Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biển hoa

Phiên bản Dịch · 4831 chữ

Cửa lớn của Vân Thiên Cung phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Diệp Vân Lan đi ra từ bên trong, bông tuyết tung bay dừng trên đầu vai của y, trước mắt là một mảnh trắng xóa.

“Thương thế của ngươi, ngày thường cần tĩnh tâm ninh thần, tránh suy nghĩ quá nhiều, không được sử dụng linh lực.” Thanh âm Tê Vân Quân từ phía sau truyền đến.

Diệp Vân Lan không thể coi như không nghe thấy.

“Đã làm phiền Tiên Tôn nhiều ngày.” Y nhàn nhạt nói, “Nhân quả của Tiên Tôn đã trả xong, chúc mừng.”

Tê Vân Quân ngưng mi.

Người này nói chuyện với những người khác cũng dùng thái độ như thế này sao?

“Cách mỗi tháng ngươi đều phải tới Vân Thiên Cung.” Hắn không khỏi nhắc nhở, “Thần hỏa tinh phách cần có linh lực áp chế, nếu không sẽ bị phản phệ, hậu quả khó lường.”

“Việc đó để sau hãy tính.” Thanh âm Diệp Vân Lan nhàn nhạt, cất bước rời đi.

Lớp tuyết bên dưới dày qua mắt cá chân làm y đi lại cực kì khó khăn, gió lạnh thổi qua, thân hình liền có chút không xong, bỗng nhiên nghe Tê Vân Quân nói: “Từ từ.”

Y dừng lại, “Tiên Tôn còn có chuyện gì?”

Tê Vân Quân không nói gì.

Một đạo kiếm khí từ sườn mặt của y gào thét xẹt qua!

Kiếm ý lạnh băng làm thân hình y cứng đờ, trong hoảng hốt, tựa hồ có thống khổ từ bên trong cơ thể dâng lên.

Đó là đau đớn y cảm nhận được khi bị kiếm ý của đối phương từng lần đánh rơi từ trên đỉnh tháp Phú Đồ xuống.

Ngón tay tái nhợt của Diệp Vân Lan hơi hơi cuộn lên, môi mỏng mím chặt, huyệt Thái dương nhảy lên thình thịch.

Tầm nhìn thậm chí đã có chút mơ hồ.

Một lần nữa nhìn rõ ràng, tuyết đọng phía trước đã không còn sót lại chút gì. Không chỉ có thế, gió tuyết đầy trời cũng bị ngăn cách thành hai nửa, lộ ra một con đường đủ để y có thể đi .

Một kiếm cắt gió tuyết. Là Tê Vân Quân giúp y mở ra một con đường.

Diệp Vân Lan nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

y giật giật thân thể cứng đờ, tiếp tục đi về phía trước đầu không quay lại, chỉ để lại một câu lãnh đạm, “Đa tạ”.

Thanh Vân Sơn, Vấn Đạo Pha.

Vấn Đạo Pha, nơi giao lộ giữa sáu phong của Thanh Vân sơn, từ trước đến nay là nơi các đệ tử Thiên Tông hay tụ tập.

Trên khoảng đất trống ở sườn núi, rất nhiều đệ tử đang luận bàn luyện võ, đám người vây xem thỉnh thoảng phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ vang dội; trước đá thử kiếm, một đám kiếm tu tuổi trẻ tụ lại ở đó khoa tay múa chân; mà đặc biệt khiến người khác chú ý lại là đình hóng gió trên sườn núi, mấy vị đệ tử xinh đẹp như tiên đang pha trà tán gẫu.

“Xa có giai nhân ta thấy, hồng tụ doanh hương, nhìn quanh phong lưu……”

Cách đó không xa, cây cối rậm rạp, một thanh niên mặc áo vải nâu, gương mặt mang ý cười đang hát tiểu khúc, bút trong tay vẽ không ngừng.

Bỗng nhiên một tiếng gọi khẽ truyền đến:

“Trần Tiện Ngư! Ngươi lại ở chỗ này vẽ trộm Doãn sư tỷ!”

