Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt Thập Tam Quận Chúa (18+)

Tiểu thuyết gốc · 3526 chữ

Đi qua Thiên Nhạc Sơn, ở lại một đêm, mặc dù chỉ có một ít tranh đấu nhưng đã có Vạn Trọng Thành tới đón nên được giải quyết nhanh gọn, Hắc Thị gần như bị giết sạch, Bái Nguyệt Ma Giáo đứng xem kịch vui, không nhúng tay.

Đi vào Vương Thành, tới chỗ Đại Vương nghe ngóng tình hình, biết được khá khá tin tức, Trương Nhược Trần quay về Ngọc Sấu Cung, trò chuyện với Lâm Phi.

Người khác không thấy được nàng, chứ hắn sao lại không thấy, Lâm Phi càng nhìn càng đẹp mắt, mới mấy tháng không gặp nàng, giờ nhìn xem lại mê người đến vậy, Trương Nhược Trần có chút không chịu nổi, mỗi người một vẻ không có giống nhau.

Lâm Phi sau bao nhiêu ngày gặp lại con thì mừng không thể tả, lập tức hỏi han quan tâm, tu luyện như nào rồi, có bị làm sao không, có ai ức hiếp không.....

Mấy tháng nay, nàng chỉ có thể tìm Vân Nhi nói chuyện, còn lại rất cô đơn, lâu lâu thì có Tiêu Phi hoặc Trương Vũ Hi tới nói chuyện một chút.

Lâm Phi u oán không hiểu tại sao, mấy tháng nay chủ nhân cũng không có ghé thăm nàng, không lẽ quên mất nàng rồi, mỗi khi nghĩ vậy thì nàng ngắm mình trong gương, nhìn đi nhìn lại cũng đâu có chỗ nào chê, chắc có lẽ chủ nhân có việc quan trọng nên không thể ghe thăm được, nàng tự trấn an bản thân mình.

Sáng nghe được Trần Nhi chở về nàng vui lắm, nói chuyến quên mất thời gian.

Ăn cơm xong Trương Nhược Trần còn đưa cho Lâm Phi một đống Đan Dược rồi mới về phòng, âm thầm tính toán, ngày mai đi Thiên Thủy Vận Quốc chắc sẽ có nhiều trò vui, nhưng trước đó, Trương Nhược Trần nở một nụ cười.

Lâm Phi về phòng, lại ngắm mình trong gương, nghĩ nghĩ, không biết khi nào mình gặp được chủ nhân, nàng nhớ người quá rồi.

Chợt, như có linh tính mách bảo, Lâm Phi đưa mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở chiếc giường mà nhìn lấy nàng.

Lâm Phi mừng quá đổi, đi tới bên cạnh cung kính nói:

"Tham Kiến Chủ Nhân."

"Đứng lên đi."

Lão giả nói.

"Dạ, Vâng."

Lâm Phi đáp rồi đi lại đấm bóp vai cho lão, mùi hương lão hít phải thật thơm quá đi, hương thơm thục phụ như thứ gì đó làm người khác khó lòng mà kiềm chế dục vọng.

"Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, ta không có thời gian tới thăm nàng, tới, để ta bù đắp lại cho nàng."

Lão nói rồi hai tay ấn người Lâm Phi xuống, cởi ra y phục, nhìn lấy Lâm thở gấp mà cặp ngực phập phồng.

Lão không nhanh không chậm mà thưởng thức, lão hôn lên đôi môi mỏng hồng phấn, dùng đầu lưỡi của mình quấn chặt lấy Lâm Phi đầu lưỡi, cùng nàng trao đổi nước bọt.

Lâm Phi cũng đáp trả một cách nhiệt tình, ngọc dịch của nàng bị lão tham lam nuốt sạch, cơ thể nàng lúc này nóng lên, Tiểu Huyệt dâm thủy nhỏ giọt rồi chảy ra.

Một bàn tay lão đặt lên khe ngực sâu không lường được, luân phiên đùa giỡn nàng trắng nõn to lớn hai vú, đầu vú còn hồng phấn mê người.

