Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chước Kiếm

Phiên bản Dịch · 2950 chữ

Thẩm Thù nhìn người đánh đàn trước mắt.

Diệp Vân Lan ngồi ngay ngắn trước án, đầu cúi, năm ngón tay tinh tế tái nhợt đặt trên huyền cầm, lông mi rũ xuống giống như cánh bướm.

Ánh nắng từ bệ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào dừng ở trên người y, viên lệ chí ở đuôi mắt làm lộ ra một chút ôn nhu kiều diễm.

Trong không khí thong thả di động, tiếng nhạc cùng với tiếng gió hòa vào nhau.

Trước kia Thẩm Thù chưa bao giờ nghe đàn nhưng vẫn thấy tiếng nhạc này khiến người khác say mê.

Phảng phất như là từ ngọn cây xa phiêu đãng mà đến, xuyên qua nước chảy núi cao, xuyên qua cánh đồng tuyết biển rừng mênh mông, cùng với trời đất tự nhiên phong lưu chảy đến bên tai.

Hắn nghe tiếng đàn cảm thấy bản thân giống như đã đến một nơi trống trải không người, rời xa hỗn loạn nơi trần thế, chỉ còn tiếng vang từ đàn cổ từ từ quanh quẩn.

Thực êm tai.

Nhưng cũng rất tịch liêu.

Mà người đang đánh đàn, trên người khoác ánh nắng ấm áp, đầu ngón tay ở trên đàn nhẹ gảy, rõ ràng gần ngay trước mắt lại mang đến cảm giác mờ ảo hư vô.

Phảng phất trong nháy mắt, người sẽ biến mất không thấy nữa.

Đồng tử Thẩm Thù hơi hơi co lại, năm ngón tay theo bản năng nắm lại như muốn bắt lấy cái gì đó.

Một khúc kết thúc.

Diệp Vân Lan ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thù ngừng động tác trên tay, đôi mắt nhìn thẳng vào y.

Ánh mắt Thiếu niên sắc bén, trời sinh liền mang theo lệ khí hung ác, đáy mắt có ám sắc di động, không biết vì sao bỗng khiến Diệp Vân Lan cảm thấy có chút quen thuộc.

Y nhíu mày, xoa xoa huyệt Thái Dương nhìn lại, ánh mắt thiếu niên trong suốt sáng ngời, bên trong đựng đầy khao khát đơn thuần đối với y.

Mới vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác của y.

Diệp Vân Lan xưa nay không quen đối diện cùng ánh mắt mãnh liệt như vậy, y dời mắt đi, đầu ngón tay lướt nhẹ qua trên đàn, nhẹ giọng hỏi: “Dễ nghe không?”

Thẩm Thù chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Dễ nghe.”

Diệp Vân Lan: “Cầm khúc có thể giúp bình ổn tâm cảnh, ôn dưỡng tính tình, ngày sau nếu ngươi tu hành gặp phải trở ngại có thể tới tìm ta nghe đàn, có lẽ sẽ có chút giúp ích cho ngươi.”

Thẩm Thù gật đầu, chần chờ một chút, nói: “Tiên quân về sau…… đều sẽ ở chỗ này sao?”

Diệp Vân Lan: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Ta chỉ là có chút sợ hãi,” thanh âm Thẩm Thù thấp thấp, phảng phất có chút ngượng ngùng, “Ta sợ về sau tiên quân sẽ rời đi…… Ta sẽ không thể tìm tiên quân để nghe đàn nữa.”

Diệp Vân Lan nghe xong, trong lòng hơi hơi buồn cười.

Thế mà trước đây y nhìn không ra, sói con này không chỉ bướng bỉnh mà còn cực kì dính người.

“Về sau nếu không có gì bất ngờ ta sẽ không rời khỏi nơi này.”

Đôi mắt Thẩm Thù đột nhiên sáng lên.