Tay thanh niên run lên, một chiếc roi dài hướng trong ngọn cây vung tới. Hắn vội từ trên cây nhảy xuống, lảo đảo đi về phía trước, ôm lấy tập tranh trong tay chạy.

Tiếng gọi đằng sau đã đuổi đến rất gần: “Ngươi là cái đồ sắc lang, tên khốn khiếp! Xem lần này ta làm sao mà xé sách mỹ nhân của ngươi!”

Trần Tiện Ngư cất bước chạy như điên, nhắm thẳng chỗ không có người mà chạy, phía trước bỗng nhiên xuất hiện vài bóng người chặn đường, hắn đang muốn vòng qua, lại nghe thấy một giọng nữ: “Trần sư đệ, chậm đã.”

Bước chân Trần Tiện Ngư dừng lại, cứng đờ mà ngẩng đầu.

Phía trước, vài cô nương xinh đẹp mang ánh mắt không tốt nhìn hắn, người đứng đầu một thân hồng y, đúng là người bị hắn vẽ trộm Doãn sư tỷ.

“Các vị sư tỷ,” hắn nuốt một ngụm nước miếng, “Có gì chỉ bảo?”

“Nghe nói Trần sư đệ thích vẽ mỹ nhân,” Doãn sư tỷ nói, “Ta cùng vài vị tỷ muội đều cực kì tò mò, liền lại đây nhìn một cái.”

“Nhìn……” Trần Tiện Ngư run run, “Sư tỷ muốn nhìn cái gì?”

Doãn sư tỷ: “Nhìn sách mỹ nhân trong tay ngươi đó.”

“Chỉ là tập tranh bình thường, kỳ thật…… Kỳ thật cũng không có cái gì đẹp.” vẻ mặt Trần Tiện Ngư đau khổ nói.

“Ngươi không phải vẽ trộm ta sao?” Doãn sư tỷ như cười như không, “Không chỉ có ta, vài tỷ muội ở đây đều từng được ngươi vẽ qua, chúng ta muốn nhìn bản thân mình một chút, có gì không ổn?”

“Tuy là nói như thế, nhưng bức họa của sư tỷ ta còn chưa vẽ xong.”

“Mấy ngày đều lén lút ở kia mà vẫn chưa vẽ xong?” Doãn sư tỷ hờn dỗi nói, “Có cần ta đứng im ở đây mấy canh giờ để ngươi vẽ không?”

Rõ ràng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, Trần Tiện Ngư lại liều mạng lắc đầu, nghiêm trang nói: “Cái này thì không cần, sư tỷ không biết, mỹ mạo của giai nhân chỉ khi lơ đãng mới có thể để lộ ra toàn bộ, nếu cố tình tạo nên, sẽ mất đi hơn nửa phong tư.”

Một nữ tử bên cạnh Doãn sư tỷ nhịn không được cười nói: “Tên háo sắc này nói chuyện có chút đạo lý, thật thú vị.”

“Dù thế nào, đây cũng không phải lý do cho việc rình coi đáng khinh của hắn!” Thiếu nữ đuổi theo Trần Tiện Ngư nổi giận đùng đùng nói.

“Tiểu Uyển,” Doãn sư tỷ trấn an, “Ta cùng vài vị tỷ muội kỳ thật cũng không quá để ý việc này, ngươi cũng không cần vì thế mà khiến bản thân tức giận. Việc làm của Trần sư đệ tuy rằng có chút đáng khinh nhưng cũng không trắng trơn rình coi như người khác, cũng coi như hắn thức thời.”

Trần Tiện Ngư liên tục gật đầu, “Sư tỷ nói đúng.”

Gương mặt Lâm Tiểu Uyển vẫn không cao hứng như cũ, roi dài trong tay “bang” một tiếng ném vào trong một lòng bàn tay khác của nàng, “Sư tỷ đang nói chuyện với ta, ngươi đáp cái gì?”

Trần Tiện Ngư rụt rụt đầu.

“Được rồi Tiểu Uyển, ngươi đừng dọa hắn.” Doãn sư tỷ ý cười nhẹ, lại nói với Trần Tiện Ngư, “Sư đệ, hiện tại ngươi có thể đem sách mỹ nhân kia cho chúng ta nhìn một cái không?”

