Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu Nam Nhân Này Chết

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Phong Mạch Hàn hơi nhắm mắt.

Ninh Vãn Ca còn tiếp tục nói: “Tóm lại, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, hơn nữa cứu ngươi không những một lần, ngươi làm ơn lần sau đối xử ta lễ phép một chút, nếu không ta sẽ không cứu ngươi nữa đâu.”

Ánh mắt của nam nhân vẫn dán chặt vào đôi môi chúm chím của cô, và điều kỳ lạ là nơi này khiến hắn không có cách nào nhúc nhích.

Ninh Vãn Ca đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.

“Vương gia?” Lý Ngạo cũng là dự đoán được Phong Mạch Hàn có khả năng bị độc phát, đột nhiên đẩy cửa ra xem tình hình, nhưng đập vào cảnh tượng trước mắt, nhất thời sửng sốt một chút.

Tình cảnh này, làm Lý Ngạo trố hết mắt.

Một nam một nữ, một trên một dưới, hơn nữa tư thế này, thật sự làm người ta tưởng tượng vô hạn.

Lý Ngạo khẽ nhếch miệng, có chút lắp bắp: “Ta ta ta, ta dường như tới không đúng lúc, ta đi ra ngoài trước ……”

Trong phòng lập tức tràn ngập bầu không khí kỳ lạ.

Ngay cả Ninh Vãn Ca cũng cảm thấy…… xấu hổ!

Lý Ngạo như là phát hiện cái gì đó, yên lặng mà lui ra ngoài, còn vô cùng hiểu ý đóng cửa lại cho họ.

Trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Phong Mạch Hàn mới từ trên người Ninh Vãn Ca rút lui, thong thả ung dung vuốt phẳng quần áo trên người.

Ninh Vãn Ca bò dậy, hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vài phần bất mãn.

Nhìn vẻ mặt sững sờ của nam nhân này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác tức giận.

“Ta cảnh cáo ngươi, không được có quan hệ xác thịt, ngươi nếu là còn dám vượt quá quy tắc, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.”

Cô cực có khả năng sẽ trực tiếp thiến nam nhân này.

Phong Mạch Hàn nhíu mày nhìn cô, trong mắt dần có chút lạnh lùng.

“Ninh Vãn Ca, lời này nên nói với chính ngươi mới đúng.”

Cô có chút mím môi, biết rõ hắn nói là chuyện cô vừa hôn hắn.

Phi phi phi, hôn cái gì mà hôn, cô đó là vội vã cứu người, cũng không phải lợi dụng mà hôn hắn!

“Phong Mạch Hàn, ta nói rồi, đó là cứu người, ngươi tin hay không thì tùy!”

Cô bò dậy, vỗ nhẹ trên người lớp tro bụi, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.

Bầu không khí mơ hồ kỳ lạ trong phòng lúc trước biến mất, Phong Mạch Hàn không đáp lại lời của cô, mà đi tới trước bàn ngồi xuống.

Ánh mắt bỗng nhiên rơi vào chén thuốc không ở trên bàn, hơi mang vài phần thâm ý nhìn về phía Ninh Vãn Ca.

“Phu nhân, thuốc đâu?”

Ninh Vãn Ca nghe hắn nói như vậy, ánh mắt nhìn sang chén thuốc, buông tay nhún vai: “Đều là độc, đương nhiên đổ rồi.”

Đều là độc?

Phong Mạch Hàn hơi giật mình.

Ninh Vãn Ca ý thức được cô đã nói điều đáng lẽ không nên nói, nhưng không có cách nào rút lại được, vì vậy cô dứt khoát trực tiếp đi tới bên cạnh nam nhân và ngồi xuống.

Cô đè thấp tiếng nói: “Phong Mạch Hàn, Lý Ngạo này rốt cuộc có đáng tin hay không? Hắn đưua thuốc này cho ngươi, đó là một loại độc dược mãn tính, gọi là kim ly tử, loại thuốc này ta đã đọc trong sách y khoa, là loại thuốc thiên hàn tính, nó sẽ làm cho cơ thể vốn đã lạnh của ngươi càng thêm lạnh, nếu là thế, chỉ làm tăng thêm chất độc trong người ngươi.”

Cô nói rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.

Phong Mạch Hàn trầm mặc.

“Ta hỏi sao ngươi không nói gì?” Ninh Vãn Ca thấy hắn không nói gì, bỗng nhiên vươn tay khuỷu tay đâm đâm vòng eo hắn.

