Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mặc ngọc

Phiên bản Dịch · 2799 chữ

Diệp Vân Lan không nhận nhầm.

Cái mặc ngọc này, thật sự là cái mà Dung Nhiễm để lại cho y lúc trước.

Năm đó, sau khi y vào Thiên Tông, mặc ngọc này đã bị Dung Nhiễm lấy về, nhưng lúc này, nó lại được treo trên chuôi kiếm của Tê Vân Quân.

…… Cho nên sau khi y trả mặc ngọc lại cho Dung Nhiễm, Dung Nhiễm lại đưa cho sư phụ thân truyền của mình?

Tê Vân Quân thấy y không đáp, ánh mắt ngược lại dừng trên thân kiếm của mình, liền giơ thanh trường kiếm lên trước mặt, nhàn nhạt nói: “Kiếm của ta, tên là Huyền Thanh Độ Ách, luyện chế từ Huyền Thanh Ngọc Phách, chém toàn bộ tà ma trong thiên hạ. Còn kiếm của ngươi, tên là gì?”

Lúc này Diệp Vân Lan mới thu hồi lực chú ý từ trên mặc ngọc. Năm ngón tay nắm chặt trên thân kiếm, nói: “Kiếm Khuyết Ảnh.”

Tê Vân Quân: “Cũng coi là kiếm tốt.” Hắn tạm dừng một chút, lại nói, “Chỉ là, không thích hợp với ngươi.”

Ngữ khí Diệp Vân Lan lạnh xuống, nói: “Đây là kiếm bản mạng của ta.”

“Không hợp, trước sau đều không hợp.” Tê Vân Quân nói, “Nó không xứng với ngươi.”

Thân hình nam nhân cao lớn hơn người thường rất nhiều, mặt mày hờ hững, lúc cúi đầu nhìn người khác, tựa như tiên nhân từ trên cao nhìn xuống con kiến trên mặt đất.

Diệp Vân Lan lãnh đạm nói: “Ta không còn tu vi, Khuyết Ảnh trong tay ta không thể phát huy một phần mười uy lực, nếu theo lý này, chẳng lẽ không phải là ta mới không xứng với nó sao? Tiên Tôn không khỏi quá mức xen vào việc của người khác.”

“Dùng kiếm không thích hợp, ảnh hưởng không tốt tới kiếm đạo của ngươi.” Tê Vân Quân nói.

Trong lòng Diệp Vân Lan cũng không bất ngờ.

Kiếp trước, người này cũng như vậy, một lời quyết đoán, mặc kệ người khác giải thích như thế nào cũng chỉ tin vào phán đoán của bản thân.

Cho nên khi y bị nhốt trong tháp Phù Đồ trăm năm, dù cầu xin hay tức giận quát mắng như thế nào cũng chỉ nhận lại được một câu “Ma niệm chưa tiêu” của đối phương.

Một câu “Không liên quan đến ngươi” còn chưa kịp nói ra, đã nghe Tê Vân Quân tiếp tục nói: “Ta có Cực Hoang Thiên Kim, Cửu Uyên Hàn Vẫn, Hoành Tuyệt Sương Thiết, có thể giải trừ liên hệ của ngươi với kiếm bản mạng hiện tại, lại luyện chế cho ngươi một kiếm bản mạng thích hợp một lần nữa.”

Những thứ mà Tê Vân Quân liệt kê ra, đều là vật liệu luyện kiếm quý hiếm vô cùng, kiếm tu tầm thường chỉ cần được một món trong đó thôi đã mừng như điên, hắn lại như chỉ thuận miệng nói ra.

“Ta có thể cho ngươi tất cả những thứ đó, nhưng có một điều kiện.” Tê Vân Quân nói.

“… làm đồ đệ ta.”

Y nhấc mí mắt, lệ chí nơi đuôi mắt đẹp đến bức người, đồng tử đen nhánh gắt gao co lại, “….. ngươi nói, ngươi muốn thu ta, làm đồ đệ?”