Hôn một lúc lâu, khi tách ra còn lưu lại dây nối ngọc dịch với nhau nhìn thật mê người, lão lại đưa miệng ngậm lấy một bên ngực mà mút lấy.

Lâm Phi bị khích thích khoán cảm nũng nịu rên to một tiếng.

"Chủ nhân, thật thoải mái!"

Hết bên ngực này lại qua bên kia, làm Lâm Phi không chịu nổi, phía dưới dâm thủy chảy róc rách như suối, ngưa ngáy khó chịu, giờ khắc này nàng chỉ muốn thoả mãn, dục vọng lâu ngày bị mãnh liệt kích thích đưa lên cao.

Một tay lão cũng mò xuống dưới thì đã ướt đẫm, một ngón cho vào trong mà móc lấy.

Ngực thì bị ngậm, tiểu huyệt thì bị kích thích, hai bên công kích, Lâm Phi làm sao chịu đựng nổi, nói:

"Chủ nhân, mau cho thiếp, thiếp muốn."

Lão thấy như vậy cũng đủ, cởi quấn ra, cây côn thịt thô to kề kề trước miệng Âm Đạo mà ma sát, điều chỉnh một chút liền có thể cắm vào.

Phần eo phát lực, đem côn thịt mạnh mẽ đi vào Âm Đạo bên trong.

"A...!"

Lâm Phi rên rỉ một tiếng thất thanh, nàng cảm nhận côn thịt đã cắm thật sâu vào bên trong, thật sảng khoái.

Lão cảm nhận bên trong bực tường thịt chật hẹp, chèn ép lấy, thầm nghĩ, thật khít, tiếp lấy lão đè lấy vòng eo thon gọn, bắt đầu chuyển động, tần suất càng lúc càng nhanh.

Mà Lâm Phi dâm đãng kêu la cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp rút.

"A...a...a...ưm...ưm...thật thoải mái...sướng...a...a..."

Lâm Phi theo bản năng hai chân thon dài gắp cao quấn chặt lấy eo lão, hai tay ôm lấy cổ, mắt đóng chặt mà tận hưởng.

"Lâm Phi à, Âm Đạo của nàng thật chặt a, ta muốn đâm chết ngươi cái dâm nữ a, thời gian còn dài, nàng cứ tận hưởng đi."

Lão vừa nói vừa nắn bóp lấy hai ngọn tuyết phong, vừa ra sức mà cắm quất, Lâm Phi lúc này không ngừng rên rỉ, côn thịt bên trong Âm Đạo tiến tiến lui lui, tường thịt ôm sát Côn Thịt không kẻ hở, bên trong dâm thủy róc rách bên trong khi hai bên va chạm tạo thành âm thanh dâm đãng.

Phạch! Phạch! Phạch!

Sau một lúc Lâm Phi cao trào.

"A..a..a...thiếp..cái...cái..dâm nữ.. là..là của chủ nhân...ưm..ưm..sướng...!"

Đổi sang tư thế khác, Lâm Phi cả người đều bị đưa lên mây, không có chút nào được nghỉ ngơi, nàng bị Chủ Nhân đ-t cho tới tờ mờ sáng mới chịu buông tha.

Mặc dù rất sướng, nhưng Lâm Phi thân thể có chút không chịu nổi, nàng vẫn phải nhướng người lên mà bú lấy cây côn thịt đang hành hạ mình cả đêm, vừa yêu thích vừa ghét, ghét là sao nó mạnh mẽ thế, đưa nàng đánh gục.

Bất chợt lão lên tiếng.

"Lâm Phi, ta có chuyện này muốn nói với nàng?"

Lâm Phi đang say sưa liếm mút, nghe vậy thì đáp một tiếng rồi tiếp tục công việc.

"Lần sau gặp mặt, ta sẽ đưa nàng theo, vì thế nàng nên chuẩn bị đi."

Lâm Phi nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, vì sắp được đi cùng chủ nhân, bất quá nàng nhớ tới Vân Nhi, nàng muốn đưa đi cùng nên lên tiếng nói:

"Chủ Nhân, thiếp..."