Trần Tiện Ngư mặt ủ mày ê: “Chỉ là…… Ta vẽ quá nhiều giai nhân, các sư tỷ xem trong một lát sợ là không xong được.”

Lâm Tiểu Uyển cũng không tin, “Có thể nhiều bao nhiêu?”

Trần Tiện Ngư than: “Nhiều đến chính ta cũng không nhớ rõ. Đóa hoa trên Đông Châu, Bốn mỹ nhân ở Thương Lưu Sơn, bảy viên minh châu của Nam Hải …… tất cả ta đều đã vẽ qua.”

Doãn sư tỷ bên cạnh nàng lại cười: “Thực là một tên háo sắc.”

“Đừng nghe hắn nói khoác.” Lâm Tiểu Uyển hừ lạnh, “Đông Châu Nam Hải cách xa nhau mấy trăm vạn dặm, hắn là một Kim Đan nho nhỏ, muốn đi phải mất vài chục năm, chờ hắn vẽ xong, đã sớm chết già, nào còn có thể nhảy nhót như hiện tại? Trần Tiện Ngư, thành thật một chút, ở trong tông môn đến tột cùng ngươi đã vẽ qua bao nhiêu người?”

“Lời ta nói đều là thật……” Bỗng nhiên lại nghe được thanh âm quất roi “bang” một tiếng, Trần Tiện Ngư lập tức sửa miệng, “…… trên một trăm người.”

“Thực sự là không ít.” Lâm Tiểu Uyển nói, “Vậy ngươi nói cho ta, người đẹp nhất trong tông môn của chúng ta là ai?”

Đây là một vấn đề đòi mạng.

Cảm giác được vài ánh mắt nóng rực dừng ở trên người, Trần Tiện Ngư nuốt nước miếng, chọn một đáp án không dễ mắc lỗi nhất để trả lời “Là…… Hẳn là Dung Nhiễm, Dung sư huynh.” Hắn lộ ra biểu cảm đang hồi tưởng lại, “Dung sư huynh…… Mặc dù ta đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân trên thế gian, nhưng huynh ấy cũng là một trong những người xuất sắc nhất.”

Doãn sư tỷ cùng vài vị nữ tử bên cạnh đều không ngoài ý muốn, chỉ thở dài: “Quả là Dung sư huynh.”

Lâm Tiểu Uyển lại nói: “Trần Tiện Ngư, nếu ngươi gặp qua một người khác, tuyệt đối sẽ không nói như vậy.”

“Ai?” Trần Tiện Ngư cảm thấy hứng thú.

Toàn bộ Thiên Tông, trừ bỏ Tê Vân Quân danh chấn thiên hạ hắn không dám nhìn trộm, phàm là mỹ nhân có chút tư sắc hắn đều đã nhìn thấy, dù chưa vẽ cũng sẽ không để sót một ai.

“Diệp Vân Lan, Diệp sư đệ.” Lâm Tiểu Uyển nói.

Trần Tiện Ngư luôn nhớ kỹ tên của mỹ nhân, nhưng mà lại đối với cái tên này không có chút ấn tượng nào, hứng thú chợt suy giảm.

Doãn sư tỷ ở một bên cười nói: “Tiểu Uyển a, từ khi ngươi trở về từ Dao Trì bí cảnh, liền ngày ngày nhắc đến tên Diệp sư đệ, lỗ tai chúng ta cũng đều sắp sinh kén rồi. trước kia chúng ta cũng từng gặp qua Diệp sư đệ, y tựa hồ có chút khó sống chung, hành sự cũng rất là quái gở, y…… Thực sự xuất sắc như ngươi hình dung sao?”

Lâm Tiểu Uyển nói: “Diệp sư đệ tuy rằng nhìn qua có chút quái gở, kỳ thật lại cực kì thiện lương. Sau khi Thần hỏa mất khống chế, mọi người đều chạy trốn, chỉ có y vẫn ra tay cứu người, cuối cùng, còn bởi vì cứu một đệ tử ngoại môn, suýt nữa mất mạng……”

“Việc này chúng ta cũng có nghe nói qua,” Doãn sư tỷ nói, “Trước kia thật sự là có cái nhìn phiến diện về y.”