Diệp Vân Lan lại tiếp tục nói: “Chỉ là, ta cũng muốn ngươi biết, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, dù cho đã từng đáp ứng bao nhiêu ước hẹn. Tuy ta không rời khỏi nơi này nhưng cũng không có khả năng cả đời đều ở bên cạnh ngươi.”

Thẩm Thù khó hiểu, “Vì sao chứ?”

“Ngươi còn nhỏ cho nên chưa hiểu, trên đời này có một vài thứ không phải với sức của con người là có thể xoay chuyển được.” Diệp Vân Lan nói, “Thí dụ như sinh tử……lại thí dụ như vận mệnh.”

Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt y có chút thất thần nhưng rất nhanh liền phục hồi lại, bình tĩnh nói: “Thọ nguyên hiện giờ của ta không nhiều, lại không thể tiếp tục tu hành, sau trăm năm nữa có lẽ sẽ hóa thành một nắm đất vàng, quay về với chời đất. Mà nếu ngươi tu hành thành công, đến lúc đó, con đường phía trước chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Thọ nguyên không nhiều. Lực chú ý của Thẩm Thù đều đặt trên mấy chữ này.

Hắn rất nhanh liền nghĩ đến nguyên nhân khiến thọ nguyên của Diệp Vân Lan không thể kéo dài, bàn tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.

“Về sau, ta sẽ giúp tiên quân tìm …… Linh dược chữa thương tốt nhất trên thế gian này, giúp tiên quân chữa khỏi thương thế trong cơ thể.” Hắn bỗng nhiên gằn từng chữ một nói, “Tiên quân…… Sẽ không chết.”

Diệp Vân Lan cứng họng.

Nghĩ nghĩ, y cuối cùng vẫn không nói cho Thẩm Thù, Linh dược không thể trị khỏi vết thương của y, linh dược chữa thương tốt nhất trên đời này nhiều lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp y kéo dài chút hơi tàn mà thôi.

Mà phương pháp duy nhất có thể trị khỏi thương thế của y …… đời này y tuyệt sẽ không thử.

“Ngươi có tấm lòng như vậy đã đủ rồi.” Y nói, “Nhưng ngươi phải hiểu, trên đời này cũng không có thứ gì có thể tồn tại vĩnh cửu, dù cho có là cường giả Đạp Hư cảnh cũng sẽ có lúc thọ nguyên hao hết. Mà sinh mệnh con người lâu dài hay ngắn ngủi với thiên địa mà nói bất quá chỉ là một cái chớp mắt, ta cũng không cố chấp với vấn đề này, ngươi…… Cũng không cần vì ta mà cố chấp.”

Quá mức cố chấp sẽ rơi vào ma đạo.

Ma đạo cũng không phải một con đường tốt đẹp gì.

Thẩm Thù nói: “Nếu thành tiên thì sao?”

Đắc đạo thành tiên, trường sinh bất tử, là mục tiêu cuối cùng của người tu hành.

Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, ngữ khí bỗng nhiên phai nhạt dần, “…… Có lẽ vậy.”

Thẩm Thù nghe không ra ngữ khí đạm mạc của Diệp Vân Lan, hắn chỉ biết một điều.

Thì ra nếu muốn một người lưu tại bên người mình thật lâu thì không chỉ cần gặp may cùng kiên nhẫn mà còn cần phải có thực lực. Đủ để đem người bảo hộ chặt chẽ dưới cánh chim của mình, đủ để cùng trời xanh tranh đoạt mệnh số.

Dùng nửa ngày, Thẩm Thù đem gian phòng quét tước sạch sẽ.

Diệp Vân Lan cầm lấy cây đèn, nhẹ giọng nói: “Sắc trời đã khuya, ngươi trở về đi.”

Thẩm Thù gật đầu đi ra cửa, bay xuyên qua biển hoa.

Thẳng đến khi thân ảnh thiếu niên hoàn toàn biến mất trong bóng đêm Diệp Vân Lan mới thổi tắt đèn, nằm lên trên giường.

Mùi hoa nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ bay vào, quanh quẩn bên chóp mũi.

Đêm nay, những hình bóng dây dưa từ kiếp trước thế mà giảm bớt rất nhiều.

