Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Có Một Ý Nghĩ Đối Với Cô

Phiên bản Dịch · 2226 chữ

Phong Mạch Hàn khóe miệng nhẹ cong, nhàn nhạt gật đầu.

“Được.”

Mặc dù hắn đồng ý, nhưng trong ánh mắt nam nhân rõ ràng chợt lóe sáng lên rồi biến mất.

Ninh Vãn Ca cũng không nhiều lời, đem đàn xếp đầu gối khoanh chân ngồi xuống.

“Ninh Vãn Ca.” Hắn bỗng nhiên kêu cả tên lẫn họ cô.

Ninh Vãn Ca nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Nếu đầu khúc này làm hài lòng bổn vương, bổn vương có thể suy xét đem toàn bộ cánh rừng này giao cho ngươi.”

Lời này, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của Ninh Vãn Ca.

Cô rất thích cánh rừng này, sau này cô sẽ sử dụng các loại dược liệu từ cánh rừng này để kiếm tiền, và để chuẩn bị cho một chặng đường tốt hơn trong tương lai, cô cũng coi như là hao tâm tổn huyết.

Hai mắt cô hơi sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được, nhưng nếu ta làm hài lòng ngươi, ngươi có phải cũng nên nói cho ta vềkhúc phổ “Liệt Diễm” hay không?

Đừng nghĩ rằng việc sử dụng cánh rừng này là hoàn toàn có thể khiến cô từ bỏ khúc phổ như vậy.

Phong Mạch Hàn nhíu mày: “Bổn vương không thích cò kè mặc cả.”

Hiển nhiên, đáp ứng một điều kiện đã là cho cô cũng đủ thể diện rồi.

Nghe nam nhân này nói, Ninh Vãn Ca âm thầm bĩu môi, nói: “Được, cứ giao cánh rừng cho ta trước, tiện thể để vài người chăm sóc cánh rừng cho ta thì càng tốt."

“Được” Ngâm trong thùng nước thuốc, giọng nói nam nhân phảng phất càng thêm lười biếng.

Hắn có thể thấy rõ ràng, Ninh Vãn Ca đối dược liệu không giống như của Lý ngạo, hắn cũng hoàn toàn không lo lắng sẽ có Lý ngạo thứ hai xuất hiện, đối với Ninh Vãn Ca, có một sự tin tưởng không chút do dự.

Nhưng, hắn lại hoài nghi đây không phải là Ninh Vãn Ca thật sự.

Ninh Vãn Ca không quan sát vẻ mặt thay đổi của hắn, xăn ống tay áo của mình lên, bắt đầu chuẩn bị đàn tấu.

“Ninh Vãn Ca.” Hắn bỗng nhiên gọi lại cô.

Cô đang định khảy đàn tức khắc dừng lại.

“Chuyện gì vậy?”

“Ngươi thật sự là Ninh Vãn Ca?” Không nói việc cô có thể giải độc cho hắn, cô còn có thể chơi đàn thành thạo như vậy, không giốn như người mới học.

Huống chi lần trước ở tiệc mừng thọ của Thái Hậu, nữ nhân này tùy thời đánh ra một đầu khúc, thật sự là quá làm người khác kinh ngạc.

Huống hồ đầu khúc kia, làm Thái Hậu rất vừa lòng.

Hắn lại hỏi vấn đề này, làm Ninh Vãn Ca bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn.

Xem ra biểu hiện của cô quá mức bộc trực, làm người ta đều bắt đầu hoài nghi thân phận của cô.

“Ta đương nhiên là Ninh Vãn Ca, ta đều thề rồi, nếu ngươi còn không tin, ta sẽ lại thề một lần nữa.”

“Không cần.” Phong Mạch Hàn nhíu mày, thu hồi tầm mắt.

Nghe thấy hắn nói không cần, Ninh Vãn Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô làm bộ như không thèm để ý, bắt đầu đặt đôi tay ở trên dây đàn.

Một đầu khúc bình tĩnh vang lên trong phòng, âm thanh tiếng đàn trộn lẫn với một loại ma lực quyến rũ.

Làm người nghe như được nghe tiếng chim hót, ngửi thấy hương hoa của núi rừng, chỉ thông qua một đầu khúc, một bức tranh như hiện lên trong tâm trí khiến lòng người thư thái, hạnh phúc.

Ninh Vãn Ca phát hiện nam nhân có vẻ say mê, hơi cong khóe môi.

Dùng đầu khúc này làm hắn mê hoặc, chờ lát nữa đánh hắn một trận, đem hắn đánh thành một đầu heo.

Cô âm thầm nghĩ, cũng có một sự thôi thúc muốn hành động.

Mặc kệ nói như thế nào, nam nhân này đáng bị đánh!

Phong Mạch Hàn nhắm hai mắt, để tiếng nhạc bên tai đánh bay mọi suy nghĩ của mình.

Thẳng đến……

“Tranh” một tiếng, truyền đến bên tai tiếng kêu to của nữ nhân.

Hắn bỗng dưng mở hai mắt nhìn cô, phát hiện cô bỗng nhiên đem ngón tay ngậm vào trong miệng.

“aizz…… Xui xẻo!” Ninh Vãn Ca nhìn trên ngón tay có vết máu xuất hiện, theo bản năng mà đem ngón tay ngậm vào trong miệng cầm máu.

Thật là xui xẻo, còn chưa tới cao trào, không có cơ hội mê hoặc nam nhân này.

Dùng cầm khúc mê hoặc một người, xem như là sở trường đặc biệt của cô.

Lúc trước vốn dĩ cô muốn làm như vậy, đáng tiếc……

Ông trời không giúp cô.