“Cái này cũng không thể trách chúng ta,” nữ tử bên cạnh tiếp lời, “Ai bảo y ngày ngày mang mặt nạ, nhìn lén lút, cũng không giao lưu với người khác, Dung sư huynh còn bao che cho y. Này cũng liền thôi, nhưng ngày thường y rất tùy hứng, nhiệm vụ đơn giản nhất để nhập tông cũng không muốn làm, toàn dựa vào Dung sư huynh giúp y hoàn thành, còn khiến Dung sư huynh phải thay y xin lỗi từng đệ tử cùng làm nhiệm vụ với y, tác phong làm việc như vậy thực sự không thể khiến người ta có hảo cảm.”

“Trong đó,.. trong đó chắc chắn có hiểu lầm, Diệp sư đệ không phải là người như vậy.” Lâm Tiểu Uyển kích động đến mức mặt đều đỏ lên, dừng một chút, bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói, “Bất quá, nếu là Diệp sư đệ, đổi lại là ta, ta cũng nguyện ý sủng y, bao che cho y……”

Trần Tiện Ngư nghe vậy cả người nổi da gà.

Lấy tính tình táo bạo của Lâm Tiểu Uyển, thế mà cũng nói “Sủng” “Bao che”, hắn vốn không để bụng với đối phương, hiện tại cũng nhịn không được tò mò, họ Diệp kia rốt cuộc là tiểu bạch kiểm như thế nào, thế nhưng có thể được Lâm Tiểu Uyển yêu thích?

“Bất quá lại nói, chúng ta xác thực đều chưa từng thấy qua gương mặt của Diệp sư đệ sau khi cởi mặt nạ,” Doãn sư tỷ hiếu kỳ nói, “Tiểu Uyển không bằng nói một chút, y so với Dung sư huynh thì như thế nào?”

Lâm Tiểu Uyển nghĩ nghĩ, nói: “Với Dung sư huynh, ta chỉ cảm thấy, huynh ấy đứng ở nơi đó giống như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, mà tài nghệ của họa sư vô cùng cao siêu, được nhân gian xưng một chữ tuyệt, khiến người nhìn thấy liền nhịn không được dừng chân thưởng thức, kinh ngạc cảm thán.”

Trần Tiện Ngư cảm thấy có vài phần hợp lý, tán đồng gật đầu.

Nhưng ngay sau đó Lâm Tiểu Uyển lại xoay chuyển, “Nhưng Diệp sư đệ, lại là ánh trăng trên cao, núi tuyết xa xa, kì vật được trời đất tạo ra, nhân gian khó gặp, một cái nhìn thoáng qua, liền trở thành nốt chu sa trên đầu quả tim của mọi người.” Nàng dừng một chút, “Tranh là người vẽ, ánh trăng lại là vật của trời đất, ta cảm thấy hai người không thể so sánh, cũng so không được.”

“Ngay đến Dung sư huynh cũng không so được?” Doãn sư tỷ không quá tin tưởng, hàng mi hơi nhướng lên, trêu ghẹo nói: “Tiểu Uyển, chẳng lẽ ngươi được người ta cứu, tình nhân trong mộng hóa tây thi”.

“Sao ta có thể lừa sư tỷ,” Lâm Tiểu Uyển quay đầu nhìn về phía Trần Tiện Ngư, “Trần Tiện Ngư, ta dám nói toàn bộ mỹ nhân trong tranh, không ai có thể so với Diệp sư đệ.”

Trần Tiện Ngư tuy rằng nghe đến mức da gà dựng đứng, lúc này lại theo bản năng nói: “không có khả năng.”

Thấy Lâm Tiểu Uyển tức giận nhìn qua, thanh âm của hắn nhỏ dần, ấp úng nói: “Dù là Dung sư huynh không so được, trong sách của ta cũng có muôn vàn mỹ nhân, chắc chắc cũng có một người so được.”

