Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không giả bộ nữa, ngả bài

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Chương 1: Không giả bộ nữa, ngả bài!

Sáng sớm.

Thành phố Hải Thanh, đại học Húc Nhật.

Là học phủ bài danh mười vị trí đầu của Đông Hạ, vô số học sinh đều coi đó là mục tiêu, cố gắng để được chen vào bên trong.

Bên trong càng không thiếu phú nhị đại cùng quyền nhị đại.

"Két ~ két ~ "

Tiếng cọ xát chói tai vang lên, một chiếc xe đạp cũ nát lảo đảo tiến vào chỗ sâu của đại học Húc Nhật.

Người lái xe chính là một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi.

Người trẻ tuổi có khuôn mặt anh tuấn, kiên nghị như đao gọt, một đôi con ngươi đen nhánh u ám, thâm thúy, lộ ra một loại mị lực không nói ra được.

"Anh đây đại gia ~ tiền thiếu chi ăn chơi thả ga ~ "

Người trẻ tuổi ngâm nga bài hát, cưỡi xe đạp, đi tới một mảnh cây bách rừng bên cạnh hồ nước trong trường.

Ở nơi đó, có một nữ sinh đang đứng.

Dáng người thon thả, da thịt trắng như tuyết, tướng mạo tuy không tính tối đỉnh cấp, nhưng cũng coi như không tệ, thuộc về thượng đẳng , có thể đạt đến tám mươi chín điểm.

Mà ở bên cạnh nữ sinh còn có một tên nam sinh tướng mạo thanh tú, người mặc âu phục cao cấp, khí chất nho nhã lễ độ.

Khiến người ta vừa nhìn thấy trong đầu thì hiện ra mấy chữ.

Phú nhị đại!

Phương Vũ đá chống xe đạp, đi đến trước mặt nữ sinh kia: "Khương Nguyệt, hôm nay tới tìm anh là có chuyện gì không?"

Khương Nguyệt liếc xe đạp cũ nát của Phương Vũ một cái, trên trán lóe qua một tia chán ghét cùng khinh thường.

"Anh bị mắt mù sao? Tôi tới tìm anh làm gì, chẳng lẽ chính anh còn nhìn không ra sao?"

Trong khi nói, Khương Nguyệt dựa thân thể vào người nam sinh ở bên cạnh.

Chợt lạnh lùng nói: "Chúng ta chia tay đi."

Bên cạnh có không ít người chú ý tới tình huống nơi này, ào ào ngừng chân lại, gương mặt rất có hứng thú, nghị luận ầm ĩ.

"Uy, đây không phải là muội tử xinh đẹp có tiếng bên trong sinh viên đại học năm nhất - Khương Nguyệt sao?"

"Người bên cạnh là · · · bạn trai gần đây đang được truyền đi của cô ấy - Phương Vũ sao? Ngô, hoàn toàn chính xác thật đẹp trai, đáng tiếc, thoạt nhìn chắc là tên nghèo mạt rệp"

"Người nam bên cạnh Khương Nguyệt kia là ai vậy?"

"Không biết, nhưng dáng vẻ xem ra rất có tiền."

"Nhìn tình huống này, Khương Nguyệt dính vào phú nhị đại, muốn đá Phương Vũ? Chậc chậc, thật sự là đáng thương."

Mọi người cơ hồ trong nháy mắt đã phán đoán ra tình huống hiện trường.

Một nam sinh tức giận bất bình: "Không nghĩ tới Khương Nguyệt cũng là loại con gái như thế, thiệt thòi cho ta còn coi ả là nữ thần! Quá thất vọng rồi!"

Lần ngôn luận này.

Nhất thời đưa tới mấy vị nam sinh bộ dạng đàng hoàng phụ họa.

Nhưng bên cạnh có mấy nữ sinh trong nháy mắt không phục.

"Thế nào, chẳng lẽ muốn nữ sinh chúng ta chịu khổ với mấy tên nghèo các ngươi? Còn biết xấu hổ hay không!"

"Đúng đấy, chúng ta thà rằng ngồi khóc ở trên xe BMW, cũng không ngồi cười trên xe đạp!"

"Hám giàu là có tội sao!"

"Ai bảo các ngươi không phải là phú nhị đại chứ? Còn trách ai?"

"· · · · · · · · · "

Liên tiếp những tiếng cay nghiệt đậu đen rau muống đập vào mặt.

Điều đó làm mấy tên nam sinh sắc mặt trở nên đỏ rực, nhưng lại không cách nào phản bác.

Mọi người tiếp tục nhìn về phía Phương Vũ cùng Khương Nguyệt, trên mặt đều mang nụ cười xem náo nhiệt trêu tức, chuẩn bị xem hắn bẽ mặt.

Khương Nguyệt lại lạnh lùng nói: "Anh căn bản không xứng với tôi, vẫn không nên làm trễ nải lẫn nhau."

Đúng lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ khốc huyễn đột nhiên lái dọc theo đường nhỏ vào nơi này, sau đó chậm rãi dừng lại.

Đám người một trận xôn xao.

