Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời kêu gọi tử vong

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

"Không…Không thể nào." Liêu Nghiêm không tin đối phương chỉ dùng một quyền liền có thể giết chết gã.

Oành!

Nhưng gã đã sai.

Nắm đấm ấy trực tiếp nện vào đầu của Liêu Nghiêm.

Ngay lập tức.

Liêu Nghiêm liền mất đi ý thức.

Gã không hề cảm giác được gì.

Ngay cả sợ hãi cũng chưa kịp sợ.

Quá nhanh, nhanh đến nỗi không phản ứng kịp.

Bùng!

Sương máu khuếch tán, mưa máu rơi xuống.

Giang Lan không để ý Liêu Nghiêm chỉ còn nửa người ngã xuống đất.

Hắn bây giờ để ý nhất chính là những người khác.

Hắn sợ bọn họ sẽ chạy.

Đối phương có Kim Đan kỳ, nếu chạy thoát thì sẽ vô cùng phiền phức đối với hắn.

Thế nhưng với tu vi Nguyên Thần của hắn, chỉ cần hắn không khinh thường đối phương thì cho dù những người này có tách ra chạy, cũng không có khả năng chạy bao xa.

Càng không nhấc lên được sóng gió.

Cho dù như vậy, Giang Lan cũng sẽ toàn lực ứng phó, đối phương dù sao cũng có thể đã chuẩn bị tốt để chờ hắn đến.

Chỉ là phản ứng của đối phương khiến Giang Lan có chút bất ngờ.

Những người này không có chạy trốn, cũng không có trước tiên công kích.

Chỉ là hắn cảm giác được khí tức pháp bảo cường đại đang trùng kích về phía hắn.

"Bọn họ không phải đã chuẩn bị trước sao, hay bởi vì ta ra tay, cho nên bọn họ mới quyết định sử dụng?"

"Thật là quá để ý đến ta."

"Không thể không nói, cũng thật nguy hiểm."

Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, hắn thử tránh né pháp bảo đang khóa chặt vào hắn.

Nhưng tìm nó còn khó chứ nói chi đến chuyện tránh.

Lúc này, những người đó vây công mà đến, một pháp bảo giống như vòng tròn bảo hộ mở đường trước mặt bọn họ.

Tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ.

Cầm đầu là một nam tử trung niên, tu vi Kim Đan trung kỳ.

Còn lại là một cái Kim Đan sơ kỳ, hai cái Trúc Cơ hậu kỳ.

"Xem ra quả thật không thể không giết ngươi, có Tỏa Cảnh Quyển ở đây, dù cho ngươi có tu vi Kim Đan đại viên mãn, cũng vô dụng." Nam tử trung niên xông thẳng về phía Giang Lan.

Đối phương đã biết được một ít tin tức, tuyệt đối không thể sống.

Hơn nữa, với vẻ ngoài trẻ tuổi ấy của đối phương, nhiều nhất là tu vi Kim Đan trung kỳ.

Ngoài ra, trang phục mà đối phương mặc là của đệ tử Côn Lôn, cũng không phải chấp sự hay trưởng lão gì.

Giang Lan cau mày, hắn không nhìn những người đó.

Thay vào đó, hắn đem tất cả sự tập trung vào Tỏa Cảnh Quyển.

Giải thích theo nghĩa đen, thứ này sẽ khóa cảnh giới của hắn.

Nhưng nó chỉ có hiệu quả với Kim Đan mà thôi

Thật đáng tiếc.

Hắn đã Nguyên Thần.

Vụt!

Tỏa Cảnh Quyển trực tiếp bay về phía Giang Lan.

Giang Lan cũng không ngồi chờ chết.

Hắn bước ra một bước, lực lượng bắt đầu sôi trào, Lục Ngưu Chi Lực trực tiếp bộc phát.

Ngay lập tức xuất hiện trước Tỏa Cảnh Quyển

Hắn tung nắm đấm ra, ngạnh kháng Tỏa Cảnh Quyển.

Chỉ là rất nhanh liền thất vọng.

Hắn cảm giác lực đạo của Tỏa Cảnh Quyển so với hắn dự đoán còn yếu hơn nhiều.

Bấy giờ, Tỏa Cảnh Quyển đã bị Giang Lan nắm trong tay.

Giang Lan nhìn về phía những người đó, nhẹ giọng hỏi:

“Đây chính là chỗ dựa của các ngươi?”

Răng rắc.

Giang Lan vừa dứt lời, Tỏa Cảnh Quyển trực tiếp bị bóp nát.