Nàng chưa kịp nói xong thì lão đã lên tiếng:

"Nàng muốn mang theo Vân Nhi sao, không sao cả."

Nghe vậy nàng hết sức cảm động, ra sức mà bú mút, lão nhìn nàng bú mà cảm thấy ngày càng chuyên nghiệp à.

"Đây không phải là diện mạo thật của ta, lần sau ta sẽ cho nàng thấy."

Lâm Phi thần sắc ngỡ ngàng, không phải diện mạo thật a, có lẽ là dịch dung trốn tránh kẻ thù đi, nàng cũng không quan tâm cho lắm, nàng chỉ quan tâm chủ nhân của mình mà thôi, chủ nhân đi đâu thì nàng đi đó, cho dù lên núi đao biển lửa cũng không màn.

Tinh quan mở ra, vô số tinh dịch bắn vào bên trong miệng nhỏ nàng, bắn ra bao nhiêu Lâm Phi đều nuốt hết, rồi mới quyến luyến nhả ra côn thịt, sau một lúc lão đứng lên mặc lại quần áo, dùng Nguyên Tố nước rửa sạch sẽ mọi vết tích trên người lẫn khu vực xung quanh, cả người thật thoải mái, sau đó mới ung dung rời đi, để lại Lâm Phi nằm gục trên dường.

Vân Nhi mở cửa đi vào nhìn thấy Lâm Phi vẫn còn ngủ nhưng y phục xộc xệch, bất quá không nói gì, nếu mà Vân Nhi nhìn kỹ xuống thì sẽ thấy Tiểu Huyệt đang trào ra tinh dịch, bên trong Âm Đạo thì càng là rất nhiều, vì có chứa tinh tác dụng, thứ chảy ra có nghĩa là tràn, không thể tưởng tượng được đêm qua lão ta bắn vào bên trong bao nhiêu tinh dịch nữa.

Phía bên Tiêu Phi và Tĩnh Huyên cũng là như vậy, bất quá là ân ái với Tĩnh Huyên là dùng hình dạng của Đại Vương, đêm qua cũng bị lão ta đ-t cho tới sáng mới buông tha, cũng nói là lần sau cũng sẽ dẫn Tiêu Phi đi theo mình.

Trương Nhược Trần cũng Vân Võ Quận Vương tiến về Thiên Thủy Quận Quốc, cưỡi Kim Vũ Điểu, phía sau còn có 24 người mang theo 20 rương tinh linh, chân võ bảo khí....

Bay hết một ngày mới tới, phi hành thêm nữa ngày ruốc cuộc nhìn thấy Thiên Thủy Vương Thành.

Đem mang tới bảo vật an trí xuống tới về sau, Vân Võ Quận Vương liền dẫn Trương Nhược Trần tiến đến bái phỏng Thiên Thủy Quận Quốc một vị quan lớn, dự định đi vị kia quan lớn phương pháp.

Vị kia quan lớn là Thiên Thủy Quận Quốc một vị Thượng thư, quyền cao chức trọng, tại Thiên Thủy Quận Quốc có được mười phần thế lực khổng lồ.

Theo ký ức, Vân Võ Quận Quốc hàng năm đều đem đại lượng ngân tệ cùng Linh Tinh đưa cho vị kia quan lớn, từ đó đạt được vị kia quan lớn che chở.

Thật ra lần tới Thiên Thủy Quận Quốc, Trương Nhược Trần muốn thêm Thập Tam Quận Chúa vào hậu cung của mình, nàng cũng xinh đẹp, tính tình thì cần phải dạy dỗ lại một hai mới được, còn không cho nàng làm thị nữ.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau tại quản gia Ninh Thượng Thư dẫn dắt Trương Nhược Trần đi vào một tào đang viên, trừ Trương Nhược Trần còn có một người nữa là Hoả Long Vận Quốc Vương Tử, bất quá không đáng nhắc tới.

Nhìn Tả Long Lâm cầm một cái hộp lưu ly, còn mình thì lấy một cái hộp kiếm, thanh kiếm này hắn tự tay rèn, cấp bậc không cao, sai biệt lắm đồng dạng Thiên Cực Cảnh mới phát huy toàn bộ sức mạnh.