Đến khi tỉnh lại đã là sáng sớm.

Ngoài cửa sổ, chim tước ríu rít gọi, Diệp Vân Lan ngồi ngay ngắn trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, đầu ngón tay xoa nốt son trên đuôi mắt chỉ cảm thấy cực kì xa lạ.

Sống lại một đời, với y mà nói như một hồi đại mộng, lúc nào y cũng có cảm giác hoảng hốt không thật. Cảm giác đó cho đến hiện tại vẫn chưa tan.

Cửa bỗng nhiên bị gõ.

Y đi qua mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Thù đứng ở trước cửa, trong tay cầm một ít linh quả, hắn vừa nhìn thấy y liền đưa qua.

“Đây là linh quả ta mới hái…… Tiên quân muốn nếm thử không?”

Diệp Vân Lan ngẩn ra.

Tu sĩ sau khi có được tu vi từ Trúc Cơ trở về sau thì có thể thông qua hấp thu linh khí thiên địa mà tẩm bổ cho bản thân, không cần tiếp tục ăn ngũ cốc, gọi tắt là đã “Tích cốc”.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, y đều đã tích cốc từ lâu rồi.

Chỉ là sau khi bị thần hỏa tinh phách làm trọng thương, y không còn cách nào hấp thụ linh lực vì thế cũng bắt đầu giống phàm nhân đều phải ăn.

Hạ Lan Trạch không nấu cơm, khi y ở chỗ của Hạ Lan Trạch chữa thương, ngày thường chỉ ăn Tích Cốc Đan, một viên có thể giúp no đến mấy ngày so sánh với lúc vẫn còn tích cốc thì giống như nhau.

Y đã sớm quên mùi vị của đồ ăn là như thế nào.

Thẩm Thù thấy y không nhận, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đây là linh quả…… Ta đã rửa cẩn thận nhiều lần ……rất sạch sẽ.”

Nghe vậy, đầu quả tim của Diệp Vân Lan hơi mềm xuống.

Y giơ tay cầm lấy một quả linh quả, khẽ cắn một miếng.

Thẩm Thù ngẩng đầu nhìn y.

Y nhẹ giọng nói: “Thật ngọt.”

Đôi mắt Thẩm Thù sáng lên.

Diệp Vân Lan xoay người vào trong phòng mang ra một cái giỏ trúc, đem linh quả còn lại đặt vào rồi để lên trên án trong thư phòng, tính toán đợi lát nữa khi đọc sách sẽ ăn lại nghe Thẩm Thù nói: “Tiên quân, hôm qua ở trên thanh nhai phong , ta tìm được một gốc y lan, ta đã mang lại đây…… Đợi lát nữa sẽ trồng ở bên ngoài.”

“Ta đã biết.” Y sờ sờ đầu của thiếu niên, “Khi nào ngươi trồng xong ta sẽ tới xem.”

Y ngồi ngay ngắn trước án, mở quyển sách ra lật xem, ngẫu nhiên còn lấy ra một linh quả để ăn.

Thẩm Thù bận việc trong biển hoa ở bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, chim tước nhẹ bay.

Năm tháng yên tĩnh mà an bình, thời gian bất giác trôi đi.

Không biết qua bao lâu, y hơi hơi ngẩng đầu, thiếu niên đang gối đầu lên bệ cửa sổ nhìn y.

Thấy y phát hiện, thiếu niên liền chậm rãi chớp chớp mắt.

“Ngươi nha……” Diệp Vân Lan đứng dậy đi qua, “Hoa trồng xong rồi sao?”

Thẩm Thù gật gật đầu, chỉ một chỗ bên ngoài.

Diệp Vân Lan giương mắt nhìn lên liền thấy một đóa hoa lan xanh thẳm trong suốt nở rộ dưới ánh mặt trời.

Trên cánh hoa lan kia hình như có gợn nước lưu động, hoa văn như tầng tầng gợn sóng, chiết xạ ra ánh sáng u lam.