Bốn người ban đầu chuẩn bị xông tới liền ngây ngẩn cả người, mới chỉ trong chớp mắt, cớ sao Tỏa Cảnh Quyển đã đến trong tay của đối phương rồi?

Không chỉ như thế, người này cư nhiên bóp nát Tỏa Cảnh Quyển?

“Ngươi, không phải là Kim Đan kỳ?” Nam tử trung niên cuối cùng đã lấy lại tinh thần.

Vào lúc này, gã rất hoảng hốt.

Trốn….Nhất định phải trốn.

Gã như thế nào cũng không ngờ đến, một đệ tử trẻ tuổi, lại sẽ có tu vi Nguyên Thần.

Đây tuyệt đối là đệ tử gần trăm năm.

Trang phục Côn Lôn trăm năm đổi một lần, ngàn năm thì lên một vòng.

Khi nào nhập môn, trong nháy mắt liền biết rõ.

"Thật đáng tiếc.”

“Ta khiến các ngươi thất vọng rồi.”

Giang Lan bình tĩnh mở miệng.

Khi hắn vừa ngắt lời thì đã dịch chuyển đến trước mặt nam tử trung niên này.

Hắn làm sao có thể lãng phí thời gian đứng đây đàm luận đâu?

Vừa nói chuyện vừa hành động được mà.

Đối phương chỉ có tu vi Kim Đan cho nên hắn sẽ không cho đối phương cơ hội.

Lần này đối phương có thể xuất ra Tỏa Cảnh Quyển.

Lần sau nói không chừng sẽ có pháp bảo đối phó Nguyên Thần.

Cho nên, không thể do dự.

Mà nam tử trung niên kia nhìn thấy Giang Lan ra tay, khắp khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

Khi này, gã đã hiểu được chuyện mà Liêu Nghiêm trải qua, bởi vì giờ khắc này đã có một lực lượng cường đại tập kích đến.

Nắm đấm vô cùng cường đại, cơ hồ muốn bao trùm cả thế giới.

Khí tức đáng sợ như thể muốn xé rách thân thể của gã.

Không… Không…Không thể nào.

Nam tử trung niên gầm lên, gã muốn phản kích, nhưng đều vô dụng.

Việc bây giờ gã có thể làm được là đợi đòn công kích này đụng vào người mình.

Gã không thể phản ứng.

Ầm ầm!

Giang Lan tung một quyền vào người nam tử trung niên.

Lực lượng bàng bạc trực tiếp đánh bay nam tử trung niên, mà lúc nam tử trung niên bị đánh bay, gã phát hiện ra thân thể của mình đang tan rã, chậm rãi biến thành sương máu.

Cơn đau dữ dội lan rộng khắp cơ thể.

m thanh thống khổ còn chưa kịp kêu, không cam lòng rống giận còn chưa truyền ra, trực tiếp hóa thành sương máu.

Bành!

Sương máu khuếch trương.

Giải quyết xong Kim Đan trung kỳ kia, Giang Lan quay đầu nhìn về phía ba người còn lại.

Đối mặt với ánh mắt của Giang Lan, ba người kia vô ý thức lui về phía sau.

Tỏa Cảnh Quyển đã bị đối phương một ngón tay bóp nát, Kim Đan trung kỳ bị đối phương một quyền đánh chết.

Không hề có chiêu thức hoa lệ cũng không có lãng phí thời gian.

Đối phương sát phạt quyết đoán, quyết không hạ thủ lưu tình.

Loại người này quá đáng sợ, thiên phú lại đáng sợ như thế.

Rốt cuộc họ đã chọc ai vậy?

"Đạo hữu, chúng ta có thể nói, ngươi muốn linh thạch hay là muốn pháp bảo, chúng ta đều có thể cho." Tên Kim Đan sơ kỳ lập tức nói.

Hắn ta vô cùng sợ hãi, chạy trốn cũng không có khả năng trốn thoát.

“Các ngươi có pháp bảo đối phó Nguyên Thần không?” Giang Lan mở miệng hỏi.

"Không có, chúng ta không có." Tên Kim Đan sơ kỳ này lập tức nói.

Chỉ là lúc này Giang Lan đi tới trước mặt nữ tử kia.

Trong tay nữ tử này đang có phù văn lóe lên, phảng phất sắp kích hoạt.

"Xem ra là có rồi."

Một âm thanh lạnh lẽo vang bên tai của nữ tử kia.

Nữ tử nhìn về phía Giang Lan, nàng bỗng nhiên nghe thấy được tiếng kêu gọi của tử vong.

Bạn đang đọc Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi ( Dịch) của Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.