“Thôi đi,” Lâm Tiểu Uyển khinh thường nói, “Quyển sách trên tay tên háo sắc như ngươi thì đáng mấy lượng, ngày thường nói lung tung khoe khoang cũng liền thôi, trên thực tế có thể đi qua bao nhiêu nơi, gặp qua bao nhiêu mỹ nhân, tập tranh gió thổi cũng bay có thể có bao nhiêu tuyệt sắc?”

Có thể chê kiến thức hắn thiển cận, nhưng dù thế nào cũng không thể chê tập tranh của hắn!

Mặt Trần Tiện Ngư đỏ lên, “Bức tranh trong sách của ta thực sự tập trung sắc đẹp trong toàn thiên hạ, ta có thể khẳng định không lừa ngươi, bởi vì ta từng vẽ qua đệ nhất mỹ nhân được giới Tu chân công nhận ……”

Hắn nóng nảy mà mở tập tranh ra.

Chỉ thấy trang sách trên tập tranh phát ra ánh sáng ngũ sắc, thế mà là một kiện pháp khí phẩm giai không thấp.

Tranh kia vốn trống rỗng, lại theo âm thanh của Trần Tiện Ngư, chậm rãi hiện ra một bức họa tú mỹ tuyệt luân——

“Lâm Tiểu Uyển, hôm nay cho ngươi nhìn một chút, cái gì mới là thiên hạ tuyệt sắc, cái gì mới chân chính gọi là ‘có mỹ nhân hề, thấy chi không quên, một ngày không thấy hề, tư chi’……’”

Thanh âm Trần Tiện Ngư bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ngây người nhìn nơi xa.

“Tư chi……” Hắn lẩm bẩm, “Như cuồng……”

Tập tranh trong tay rơi xuống đất.

Từ Vọng Vân Phong đến Nhạn Hồi Phong, Vấn Đạo Pha là nơi nhất định phải đi qua.

Thời điểm Diệp Vân Lan đi xuyên qua Vấn Đạo Pha, bỗng nhiên nghe được một tiếng hô to: “Diệp sư đệ, chờ một chút!”

Y hơi giật mình, nâng mí mắt lên,

Do thị lực bị tổn hại, tâm nhìn của y rất mơ hồ, chỉ thấy trên sườn núi tụ tập rất nhiều đệ tử, lại nhìn không ra là ai đang gọi y.

Y liền ngừng ở tại chỗ chờ.

Nhưng ngoài dự kiến của y chính là, hướng y chạy tới không chỉ có một người, mà là một đám.

Chỉ một lúc, chung quanh y đã có mấy chục đồng môn bao quanh.

Diệp Vân Lan: “Các ngươi……”

Thiếu nữ đi đầu dùng ánh mắt tràn ngập quan tâm nhìn y, giành nói: “Diệp sư đệ, thương thế hiện giờ của ngươi thế nào? Lúc ngươi trọng thương ngất bên ngoài bí cảnh, chúng ta đều rất lo lắng.”

Người bên cạnh tiếp lời nói: “Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng đại sư huynh nói không ảnh hưởng đến tánh mạng của ngươi nhưng một ngày chưa thấy được sư đệ, nội tâm của chúng ta chưa thể an tâm.”

“Lúc ấy nhìn thấy hơi thở của ngươi thoi thóp, chúng ta đều vô cùng sót ruột, nhanh chóng đi cầu tông chủ ra tay, may mắn sau khi bí cảnh xảy ra chuyện, tông chủ cũng tới bí cảnh, bằng không……”

“Ta cũng cùng đi cầu!”

“Ta cũng vậy!”

Diệp Vân Lan nghe mọi người mồm năm miệng mười, có chút đau đầu.

Y chưa từng ứng phó qua nhiều người như vậy.

…… Nhiều người như vậy lo lắng cho y, tất cả đều tràn ngập thiện ý.

Nghĩ nghĩ, y rũ mắt xuống, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

“Không…… Không cần nói cảm ơn,” Tiểu thiếu nữ đằng trước đỏ mặt, “Diệp sư đệ ở trong bí cảnh đã cứu ta, muốn nói cảm tạ, vẫn nên là ta nói. Ta gọi là Lâm Tiểu Uyển, sư đệ, về sau ta có thể thường xuyên đến thăm ngươi không?”