Y nói: “Thật xinh đẹp.”

Thẩm Thù nói: “Về sau…… Ta sẽ tìm cho tiên quân càng nhiều loài hoa xinh đẹp khác.”

Thần sắc Diệp Vân Lan hơi hơi lúng túng, lại phát hiện có một số điều vẫn phải nhắc nhở, “Việc tìm hoa tạm thời không cần sốt ruột. Lấy tuổi tác hiện giờ của ngươi đúng là thời điểm tốt để đặt nền móng tu hành vì thế ngày thường không thể lười biếng tu tập. Trước kia không phải ngươi nói muốn cùng ta học kiếm sao, sao ngươi không mang kiếm lại đây?”

Thẩm Thù trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn rũ đầu, thấp thấp nói: “Ta không có kiếm.”

Diệp Vân Lan sửng sốt, ánh mắt dừng trên quần áo cũ nát của Thẩm Thù, lúc này y mới chú ý tới, đã vài ngày rồi trên người Thẩm Thù vẫn mặc một bộ như vậy.

Quần áo rất sạch sẽ nhưng vải đã sớm bị giặt đến bạc trắng, chỗ góc áo cũng đã rách tung toé.

Diệp Vân Lan trầm tư một chút, bỗng nhiên đổi đề tài, nói: “Thẩm Thù, ta nhớ rõ ngươi là đệ tử ngoại môn?”

Thẩm Thù gật đầu.

“Ta nghe nói ở ngoại môn, trên tàng tú phong có một cây Kim Linh thụ, hoa như Kim Linh, rất xinh đẹp. Ta vẫn luôn muốn nhìn xem.” Diệp Vân Lan nói, “Ngày mai nếu ngươi có thời gian thì giúp ta hái một đóa Kim Linh hoa lại đây đi,” y dừng một chút, bổ sung nói, “Có khen thưởng.”

Vừa nghe đến khen thưởng, đôi mắt Thẩm Thù liền sáng lên, “Được.”

Diệp Vân Lan sờ sờ đầu của hắn, “Ngươi cũng đã bận bịu hồi lâu, vào nhà nghỉ ngơi đi. Vừa lúc ta muốn đàn mấy khúc, lúc ngươi nghỉ ngơi không ngại có thể nghe một chút.”

Thẩm Thù cọ cọ tay của y, “Ân.”

Đêm đã khuya.

Thẩm Thù đã trở về.

Diệp Vân Lan thổi tắt đèn nhưng lại không đi nghỉ ngơi như bình thường mà là lấy kiếm đi ra ngoài.

Trước mắt là biển hoa lay động cùng bầu trời với ánh sao rực rỡ.

Y đem Khuyết Ảnh Kiếm trong tay chậm rãi rút ra. Dưới ánh trăng, thanh kiếm lộ ra hàn quang lạnh thấu xương. Theo hô hấp phập phồng, thân kiếm cũng khẽ run.

Cảm giác tương thông cùng kiếm bản mạng, đã rất lâu y chưa cảm nhận lại.

Kiếp trước, Khuyết Ảnh Kiếm sớm đã bị Hạ Lan Trạch bẻ gãy trước mặt chúng đệ tử khi y bị trục xuất khỏi tông môn.

Kiếm đạo của y cũng bởi vậy mà bị phế bỏ, cùng bị phế bỏ còn có tu vi và Kim Đan của y.

Sau đó y lại lấy được Tu La Kiếm nhưng mọi thứ cũng đã hoàn toàn không giống trước.

Tu La Kiếm là thanh kiếm cực tà cực ác nổi danh trên thế gian, lúc ban đầu nó được tổ sư sáng lập ra Huyết Phách Tông huyết tế trăm vạn mạng người luyện chế thành từ vạn năm trước, trước khi rơi vào tay y, nó đã nhận trên trăm người chủ nhân, mỗi người đều là hung danh hiển hách.