Mặc kệ cái tên này lãi nhãi, Trương Nhược Trần đợi một lúc thì có một người mặc quần áo màu xanh thị nữ, đi ra, nhìn Trương Nhược Trần cùng Tả Long Lâm một chút, nói:

"Các ngươi là Hỏa Long Quận Quốc Long Lâm Vương tử cùng Vân Võ Quận Quốc Cửu vương tử?"

"Đúng vậy!" Tả Long Lâm cùng Trương Nhược Trần đồng thời nói.

"Thập Tam quận chúa đã đáp ứng tiếp kiến các ngươi, các ngươi có thể tiến đến!"

Vị kia thị nữ lộ ra có chút ngạo nghễ nói.

Tả Long Lâm cùng Trương Nhược Trần đồng thời đi theo.

Xuyên qua từng đầu hành lang gấp khúc, đi vào một tòa mới trồng vô số dược hoa lâm viên, tại cái kia lâm viên trung ương là một mảnh hồ nước.

Giờ phút này, một cái 15, 16 tuổi thiếu nữ xinh đẹp, đang ngồi ở hồ nước trung ương trong đình, nhìn thấy đứng tại bên bờ Tả Long Lâm cùng Trương Nhược Trần, cười nói:

"Các ngươi hai cái ai nếu là có thể tới trước đạt hồ trung tâm, bản quận chúa trước hết nhìn hắn lễ vật."

Trương Nhược Trần nhìn như nhìn thằng đần Tả Long Lâm bị đứa tỳ nữ kia đùa giỡn, chạy qua chạy lại mà thở dài.

Đưa mắt nhìn lên một toà trên lầu tháp, hắn biết Thập Tam Quận Chúa đang ngồi đó mà quan sát, Trương Nhược Trần ung dung bước tới cửa tháp thì gặp một tên ăn mặc chả ra làm sao, đứng ở đây chặn cửa không cho vào.

Trương Nhược Trần cũng lười để ý, nhanh tay điểm huyệt cái đứng như pho tượng không nhúc nhích, bước lên tới trên thì thấy Thập Tam Quận Chúa cùng một vài tỳ nữ đang quan sát phía dưới.

Trương Nhược Trần nhìn nàng, nói chung cũng đẹp, chỉ là kém Hoàng Yên Trần một chút, nhưng không sao, nhan sắc có thể từ từ làm đẹp hơn.

Nàng tên là Hoàng Yên Mẫn, cùng một mẫu thân với Hoàng Yên Trần.

Không dài dòng, Trương Nhược Trần dùng haki Bá Vương ép ngất hết mấy nô tỳ, còn lại mỗi mình Hoàng Yên Mẫn đứng ngơ ngác nhìn, dường như nàng bị doạ cho sợ.

Mang mấy đứa ngất ra ngoài, chỉ còn lại nàng, Trương Nhược Trần nói:

"Giờ mà cưỡng ép nàng thì kỳ, thôi thì dùng thứ này để nàng ngoan ngoãn nghe theo vậy."

Rồi hắn ném một viên thuốc kích dục lại gần nàng, viên thuốc tan ra, tạo nên một mùi hương nồng nàn, Hoàng Yên Mẫn khi hít phải một chút liền biết nó là cái gì, tức giận nói:

"Người! Người! Vô sỉ."

Vội vàng phong bế thích giác lại, bất quá lúc đầu nàng đã hít phải một lượng không nhỏ nên cơ thở bắt đầu có dấu hiệu nóng dần lên, nàng giờ suy nghĩ chỉ có trốn, nhưng vừa đi được vài bước cả người lung lay như sắp đổ, đôi nhũ phong phập phồng nàng thở gấp.

"Ta sẽ nói với phụ hoàng giết chết ngươi, biết điều thì mau mau tránh xa ta ra."

Nghe Hoàng Yên Mẫn nói vậy Trương Nhược Trần mĩm cười, xem nàng coi bộ thuốc đã phát huy kha khá tác dụng.