Diệp Vân Lan cảm thấy thật vớ vẩn.

Tê Vân Quân rũ mắt nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói: “Đúng vậy.” Hắn tu vô tình đạo, từ bước đầu tu hành, đã hoàn toàn đoạn tuyệt cùng thất tình lục dục.

Cuộc đời này hắn quyết định không thu đồ đệ, Dung Nhiễm chỉ là ngoại lệ.

……Cho đến vừa rồi, hắn thấy được kiếm pháp của Diệp Vân Lan.

trong biển hoa mênh mông, hắn nhìn tay người này cầm một cành hoa, ống tay áo tung bay, vẽ ra một đạo kiếm quang vắng lặng đến ảm đạm.

Tuy vậy lại không hề tầm thường.

Trên cành hoa kia, đạo kiếm quang kia, tất cả đều phảng phất có thứ gì đó, vô cùng bén nhọn, đâm vào đáy mắt của hắn.

Những năm này, hắn rất ít khi cảm thấy kinh diễm với bất cứ thứ gì.

Mà trong đó có một lần, là vì dung nhan của Diệp Vân Lan.

Một lần khác, lại là kiếm pháp của y.

Sau khi kiếm đạo đến cực cảnh có tư vị gì?

Nếu hắn phải trả lời, chỉ có một đáp án.

Tịch liêu.

Càng cao càng lạnh.

Từ lúc hắn đến Thuế Phàm cảnh, sau đó là kiếm đạo Đại Thừa, cơ hồ trên thế gian đã không còn ai đáng giá để hắn xuất kiếm nữa.

Nhưng kiếm tu lại cần có đối thủ.

Nhìn người trước mắt, hắn thấy người này có tiềm lực trở thành đối thủ của hắn.

Cho nên hắn tiếc hận vì kiếm bản mạng không xứng với kiếm đạo của y.

Cho nên, hắn muốn nhận y làm đồ đệ. Y sẽ theo tâm ý của hắn, trở thành một đối thủ xứng tầm.

Vừa nghĩ đến dây, hắn nhận ra trong trời đất tịch liêu vô tình này, cuối cùng cũng tìm ra chút mong chờ.

Nhưng lại nghe Diệp Vân Lan nói: “Ta không cần.”

Tê Vân Quân: “Vì sao?”

Tâm lý Diệp Vân Lan đối với người nam nhân này đã phiền chán đến cực điểm, nhìn một cái đã cảm giác ngực bị áp đến nặng nề, chỉ muốn xoay người rời đi.

Không thể nói chuyện kiếp trước trong tháp Phù Đồ khiến mỗi khi y gặp hắn đều rất buồn bực, y trầm mặc một hồi, nói: “Ta nhớ rõ, Dung Nhiễm là đệ tử của Tiên Tôn.”

Tê Vân Quân: “Đúng vậy.”

Diệp Vân Lan nói: “Đệ tử Tiên Tôn phẩm hạnh không hợp, cả gan làm loạn, xuống tay với đồng môn. Cổ nhân có nói, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng. Ta cũng không muốn bái Tiên Tôn làm sư, trở thành người như hắn.”

Tê Vân Quân nhíu mày, “Hắn đã làm gì?”

Diệp Vân Lan hỏi lại: “Tiên Tôn thân là sư phụ, lại không rõ đệ tử của mình đã làm gì sao?”

Tê Vân Quân nói: “Ta thu hắn làm đồ đệ, chỉ vì trả hết nợ nhân quả. Hắn cũng không có tư chất kiếm tu, ngày thường thứ ta dạy hắn cũng chỉ là chút tâm pháp ngoại đạo.”

Lời như thế, quả thực là đang thừa nhận bản thân không nghiêm túc dạy dỗ.