“Từ trước đến nay sắc thuốc đều không phải Lý thúc làm, bổn vương tin tưởng Lý thúc. Toàn bộ trong rừng, ngoại trừ Lý thúc, còn có một tên đồ đệ của Lý thúc, hắn trước nay đều ở trong phòng nghiên cứu chế tạo thảo dược, thuốc từ trước đến nay đều là do hắn chế tạo ra.”

“Ah, nếu nói như vậy, thuốc này có thể là do đồ đệ của Lý Ngạo chế tạo và sắc cho ngươi uống, vì muốn hại ngươi? Những loại thuốc từ trước đến giờ, ngươi có phải đều uống hết hay không?”

“Ừ.” Nam nhân cúi mắt, mi mắt che giấu cảm xúc.

Ninh Vãn Ca chống cằm, sắc mặt làm vẻ suy nghĩ sâu xa.

Khó trách độc tố trong người nam nhân này kéo lâu như vậy, cảm tình bị người kéo thành như vậy, hiện tại đều đã biết, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra nữa.

“Phong Mạch Hàn, thường ngày ngươi là một nam nhân rất thông minh, như thế nào rồi thời khắc mấu chốt, ngươi liền hồ đồ như vậy? Loại độc dược này kéo dài thời gian độc như vậy, ngươi uống nhiều năm như vậy, đều không thấy hiệu quả, ngươi có phải nên hoài nghi hay không?”

“……” Nam nhân không nói gì.

Ninh Vãn Ca nếu không nói, chỉ sợ hắn cũng không biết thuốc của mình bị kẻ khác động tay động chân vào.

Lý Ngạo là người hắn tin tưởng, nhưng tin tưởng là một chuyện, sự thật lại là một chuyện khác.

Thấy hắn không nói lời nào, Ninh Vãn Ca thở dài một tiếng, đỡ trán nói: “Ngày mai ta muốn đi gặp người nọ.”

Hắn bỗng dưng ngước mắt nhìn cô, có vẻ ngạc nhiên.

“Mặc dù không biết tình hình, nhưng ta phải đi xem bộ dạng của tên tiểu tử kia là như thế nào.”

“Được.” Hắn lên tiếng.

Đối với việc Ninh Vãn Ca quan tâm, đôi môi mỏng của nam nhân dương lên gần như không thể phát hiện ra.

Chính hắn lục lọi không rõ cảm xúc của chính mình là vì sao.

Ninh Vãn Ca chỉ muốn giúp hắn giải quyết vấn đề độc tố bằng một lòng chân thành, và lấy được những thứ mình muốn rồi rời đi càng sớm càng tốt.

Cô đứng dậy, dơ tay vỗ vai nam nhân.

“Ngươi yên tâm, việc này ta nhất định giúp ngươi giải quyết.”

……

“Tiểu thư, người đang tìm cái gì?” Vừa sáng sớm, Tiểu Lục liền thấy tiểu thư nhà cô đi ra cửa nhìn xung quanh khắp nơi, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.

Ninh Vãn Ca tầm mắt dừng ở trên người Tiểu Lục, cúi người nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có nhớ, ngày đó sau khi chúng ta bị bắt đi, ngoại trừ Lý Ngạo bên ngoài, nơi này còn có người thứ hai không?”

Tiểu Lục sửng sốt một chút, bắt đầu hồi tưởng lại trong đầu, nhưng lại vẫn là lắc đầu.

Cô căn bản không có nhìn thấy người thứ hai!

“Tiểu thư, làm sao vậy? Đã xảy ra sự tình gì sao?”

Ninh Vãn Ca nhéo cằm, bắt đầu rơi vào trong suy nghĩ sâu xa.

Hiển nhiên, bởi vì lời giải thích của Phong Mạch Hàn lúc trước, làm cô có có chút hoài nghi.

Lý Ngạo cùng đồ đệ ở bên nhau lâu như vậy, hắn lại là một đại phu, thật sự không biết đồ đệ của mình vụng trộm hạ độc Vương gia?

“Không có gì, Vương gia đâu?” Cô hỏi.

“Cái này nô tỳ nghe nói, Vương gia muốn đi ngâm trong hồ thuốc, bọn họ chuẩn bị lên núi.”

Lên núi ngâm hồ thuốc, khó nói được thuốc trong hồ sẽ có độc hay gì tương tự không, cô nhất định phải đi ngăn cản.

Nghĩ như vậy, Ninh Vãn Ca bỗng nhiên xông ra ngoài.