Trương Nhược Trần bước tới sờ vào gương mặt xinh xắn của nàng, thầm khen thật dể thương quá đi.

"Ngươi, hỗn đản, mau tránh xa ta ra."

Hoàng Yên Mẫn lấy một chút ý thức của mình còn sót lại cố gắng cửi bới.

"Ai da, thật ghê gớm quá đi, không biết tý nữa trên gường nàng sẽ như thế nào, ta thật mong chờ a."

Trương Nhược Trần giọng nói như ác ma, nàng nghe mà tức đến sắp ngất đi, bất chợt bị hắn ôm lấy, trong đầu nàng một suy nghĩ, mình, xong.

Trương Nhược Trần phất tay, một chiếc gường liền hiện ra, nhìn nàng đôi mắt lim dim nhìn hắn như tình nhân của mình, Trương Nhược Trần hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh, tham lam quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, Hoàng Yên Mẫn vụng về hôn lại có chút làm hắn mắc cười.

Cởi bỏ y phục của nàng, một tay sờ lấy bầu ngực, vừa tay rõ, tay còn lại Trương Nhược Trần đưa xuống dưới mà ma sát, một mảnh nhớp nháp dâm thủy.

Không biết từ bao giờ tay của Hoàng Yên Mẫn đã móc ra cây côn thịt của hắn mà vuốt ve lên xuống, có lẽ bản năng của phụ nữ đi.

Sau một lúc tiểu huyệt ướt đẫm dâm thủy, Trương Nhược Trần ngẫm nàng đã sẵn sàng, liền đưa côn thịt cọ cọ hai mép thịt, làm Hoàng Yên Mẫn cả người cứ uốn éo.

Đưa tay day day hột le làm nó căn phồng, Trương Nhược Trần nhìn chỉ muốn cắn một cái, quy đầu từ từ tiến vào, tuy dâm thủy tuôn rất nhiều nhưng thật khít a, Trương Nhược Trần cảm giác nếu tiếp tục có khi bị kẹt ở trong thì bỏ bà, đành thu nhỏ côn thịt lại một chút, lần này vào dể hơn nhiều.

Chạm tới lớp màn mỏng, hắn đẩy mạnh eo một cái, phá tan xử nữ chi thân, Hoàng Yên Mẫn chỉ nhăn mặt một cái, lại tiếp tục uống éo mông như thể muốn nói, ta không sao, ngươi mau mau thao ta.

Trương Nhược Trần hôn môi với Hoàng Yên Mẫn phía dưới ra sức mà cắm quất vào Âm Đạo, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lấm tấm mồ hôi, hai quả cầu ngực trắng phau phau, hai núm vú hồng cứng rắn vẫn đung đưa theo sự va đập của hai cơ thể.

Nằm ở trên giường Hoàng Yên Mẫn có thể cảm nhận một dị vật đang đi sâu vào cơ thể nàng, nó chạm tới điểm nhạy cảm nhất của nàng, thậm chí hơi nóng nó toả ra càng khiến nàng nhạy cảm, Âm Đạo chật hẹp giờ càng thêm nhạy cảm nhue khít khao cùng với thanh côn thịt đang dồn dập ra vào.

Hai tay Hoàng Yên Mẫn tự xoa nắn lấy bộ ngực của mình, bờ môi đỏ thanh bắt đầu phát ra âm thanh ngày càng dâm đãng.

"A..a..a...sướng, chết ta..mạnh nữa...mau..mau...thao ta...mạnh nữa...a...a...a..."

Trương Nhược Trần nghe được những âm thanh dâm đãng phát ra từ miệng của nàng, dục tính tăng, động tác càng dồn dập, không còn chút nhẹ nhàng tử tế.

Côn thịt cắm quất không biết mệt để cho nữ tử gào khóc vì sung sướng, hai chân nàng vòng ra sau lưng nam nhân mà kẹp chặt, ép cho nhục côn hắn vào sâu hết cỡ, Trương Nhược Trần côn thịt hiện tại 16cm thế mà nàng muốn sâu nữa, dù đã chạm tới bức tường tử cung vô số lần.