Tê Vân Quân phảng phất cũng ý thức được mình nói như vậy càng thể hiện bản thân vô trách nhiệm, vì thế dừng một chút, lại nói, “Nếu ngươi nhập môn, thứ ta dạy sẽ không chỉ như vậy.”

“Ta sẽ tìm biện pháp tiêu trừ vết thương Thần hỏa cho ngươi, kiếm pháp Thiên Tông, ngươi tùy thời đều có thể lật xem, nếu như có chỗ không rõ, cứ đến hỏi ta, ta sẽ giải thích cho ngươi. Ta có thể vì ngươi luyện chế kiếm bản mạng phù hợp, luận bàn cùng ngươi, mãi cho đến khi kiếm đạo của ngươi tới Đại Thừa, có thể sánh vai cùng ta.”

Đây là cơ duyên mà mỗi kiếm tu trên đời đều ước mong. Nhưng Diệp Vân Lan lại thờ ơ. Ánh mắt y chạm đến mặc ngọc treo trên chuôi kiếm của Tê Vân Quân, hàng mi dài bỗng nhiên nhẹ nhàng run một chút.

“Xin hỏi Tiên Tôn thiếu nhân quả gì của Dung Nhiễm?” Y đột nhiên hỏi.

Tê Vân Quân nhíu nhíu mày, không biết vì sao Diệp Vân Lan lại hỏi như thế, ngừng một lát rồi trả lời: “Ân cứu mạng.”

Ánh mắt Diệp Vân Lan chớp động một chút, lại hỏi: “Ân cứu mạng ra sao?”

Đây cũng không phải chuyện gì không thể nói.

Đối với người đầu tiên hắn muốn nhận làm đồ đệ, Tê Vân Quân rất có kiên nhẫn, nói: “Năm đó ta độ kiếp Thuế Phàm, từng bị trọng thương, tĩnh dưỡng ở Hành Y Phong. Dung Nhiễm là đệ tử Hành Y Phong, ta thiếu hắn một nhân quả.”

Thuế Phàm kiếp, là giới hạn cuối cùng của phàm nhân.

Chỉ khi vượt qua Thuế Phàm kiếp mới có tư cách tiến lên Tiên giai.

Lúc hắn độ kiếp, cửu trọng thiên kiếp ầm ầm đánh xuống, Huyền Thanh Độ Ách Kiếm thiếu chút nữa đã hoàn toàn hao hết linh tính trong đợt lôi kiếp đó.

Lần đó khác với lôi kiếp Thuế Phàm kiếp ghi lại trong sử sách. Uy lực ít nhất cũng gấp mười lần.

Hắn kiệt lực đón lấy lôi kiếp cuối cùng, rơi vào hôn mê.

Lúc tỉnh lại, đã ở Hành Y Phong.

Mà thời gian đã qua ba năm.

Hắn đã mất đi ký ức trong ba năm, chỉ biết là phụ tử hai người Dung Khanh Tuyệt và Dung Nhiễm đã cứu hắn.

Dung Khanh Tuyệt là phong chủ Hành Y Phong, y thuật cao siêu, phẩm hạnh làm người hơi có khuyết điểm, nhưng chữa thương ba năm cho hắn, cũng coi như tận tâm tận lực.

Dung Nhiễm là nhi tử của Dung Khanh Tuyệt, tướng mạo mỹ lệ, tính tình ôn nhu, thời điểm hắn mới vừa tỉnh, là đang được đối phương chăm sóc.

Dựa theo lời nói của Dung Khanh Tuyệt, sợ liên lụy tới an nguy của môn phái, việc hắn bị thương không thể lộ ra ngoài, bởi vậy trong ba năm này, hắn đều được con trai Dung Khanh Tuyệt chăm sóc. Ân tình này, cộng thêm việc Dung Nhiễm thỉnh cầu nên hắn đã thu đối phương làm đồ đệ ký danh.

Tính tình Dung Nhiễm ôn nhu, làm đồ đệ cũng bớt lo.

Sau đó, Dung Nhiễm trả Huyền Phách Ngọc lại cho hắn.