“Tiểu thư, bên ngoài đều là sói!” Tiểu Lục ngẩn ra, vội vàng kéo Ninh Vãn Ca lại.

“Không được, ta muốn đuổi kịp bọn họ.” Ninh Vãn Ca nghĩ nếu Phong Mạch Hàn chết, đến lúc đó cô liền trở thành quả phụ, hơn nữa lúc đấy phải gặp ma để xin khúc phổ sao?

Cho nên, cô tuyệt đối không để Phong Mạch Hàn chết.

Tiểu Lục lại cho rằng tiểu thư nhà cô đang quan tâm đến làm loạn, rõ ràng là quan tâm Vương gia muốn chết, mà ngày thường nhìn không ra, thời điểm mấu chốt cô lại rất quan tâm.

Ninh Vãn Ca xông ra ngoài, bầy sói rình mồi nhìn cô, nhưng ban ngày bầy sói đều bị khóa trong lồng sắt, nhe răng nhìn cô.

Ninh Vãn Ca dừng bước chân một chút, nhìn thoáng qua bầy sói, hứ một tiếng.

Vốn là thời cơ tốt để trộm chút thảo dược, chính là bây giờ……

Nơi này cánh rừng không sâu, sau rừng cây có tiếng nước chảy lờ mờ truyền đến.

Ninh Vãn Ca lao ra sau cánh rừng, thấy chỗ núi lớn nơi xa kia, trong lòng kỳ thật rối rắm một hồi lâu, nhưng rồi vẫn hạ quyết tâm leo lên.

Tiểu Lục đi theo cô phía sau, thấy cô đi tới hướng chân núi, thấp giọng gọi cô một tiếng: “Tiểu thư, ngươi thật sự muốn lên núi?”

“Đúng vậy, nếu như Phong Mạch Hàn nam nhân kia chết thì ta làm sao bây giờ, thế thì hỏng bét hết.”

Tiểu Lục vừa nghe, đầy mặt cảm thán dường như gật đầu: “Tiểu thư, ngươi quả nhiên là rất quan tâm Vương gia.”

“Ai quan tâm hắn, chỉ là bởi vì hắn không thể chết được, nếu không ta tìm ai đưa đơn ly hôn cho ta.”

“……” Tiểu Lục vừa nghe, khóe miệng co quắp.

Hóa ra tiểu thư nhà cô còn mong muốn lấy được đơn ly hôn, thật là……

Ninh Vãn Ca không nói nữa, xé luôn làn váy vướng víu, thuận tiện leo núi.

Cũng may người cổ đại đều tương đối bảo thủ, ở váy còn sẽ còn quần bên trong.

Nhưng Tiểu Lục nhìn động tác của cô, sắc mặt hơi đổi, nhỏ giọng mà nhắc nhở cô: “Tiểu thư, chú ý dáng vẻ!”

“Còn chú ý dáng vẻ cái gì, mạng người sắp không còn rồi.” Ninh Vãn Ca liếc Tiểu Lục một cái, hướng trên núi leo lên.

Ngọn núi này cũng không quá cao, nhưng đường lên núi khá gập ghềnh, càng sẽ không giống với ngọn núi hiện đại, đường núi đều có người trải nhựa, hiện tại con đường này cực kỳ khó đi, tùy tiện đi, giày thêu trên chân đều là bùn đất.

Tiểu Lục theo sát sau đó, cũng là lo lắng tiểu thư nhà cô lỡ may có xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ.

Ninh Vãn Ca gần đây đều có rèn luyện thân thể, bởi vậy thể lực vẫn là cực tốt

Không biết trên núi có chủ nhân nơi nào mà phải lên đây ngâm mình trong hồ thuốc.

Chờ đến giữa sườn núi, cô xoa eo thở phì phò, quan sát khắp nơi, nhìn thấy cách đó không xa có một căn nhà nhỏ.

Căn nhà nhìn tương đối đơn sơ.

Tiểu Lục leo đến thở hồng hộc, lúc này mới đuổi kịp.

“Tiểu thư, đây thật là cách giảm cân tốt.” Cô vừa sợ vừa nói, có chút thở hổn hển.

Ninh Vãn Ca gật gật đầu, rất tán đồng lời nói của Tiểu Lục, rồi đi thẳng đến chỗ căn nhà kia.

Trực giác nói cho cô, bọn họ hẳn là ở chỗ này.

Bạn đang đọc Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái của Lưu Li Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dtntram
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.