mình là thật bị đánh nhập lãnh cung, sau này lại khó có xoay người cơ hội, toàn thân mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Phi bị khiêng xuống đi về sau, Vân Võ Quận Vương từ trên chỗ ngồi đứng lên, cùng Trương Nhược Trần bốn mắt nhìn nhau, nói:

"Xem ra ngươi đã hoàn thành tẩy tủy trùng mạch, trở thành một tên chân chính võ giả, hoàn toàn chính xác trở nên cùng trước kia không đồng dạng! Tốt! Xông ngươi cái này một phần khó được huyết tính, hôm nay, ngươi có muốn hay không tham gia cuối năm khảo hạch?"

Trương Nhược Trần đáp.

"Đương nhiên muốn tham gia!"

Lâm Phi nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt đầy tự hào, thầm nghĩ, không uổn công nàng hầu hạ chủ nhân mà, mong Trần nhi đạt được thành tích tốt.

Trong vương thành, một chút trọng yếu đại nhân vật, tỉ như, Địa Cực Cảnh Võ Đạo cường giả, tông môn tông chủ, cỡ lớn gia chủ gia chủ, cũng thu đến thư mời, đi vào Vương tộc võ tràng xem lễ.

"Bà chủ, những năm qua Vương tộc thư mời cũng đưa đến Thanh Huyền Các, thế nhưng là ngươi cho tới bây giờ đều không có đi qua. Năm nay, ngươi tính thế nào đi xem lễ?"

Mặc Hàn Lâm đi theo Tần Nhã đằng sau, có chút không hiểu hỏi.

Tuy là trời đông giá rét, Tần Nhã lại mặc một thân ửng đỏ sắc váy dài, lộ ra hai cái tuyết trắng cánh tay ngọc, tính cách cảm giác xương quai xanh, thật giống như căn cứ cảm giác không thấy rét lạnh.

Tần Nhã trong đôi mắt mang theo vài phần mị xinh đẹp ý cười, bờ môi hồng nhuận phơn phớt mà óng ánh, nói:

"Gặp cảm thấy hứng thú người, tự nhiên cũng liền muốn đối với hắn hiểu rõ hơn một chút."

"Bà chủ nói là Cửu vương tử?"

Mặc Hàn Lâm nói.

"Ha ha! Ngoại trừ hắn, còn có người khác sao?"

Tần Nhã cười nói.

Ánh mắt nàng mang theo một chút nhu tình cùng ý cười, sau đó lại tức giận, sát khí hùng hục.

Hai tháng trước hắn chơi nàng một vố, còn bắt nàng phải đồng ý làm nữ nhân của hắn nữa, nên nàng phái người điều tra để trả thù.

Để Tần Nhã giật mình là, một cái kia tâm chí kiên định thiếu niên trước kia 16 năm, vậy mà không có mở ra Thần Võ Ấn Ký, chỉ là một người bình thường. Mà lại, hắn còn người yếu nhiều bệnh, lâu dài bị bệnh liệt giường.

Thậm chí, nàng còn tra được Trương Nhược Trần trong vương cung thê thảm tình cảnh, Lâm Phi cùng Lâm gia ân oán, chờ một chút.

//////////

Tối Vui Vẻ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế sáng tác bởi ThiênGiang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênGiang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 29
Lượt đọc 1291

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.