Huyền Phách Ngọc là di vật sư phụ hắn để lại, vô cùng có ý nghĩa với hắn. Hắn vốn tưởng rằng Huyền Phách Ngọc đã bị đánh rơi trong thiên kiếp, cũng không nghĩ đến, nó lại ở trong tay Dung Nhiễm.

Nhân quả này lại càng khó bỏ, hắn dứt khoát thu đối phương làm đệ tử thân truyền, bảo hộ dưới cánh chim hắn cả đời.

Huyền Phách Ngọc còn có hàm nghĩa khác nữa…… Hắn cũng không biết ký ức mấy năm kia là như thế nào, cũng hoàn toàn không muốn tìm lại.

Vượt qua Thuế Phàm kiếp, vô tình đạo đại thành, chú định là vô ái vô dục, chỉ làm bạn với kiếm trong tay cả đời.

Diệp Vân Lan nhíu mày.

Là Hành Y Phong, không phải rừng đào.

Có lẽ là y nghĩ sai rồi.

Y vẫn nhìn Huyền Thanh Độ Ách Kiếm trong tay Tê Vân Quân, không chỉ dừng trên mặc ngọc, còn có vỏ kiếm đen nhánh kia.

Lần trước chưa nhìn cẩn thận, lúc này mới phát hiện, trên vỏ kiếm cổ xưa đen nhánh, được khắc một cành hoa đào rất không hợp.

Kiều nộn, minh diễm. Cực kỳ sinh động.

Y nhớ tới rừng đào ở Vân Thiên Cung.

Diệp Vân Lan vốn không định nhiều lời với người này, bây giờ lại hơi trầm mặc, vẫn nói: “Tiên Tôn tựa hồ rất thích hoa đào?”

Tê Vân Quân: “Đúng vậy.”

“Vì sao?” Diệp Vân Lan nói, “Nơi Tiên Tôn ở hàng năm đều có tuyết rơi, ta cho rằng Tiên Tôn càng thích hoa sen tuyết hơn chứ không phải là hoa đào.”

Mặt mày Tê Vân Quân lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Diệp Vân Lan mặt vô biểu tình, “Tiên Tôn không nói, sao biết không liên quan đến ta?”

Tê Vân Quân: “Ta thích hoa đào, không liên quan tới bất luận kẻ nào trên đời.”

Thật sự là không quan hệ với bất cứ ai.

Chỉ có hắn.

Lúc vô tình đạo đại thành, sẽ có tâm ma kiếp giáng xuống.

Tâm ma kiếp vô thanh vô tức, bình thường khó có thể cảm thấy được.

Mà tâm ma kiếp của hắn, lại là một giấc mộng.

Trong mộng, hắn ở trong một rừng đào, còn có một bóng người mông lung không rõ mặt.

Người nọ sẽ chạy vội trong rừng đào, sẽ phát ra tiếng cười nhẹ nhàng đẹp đẽ, cũng sẽ nắm lấy ống tay áo của hắn mà làm nũng.

Mỗi lần hắn nghe được tiếng cười kia, đều không ngăn được mà mềm lòng, tâm cảnh lay động, muốn cầm tay người đó.

Nhưng trước sau gì cũng là tâm ma kiếp của hắn.

Chỉ là một hư ảnh.

Ảo ảnh chứa tình yêu và dục niệm của cuộc đời hắn.

Diệp Vân Lan: “Tiên Tôn không muốn nói, vậy dựa trên quan hệ giữa chúng ta, cũng không còn gì hơn.”

Khi nói chuyện, y không khống chế được thấp giọng ho khan, lại ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, “Mời Tiên Tôn trở về. Ta sẽ không bái ngươi làm sư phụ, cũng không cần ngươi đúc kiếm.”

Tê Vân Quân nhíu mày lần nữa.

Diệp Vân Lan ba lần bốn lượt cự tuyệt đã làm hắn không vui.