“Diệp sư đệ cũng đã cứu ta!” Bên cạnh có người nói, “Ta gọi Đường Gia, về sau cũng muốn thường xuyên đi thăm sư đệ……”

“Đâu chỉ có ngươi, còn có ta! Ta gọi Vương Ức……”

“Diệp sư đệ tuy rằng chưa từng cứu ta, bất quá ta cũng muốn giới thiểu một chút với Diệp sư đệ,” một đệ tử trẻ tuổi hướng Diệp Vân Lan cười làm lộ ra hàm răng trắng, “Ta gọi Tiết Bính.”

“Còn có ta còn có ta……”

Diệp Vân Lan mím môi.

Ở kiếp trước, bị người gặp người ghét, y sớm đã thành thói quen cô đơn một mình, chưa từng gặp được nhóm người nào đối với y….. nhiệt tình như vậy.

Y chỉ là tiện tay cứu một vài người trong bí cảnh.

Kiếp trước, người được y tiện tay cứu cũng không ít, nhưng sau khi bọn họ tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt của y thì không phải thét chói tai chạy đi, cũng sẽ bày ra bộ dạng nhắm mắt chờ chết, phảng phất y là ác quỷ đến từ địa ngục hay là la sát thích ăn thịt người tới để lấy mạng của họ.

Ban đầu y còn cố gắng giải thích, sau đó đành mặc kệ.

Nói tóm lại, giết người hay cứu người, sau đó có bị thương hay chết đi hay không, từ đầu đến cuối là việc của một mình y, không ai quan tâm, không ai hỏi tới.

Y đã sớm quen với việc như vậy.

Vì thế, y chưa từng nghĩ tới, chỉ tiện tay cứu người trong bí cảnh thế mà lại được nhiều người nhớ mong như vậy.

Nhiều quá. Y có chút mệt mỏi mà nghĩ.

Thật sự…… Quá nhiều.

Lúc Hạ Lan Trạch nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh Diệp Vân Lan bị một đám người vây lấy, chật như nêm cối.

Chỉ là, rõ ràng nhiều người vây quanh y như vậy, nóng bỏng nhìn vẻ mặt của y như vậy, thế mà trên người y lại vẫn như cũ lộ ra một loại tịch liêu không nói thành lời.

Giống như y bị ngăn cách với trần thế một khoảng xa xôi vô cùng.

Ánh mắt Hạ Lan Trạch hơi tối đi, trầm giọng quát: “Các ngươi vây quanh một người bị thương như vậy, còn ra thể thống gì?”

Các đệ tử đang ầm ĩ thoáng cái bình tĩnh trở lại.

“Đại sư huynh.” Rất nhiều đệ tử khom mình hành lễ.

Hạ Lan Trạch: “Để ta đi vào.”

Các đệ tử mắt to trừng mắt nhỏ một lát, gian nan nhường ra một lối đi nhỏ.

Hạ Lan Trạch cất bước đi tới trước người Diệp Vân Lan, rất nhiều lời quan tâm đã chuẩn bị bên miệng nhưng khi mốt diện với hai tròng mắt đen nhánh của Diệp Vân Lan, lại không thể nói ra cái gì. Hắn chần chờ một chút, đem Khuyết Ảnh Kiếm trong tay đưa qua, “Sư đệ, đây là kiếm của ngươi, mấy ngày trước để ở phòng của ta, hiện giờ vật quy nguyên chủ.”

Diệp Vân Lan nhận lấy Khuyết Ảnh Kiếm, hàng mi dài hơi hơi rung động, loại cảm giác xuất thế trên người bớt đi rất nhiều.

Y cúi đầu vuốt ve hoa văn trên vỏ kiếm một chút, nói: “Đa tạ sư huynh.”

Bên môi Hạ Lan Trạch rốt cuộc cũng hơi hơi gợi lên một chút ý cười, “Thương thế của sư đệ nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.”

Diệp Vân Lan nhẹ “Ân” một tiếng.