Chủ nhân đời trước nữa của Tu La Kiếm là lão tổ Diệt Hồn của Luyện Hồn Tông, hắn từng chỉ bằng vào Tu La Kiếm mà huyết tẩy mười ba thành Tây Châu, nơi đi qua thi hài khắp chốn, sinh linh đều diệt.

Mà đời trước, là Ma Tôn.

Trường kiếm trong tay Diệp Vân Lan bỗng nhiên chỉ một phương hướng.

Tuy rằng tầm nhìn mơ hồ không rõ, nhưng hơi thở sinh linh bốn phía ở khoảnh khắc y xuất kiếm đã trở nên vô cùng rõ ràng.

Ngoài trăm trượng có một con chuột tre cuộn tròn thân thể run lên bần bật.

Khuyết Ảnh Kiếm bỗng nhiên chấn động.

Lòng bàn tay Diệp Vân Lan sử dụng lực, mu bàn tay hiện ra mạch máu màu xanh uốn lượn nhưng vẫn như cũ không có cách nào ngừng lại chấn động trên thân kiếm.

Giữa mày y nhíu lại, một lát sau vẫn đem mũi kiếm rũ xuống.

Chuột tre ở chỗ xa may mắn tránh thoát.

Thân kiếm vẫn run như cũ.

Làm chủ nhân có tâm mạch tương liên với Khuyết Ảnh Kiếm, Diệp Vân Lan biết đây là do Khuyết Ảnh Kiếm đang than khóc vì y không thể tiếp tục tu kiếm đạo.

…… Lệ khí sâu nặng như vậy, vì thiên địa không thể dung kiếm đạo.

Đầu ngón tay Diệp Vân Lan mơn trớn trường kiếm, thở dài một hơi.

“Ủy khuất cho ngươi.”

Y thu kiếm vào vỏ, nâng bước đi xuyên qua rừng trúc vào trong núi.

Sau khi tìm một lúc lâu mới quyết định chọn một gốc cây Hắc Thiết Mộc trăm năm.

Trong bóng đêm, một đạo kiếm quang xẹt qua.

Kiếm quang kia cũng không loá mắt càng không có linh khí lưu động, vậy mà trên thân cây cứng rắn lại bỗng nhiên xuất hiện một chỗ hổng.

Một đoạn Hắc Thiết Mộc từ trên cây rớt xuống.

Diệp Vân Lan cúi người đem thanh gỗ kia nhặt lên.

Thanh gỗ này có chút nặng, lúc trở lại trúc lâu, thái dương y đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng tái nhợt thêm vài phần.

Y đem thanh gỗ đặt lên trên bàn, châm đèn dầu, lấy ra một thanh đao nhỏ, bắt đầu chậm rãi tước.

Nửa đêm, ngọn đèn dầu chưa tắt.

Thanh gỗ đã bị tước thành hình dạng một thanh trường kiếm.

Diệp Vân Lan phất đi vụn gỗ trên thân kiếm, sau khi rũ mắt nhìn một lúc lâu lại khắc trên thân kiếm chữ “Thù”.

Cuối cùng, y dùng một mảnh vải màu xanh đen quấn quanh chuôi kiếm, đeo lên một cái kết tinh tế.

Bình sinh y chưa bao giờ làm kiếm cho người khác, nhưng kiếm sau khi được làm ra lại có chút làm y vừa lòng.

Để Thẩm Thù dùng luyện kiếm ngày thường hẳn là dư dả.

Diệp Vân Lan nghĩ, ánh mắt ở dưới ánh đèn hiện ra một chút nhu hòa.

Ngày kế.

Diệp Vân Lan cầm quyển sách lật xem, trong tầm tay đặt một thanh kiếm gỗ.

Một quyển sách đã xem xong, y nhấc mí mắt nhìn về phía cửa sổ.

Không một bóng người.

Ánh mặt trời nóng cháy bên ngoài chiếu rọi khắp biển hoa, vô số sắc thái minh diễm bày ra trước mắt y.

Đã qua chính ngọ.

Thẩm Thù vẫn chưa tới.

Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân của Dạ Vũ Hành Chu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.