Hắn tuy rằng vô cùng muốn thu người này làm đồ đệ, nhưng thân là tông chủ Thiên Tông, chí tôn kiếm đạo, rốt cuộc vẫn cần thể diện.

Những lời thưởng thức cùng hứa hẹn, hắn tuyệt đối sẽ không nói lần hai.

Hắn nhớ tới mục đích lần này mình đến đây.

“Thương thế thần hỏa trên người của ngươi đã bị dẫn động, cần ta dùng linh lực tiến hành áp chế.” Tê Vân Quân lạnh lùng nói, “Ta nói rồi, thương thế của ngươi cần áp chế đều đặn mỗi tháng, hiện giờ một tháng đã qua, sao không thấy ngươi đến Vân Thiên Cung?”

Từ lúc bước ra khỏi Vân Thiên Cung, Diệp Vân Lan không có nửa phần ý tứ quay lại.

Giờ phút này, tuy rằng ngực y đau đớn, ho ra máu, nhưng chỉ lãnh đạm nói: “Vân Thiên Cung có tuyết rơi quanh năm, thân thể ta sợ lạnh, không muốn đợi ở đó nên không đi. Vừa lúc, cũng không cần lãng phí thời gian của Tiên Tôn.”

Ngữ khí người này luôn như vậy.

Tê Vân Quân vốn định xoay người rời đi, lại nghĩ tới thân ảnh đơn bạc của người này đứng trong tuyết ngày ấy, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của y, tầm mắt ngừng lại trên đuôi mắt đỏ tươi, lại nhàn nhạt nói.

“Nếu ngươi sợ lạnh không muốn đi, vậy về sau cứ chữa thương ở chỗ của ngươi.”

Diệp Vân Lan muốn cự tuyệt, lại cảm giác không khí quanh thân cứng lại, không thể động đậy. Cánh tay Tê Vân Quân duỗi ra, đưa y vào nhà trúc.

Thẩm Thù đang nấu nước ấm.

Củi gỗ cháy vang lên tiếng “lách tách”, trán hắn chảy ra mồ hôi, gương mặt hơi phiếm hồng, trong đầu thì nghĩ về trận luận bàn mới vừa rồi của mình và sư tôn.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh rớt cành hoa trên tay đối phương.

Tuy rằng Thẩm Thù biết, sư tôn nhà mình vẫn luôn không dùng toàn lực, mới vừa rồi chỉ là sơ hở nhỏ, thậm chí giống như cố ý lộ ra, nhưng trong lòng hắn vẫn cực kì hưng phấn.

Cái bóng bên ngọn lửa cũng cao hứng mà vặn vẹo.

Hắn từng hứa hẹn trước mặt Diệp Vân Lan, nói về sau phải dùng sức mạnh của chính mình bảo vệ cho y, điều đó không phải nói xuông.

Hôm nay, càng tiến thêm một bước về phía mục tiêu.

Bỗng nhiên, lỗ tai hắn động đậy, hắn nghe thấy tiếng vang truyền đến từ nhà trúc.

Còn có tiếng bước chân.

Không giống bước chân nhẹ như mèo của sư tôn, mà là trầm ổn hữu lực.

Là từ phòng ngủ sư tôn truyền tới.

Ánh mắt Thẩm Thù thâm trầm, ngừng động tác trong tay lại.

Hắn bước nhanh về phái phòng ngủ, nhìn thấy trên chiếc giường mà hắn thường ngủ cùng sư tôn, giờ phút này có hai người ngồi khoanh chân.

Một nam nhân cao lớn tóc bạc.

Người còn lại, là sư tôn của hắn.

Quần áo sư tôn hắn hỗn độn, bị hai tay của nam nhân kia dán lên lưng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi uốn lượn trên gương mặt.

Mà trên đôi môi mỏng tái nhợt, dính máu tươi đỏ thắm.

Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân của Dạ Vũ Hành Chu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.