Hạ Lan Trạch nói: “Về sau chỉ cần sư đệ không dùng linh lực, ngẫu nhiên luyện kiếm cũng không sao, sư huynh cũng có rất nhiều kinh nghiệm về kiếm đạo muốn chia sẻ cùng sư đệ. Chỉ là hiện giờ thương thế của sư đệ chưa tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Hắn tiến lên duỗi tay muốn đỡ lấy Diệp Vân Lan, “Sư đệ tới đây, chúng ta trở về trước.”

Diệp Vân Lan lại tránh khỏi cánh tay của hắn, nói: “Sư huynh, ta muốn trở về chỗ ở của mình.”

Hạ Lan Trạch sửng sốt, theo bản năng khuyên nhủ: “Thần hỏa tinh phách trong cơ thể sư đệ chưa trừ, một khi hơi thở tiết ra ngoài, nếu không có giường hàn ngọc an dưỡng sợ là sẽ xảy ra vấn đề.”

Diệp Vân Lan: “Tông chủ đã giúp ta đem thần hỏa tinh phách áp chế.”

“Nhưng tu vi hiện giờ của sư đệ đã mất, ngày thường nếu lại sống một mình, nhỡ vô ý xảy ra chuyện, không ai kịp phát hiện thì phải làm sao?” Mày Hạ Lan Trạch nhíu chặt.

“Đại sư huynh, dù cho không có tu vi,” Diệp Vân Lan bình tĩnh nói, “Ta vẫn là một kiếm tu.”

Hạ Lan Trạch ngẩn ra.

Lâm Tiểu Uyển bên cạnh bỗng nhiên chen vào nói: “Theo ta thấy, nếu Diệp sư đệ không muốn, đại sư huynh không cần miễn cưỡng y. Bằng không, chỉ sợ sẽ làm chúng ta hiểu lầm, đại sư huynh có phải hay không đối với Diệp sư đệ còn có…… Tư tâm, rốt cuộc thì sau khi sư đệ bị thương, sư huynh cũng ngăn không cho chúng ta tới thăm y, chỉ nói Diệp sư đệ cần được tĩnh dưỡng……”

“Tiểu Uyển, không được vô lễ.” Doãn sư tỷ bước nhanh tới đánh gãy lời nói của nàng, đối với Hạ Lan Trạch áy náy nói: “Tiểu Uyển xưa nay nghĩ sao nói vậy, lời nói ra không suy nghĩ, mong sư huynh thứ lỗi.” Dứt lời, một đôi mắt đẹp lại ngừng trên người Diệp Vân Lan, bất động.

Dù cho Doãn sư tỷ xin lỗi, trước mắt bao người, thần sắc Hạ Lan Trạch vẫn có chút cứng đờ.

Việc đã đến nước này, hắn đã không thể bắt ép Diệp Vân Lan cùng hắn trở về nữa, hắn chỉ có thể trầm khuôn mặt nói: “Dù cho các ngươi nghĩ như thế nào, ta cũng chỉ là lo lắng cho thân thể của Diệp sư đệ. Nhưng nếu Diệp sư đệ đã kiên trì như vậy, ta cũng sẽ tôn trọng mong muốn của y …… Như thế, để ta đưa sư đệ về thôi.”

Diệp Vân Lan còn chưa nói gì, bỗng nhiên lại nghe thấy Lâm Tiểu Uyển nói: “Ta cũng muốn đưa sư đệ về.”

Có nàng mở miệng trước, các đệ tử vây bên cạnh hai mặt nhìn nhau một hồi, sôi nổi cũng nói theo: “Chúng ta cũng đi!”

Hạ Lan Trạch đen mặt.

Diệp Vân Lan nhăn nhăn mày, cái gì cũng chưa nói mà cất bước trước đi.

Chưa đi được hai bước, lại thấy bên đường phía trước có một thiếu niên mặc áo vải nâu ngơ ngẩn nhìn y.

Một quyển tập tranh rơi tán loạn trên mặt đất.

Bước chân Diệp Vân Lan có chút không vững.

…… Chờ lúc bọn họ qua đi, tập tranh kia sợ là sẽ bị dẫm thành một đống giấy nát.