Nàng không chịu đựng nổi, Âm Đạo đạt đỉnh điểm khoái cảm, Âm Tinh bành trướng mà phủ lên trên đỉnh đầu côn thịt một lớp dịch thủy sôi sục, đồng thời nàng cũng nhếch cao bờ mông, hai chân kẹp càng chặt hông nam nhân, đạt đỉnh cao trào.

Trương Nhược Trần còn chưa thoả mãn nhưng hắn không có lo lắng vì biết Hoàng Yên Mẫn cũng chưa có thoả mãn, vẫn ép chặt côn thịt của hắn bên trong nàng, cứ như một cái lỗ thịt chật hẹp co giãn nuốt chửng lấy dị vật nam tử, những cơ thịt mềm ép sát cộng với sự trơn trượt ướt át từ hạ thể nàng tiết ra khiến cho việc giao thoa của hai người càng thêm sống động.

Thêm vài trăm nhịp dập, Hoàng Yên Mẫn giờ đây đã hết sức nhạy cảm, lần nữa tiến đến cực đỉnh, dâm thủy nhầy nhụa chảy ra đầy giường, cơ thể cũng mềm yếu thiếu lực.

Sau vài giờ chinh chiến hắn cũng thoả mãn một chút, cảm thấy tác dụng của thuốc sắp hết, tinh quan mở ra, phóng hét tinh dịch vào bên trong cơ thể nàng, rồi ôm lấy Hoàng Yên Mẫn mà chợp mắt một chút, bất quá hắn không quên gắn "Nô Lệ Ấn Ký" cùng "Dâm Ấn" Vào cơ thể nàng, nó có màu hồng sao.

Hoàng Yên Mẫn tỉnh lại thì cảm thấy cả cơ thể như không thuộc về mình, cả người vô lực, cả người đều mát lạnh, hạ thể tê dại, phải mất một lúc nàng mới nhớ ra mọi chuyện, nàng nước mắt rơi, cái tên xấu xa này không ngờ làm chuyện cầm thú với nàng.

Trương Nhược Trần biết Hoàng Yên Mẫn đã tĩnh, nhìn nàng khóc hắn có chút không biết phải dỗ làm sao, chỉ có thể nói:

"Đừng khóc nữa, đi theo ta, tương lai ta sẽ không để nàng phải thiệt thòi, ta nhìn trúng nàng là cơ duyên của nàng."

Hoàng Yên Mẫn bĩu môi, dĩ nhiên nàng không có tin tưởng vào lời hắn nói, bất quá điều này không quan trọng, phụ hoàng mà biết chắc giết chết nàng, không thì cũng ép nàng gã cho hắn, nàng cũng không phải kẻ ngốc, nhưng mà vẫn tức, tại sao không ở đại hội luận kiếm mà đường đường chính chính lấy nàng.

Trương Nhược Trần biết nàng nghĩ gì liền nói:

"Vô danh tiểu tốt như ta dù có đạt hạng nhất nàng cũng không chịu đâu nhỉ."

Nàng biết hắn nói là sự thật, mọi chuyện đã vậy rồi thì chỉ có thể đi theo hắn.

Biết nàng suy nghĩ đã khác nên Trương Nhược Trần nói:

"Chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm nhé, ta muốn làm thêm."

Không đợi Hoàng Yên Mẫn đồng ý, Trương Nhược Trần đã cho nàng lên mà cưỡi ngựa, lần đầu có chút sững sờ bất quá theo hắn hướng dẫn, mà Âm Đạo nàng cảm thấy sương sướng nên mà trầm mê.

Không biết bao nhiêu lâu sau hai người mới mặc lại chỉnh tề y phục, nàng thầm mắng tên này là quái vật à, hai chân run run cả người đi lại khó khắn, bất quá nàng thích cảm giác ấy, Trương Nhược Trần cười cười rồi ung dung rời đi, để lại cho Hoàng Yên Mẫn đứng phía sau say mê nhìn theo.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế sáng tác bởi ThiênGiang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênGiang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 715

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.