Không thiếu nữ sinh ước ao ghen tị.

"Khương Nguyệt thật dính vào người giàu có! Lần này thật sự là kiếm bộn rồi."

"Oa, thật hy vọng người ngồi lên chiếc xe kia là mình, dù là làm tiểu tam cũng được."

"Vận khí thật là tốt, nói không chừng Khương Nguyệt có thể mượn cơ hội này gả vào hào môn, về sau cô ấy với chúng ta cũng sẽ là người của hai thế giới."

Biểu lộ trên mặt Khương Nguyệt càng thêm đắc ý.

"Thấy được chưa, Phương Vũ, chúng ta căn bản không phải người của một thế giới, chỉ có cuộc sống như vậy mới có thể xứng được với tôi, mà anh · · · không cho tôi được."

Hiện tại Khương Nguyệt tin tưởng vững chắc.

Chỉ có tiền tài mới là chân lí vĩnh viễn!

Trên mặt cô lấy le nhìn bốn phía, khi thấy ánh mắt người đứng xem tràn đầy hâm mộ và kinh diễm, nhất thời cảm giác lòng hư vinh của mình đạt được thỏa mãn cực lớn.

Không sai.

Đây mới là cuộc sống của mình!

Từng tia ánh mắt tập trung đến trên thân Phương Vũ.

Thương hại, tiếc hận, giọng mỉa mai, ác độc, tràn ngập đủ loại cảm tình.

Bọn họ đều muốn biết, Phương Vũ rốt cuộc sẽ trả lời thế nào?

Hết sức khẩn cầu? Hay là tức thở hổn hển?

Hoặc là táo bạo gào thét?

"Được, vậy thì chia tay." Phương Vũ một mặt bình tĩnh nói, không dây dưa dài dòng chút nào.

Khóe miệng còn câu lên một tia nụ cười giễu cợt.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Hả?

Cái kịch bản này không đúng lắm nha?

Khương Nguyệt vứt bỏ Phương Vũ trước mặt của mọi người, chuyện mất mặt như thế, làm sao hắn lại bình tĩnh như vậy?

Người không hiểu bao gồm cả Khương Nguyệt.

Làm sao cô cũng cũng không nghĩ tới, phản ứng của Phương Vũ vậy mà lại là như vậy.

"Anh · · · · · "

Một cỗ lửa giận không hiểu đột nhiên xông lên đầu.

Dáng vẻ hờ hững này của Phương Vũ, để loại cảm gác ưu việt cao cao tại thượng kia của Khương Nguyệt không thể đạt được thỏa mãn.

Dưới cách nhìn của Khương Nguyệt.

Đối phương cần phải tiến lên đây hết sức cầu khẩn, sau đó bị chính mình hung hăng giẫm mặt một phen mới đúng!

Phương Vũ vỗ vỗ quần áo của mình, mỉm cười nói: "Được rồi, không giả bộ nữa, ngả bài, kỳ thật tôi là siêu cấp phú nhị đại."

"Phốc phốc."

Lời này vừa ra, chung quanh nhất thời vang lên một mảnh âm thanh nén cười.

"Ha ha ha ha!"

Khương Nguyệt càng nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng.

Phương Vũ là siêu cấp phú nhị đại?

Một thân ăn mặc hàng vỉa hè, chạy một chiếc xe đạp cũ nát mà là phú nhị đại? Nói đùa cái gì chứ!

Dưới cái nhìn của cô, cái này cũng chỉ là Phương Vũ đang ráng chống đỡ mặt mũi thôi.

Quả thực là thật đáng buồn lại thêm buồn cười.

"Hừ, làm gì mình phải tức giận với hắn? Hai người chúng ta đã định trước không phải người của một thế giới."

Khương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, biểu lộ trên mặt một lần nữa trở nên ngạo nghễ.

Sau đó.

Cô áp sát tới, muốn dựa vào bả vai của nam sinh bên cạnh.

Nhưng chuyện kế tiếp, ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Tên nam sinh kia vậy mà vung tay, trực tiếp đẩy Khương Nguyệt qua một bên!

Khương Nguyệt bỗng nhiên sững sờ: "Anh yêu, sao anh lại · · · · "

Nhưng nam sinh đã bước dài ra, đi thẳng tới trước người Phương Vũ, cúi người thật sâu.

Nói ra âm thanh cung kính:

"Thiếu gia!"

Bugatti Veyron cũng lần nữa khởi động, đi đến bên người Phương Vũ.

Ngay sau đó, chậm rãi dừng lại.

Tất cả người xem náo nhiệt ôm lấy thái độ trêu tức, toàn bộ hai mắt ngốc trệ vô thần.

"Ba."

Thậm chí có người ngay cả điện thoại đều trượt khỏi tay, rơi trên mặt đất.

Tình huống này là như thế nào?

Thiếu gia?

Chiếc Bugatti Veyron kia · · · · · là của Phương Vũ!

What the fuck? ? ?

Bạn đang đọc Bắt Đầu Xuyên Việt Thành Phản Phái Thần Hào (dịch) của Lưu Lãng Đích Thương Thử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuocanhh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.