Xưa nay Diệp Vân Lan không quen nhìn đồ vật hoàn hảo bị giẫm đạp. Vì thế lúc đi qua bên người thanh niên, y cúi người nhặt tập tranh trên mặt đất lên, đưa cho thanh niên, nhàn nhạt nói: “Đồ của ngươi.”

“A…… A?” Trần Tiện Ngư luống cuống tay chân nhận lấy, hắn cúi đầu thấy tập tranh bị dính bùn, đau lòng vội dùng ống tay áo lau đi.

Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, người trước mắt đã đi xa. Chỉ để lại một tia lãnh hương như có như không.

Nhạn Hồi Phong.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến Thanh Trúc Lâm, Diệp Vân Lan dừng lại, xoay người nói: “Đưa đến nơi này là được rồi, chư vị mời trở về đi.”

Lâm Tiểu Uyển còn muốn nói gì, lại thấy mặt mày Diệp Vân Lan buông xuống, thần sắc cực kì mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy một tia thẹn thùng.

Diệp Vân Lan vừa rồi rõ ràng cái gì cũng chưa nói, đầu óc mình lại nóng lên, thế mà lại cùng một đám người cùng nhau theo y đi một đường.

Lại nhớ tới việc trước kia Diệp Vân Lan luôn đeo mặt nạ, tức khắc lo sợ bất an, Diệp sư đệ là người lương thiện như vậy, sở dĩ đeo mặt nạ nhất định không giống như lời đồn y là kẻ quái gở bất thường, rất có khả năng chỉ là bởi vì y hướng nội thẹn thùng, không biết ở chung cùng người khác như thế nào.

Mình cùng các đồng môn đường đột như vậy, có lẽ đã khiến y sợ hãi?

Mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Lan, Lâm Tiểu Uyển càng thêm hối hận, gấp gáp hướng đồng môn chung quanh đưa một ánh mắt.

“Diệp sư đệ nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đi trước.”

Rất nhanh , chung quanh chỉ còn lại Hạ Lan Trạch.

Diệp Vân Lan: “Đại sư huynh cũng trở về đi.”

“Diệp sư đệ, ngươi cầm cái này.” Hạ Lan Trạch bỗng nhiên lấy ra một khối thuý ngọc có chứa linh khí đưa cho y, “Đây là linh ngọc đưa tin, thông qua linh ngọc, ngươi có thể tùy thời đưa tin cho ta.”

Diệp Vân Lan đang muốn cự tuyệt, lại nghe Hạ Lan Trạch tiếp tục nói: “Sư đệ, vật này ngươi nhất định phải nhận lấy, nếu không sư huynh tuyệt đối sẽ không yên tâm để ngươi sống một mình.”

y thật sự có chút mệt, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Hạ Lan Trạch, liền đem ngọc nhận vào trong tay, “Đa tạ sư huynh.”

Thấy y nhận lấy, trên mặt Hạ Lan Trạch rốt cuộc lộ ra một nụ cười, “Vậy ta cũng không quấy rầy sư đệ nghỉ ngơi nữa. Quá mấy ngày, ta lại đến thăm sư đệ.”

Y nhàn nhạt gật đầu, xoay người đi vào Thanh Trúc Lâm.

Chỗ ở của Diệp Vân Lan ở sâu trong rừng trúc.

Đi ước chừng nửa khắc, bên trong cành trúc, thấp thoáng có thể thấy được một gian nhà trúc.

Còn chưa đến gần y đã ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt.

Diệp Vân Lan nhìn mấy chục trượng xung quanh nhà trúc được hàng rào gỗ vây quanh, xuyên qua khe hở của hàng rào có thể nhìn thấy bên trong là một biển hoa phiêu diêu theo gió.

Y tăng tốc bước nhanh qua, phát hiện bùn đất chung quanh đều mới được xới lên, mà bên trong biển hoa, một thiếu niên thân hình thon gầy đang quỳ một gối cúi đầu xới đất.

Nghe được tiếng bước chân, thiếu niên quay đầu hướng y nhìn lại, một đôi mắt như sói con ẩn chứa tinh quang.

“Tiên quân.”

Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân của Dạ Vũ Hành Chu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.