Cô cúi đầu ngậm ngón tay, không để ý đến nam nhân trong thùng nước, lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng " Rầm ", cảm giác được hình như là có người từ trong nước đứng lên.

Ninh Vãn Ca bỗng dưng ngước mắt, đôi mắt trừng lớn, thiếu chút nữa la lên.

Az, nam nhân này có phải thích khoe thân hay không, mỗi lần đều như vậy……

“Phong Mạch Hàn, ngươi không thể mặc quần áo đàng hoàng vào được sao?” Ah không, phải nói hắn không thể mặc quần áo vào rồi lại đi tới đây?

Ninh Vãn Ca gương mặt tròn sớm đã bay lên một tầng đỏ ửng.

Nhưng lời cô nói hiển nhiên không ngăn cản được Phong Mạch Hàn lại gần, hắn bỗng nhiên bắt láy cổ tay của cô, đem ngón tay bị thương của cô ngậm vào trong miệng.

Không khí trong phòng quá mức quỷ dị, làm người khác không thể tin nổi.

Ninh Vãn Ca trợn tròn đôi mắt, ngoại trừ trợn mắt lên như vậy, cô không biết phải làm gì.

Một hồi lâu sau, cô mới nhớ là mình muốn rút tay về.

Hắn thực sự đưa ngón tay của cô vào miệng như thế, khiến cô không dám tin.

Thế nhưng làm cô hoàn toàn sụp đổ.

“Không, không cần.”

Phong Mạch Hàn cúi mắt nhìn cô, thở hổn hển một tiếng, nói: “Giúp bổn vương lau người.”

“……” Nghe thấy những lời này, Ninh Vãn Ca mặt đỏ lên, cảm giác cả người giống như bị thiêu đốt, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.

Sửng sốt một lúc sau, cô mới bừng tỉnh đứng dậy, xoay người đi lấy một khăn vải sạch sẽ cho hắn lau người.

Kỳ thật lần trước cũng nhìn qua một lần rồi, nhưng hiện tại trong phòng điểm ánh nến, trong ánh sáng mãnh liệt như vậy, hiển nhiên càng có thêm tác động của thị giác đánh vào.

Ninh Vãn Ca không dám nhìn nhiều, tầm mắt hướng sang nơi khác, chiếc khăn trên tay tùy ý chà sát trên người hắn, cũng không biết lau cho hắn sạch như thế nào.

Phong Mạch Hàn hơi nhăn mày, có chút bất đắc dĩ, đành phải lấy khăn trong tay cô lau những giọt nước trên người.

“Ngươi cũng biết thẹn thùng?” Giọng nói từ tính và trầm thấp của nam nhân lúc này ẩn chứa một chút ma tính.

Đối với Phong Mạch Hàn mà nói, một nữ nhân giống Ninh Vãn Ca như vậy, hẳn là sẽ không đỏ mặt.

Ninh Vãn Ca trợn tròn đôi mắt, trừng nhìn hắn, không cần suy nghĩ liền phản bác nói: “Ngươi nói gì vậy, chẳng lẽ ta không thể đỏ mặt sao?” Nhưng ngay khi tầm mắt chạm đến thân người hắn, cô liền quay đi theo bản năng.

Thật là mất mặt, cũng khiến cô buồn bực.

Nam nhân đem chiếc khăn trong tay ném đi, lại phân phó: “Giúp bổn vương thay quần áo.”

Cô là nô lệ hay là nha hoàn của hắn? Mà cứ sai cô làm cái này đến cái khác.

Nhưng lời nói đầy mệnh lệnh của hắn có sức mạnh đến nỗi, làm cô là một đặc công như mắc bệnh nghề nghiệp, nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, khiến cô vô thức xoay người lấy quần áo sạch sẽ mặc vào cho hắn.

Cô thở phào nhẹ nhõm sau khi chiếc thắt lưng cuối cùng được thắt lại.

“Xem bộ dạng của ngươi này, đáng lẽ phải nhịn qua độc phát hôm nay, ta đây đi trước.” Ninh Vãn Ca buông lỏng tay, vẻ mặt muốn rời đi.

Chính là nam nhân không định buông tha cô, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy cô.

Hai tay vươn ra, trực tiếp ôm eo thùng phi của cô.

Ninh Vãn Ca yên lặng xấu hổ.

Hắn đang làm cái gì vậy?

“Bổn vương lo lắng, sợ vẫn còn độc phát, nhiệt độ cơ thể của ngươi, có thể giúp bổn vương giảm bớt độc phát tác.”

Hắn nghiêm túc giải thích, giống như nói chính xác thật sự là lý do này vậy.

Ninh Vãn Ca nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhẹ nhàng ah một tiếng tính làm trả lời.

Kỳ thật sâu trong nội tâm cô là có chút cự tuyệt đấy, dù sao……

Dù sao trai đơn gái chiếc, tuy rằng bọn họ là phu thê, nhưng cũng không phải phu thê thật.

Ánh mắt Phong Mạch Hàn dừng trên mặt cô, con ngươi đen như mực nhìn sâu thâm thúy.

Tuy rằng nữ nhân trước mắt béo một chút, nhưng ôm rất có thịt cảm.

Quan trọng nhất chính là, có thể dùng để sưởi ấm.

Ninh Vãn Ca không biết hắn suy nghĩ cái gì, nghe hắn nói như vậy, chỉ khẽ ừ một tiếng tính làm trả lời.

……

Bóng đêm càng sâu vài phần.

Hai người cùng không phải là chưa từng ngủ cùng giường, nhưng ôm nhau giống buổi tối hôm nay như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Ninh Vãn Ca lại mất ngủ.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của nam nhân.

Cô quay đầu nhìn hắn, suy đoán rằng hắn hẳn là đã ngủ say, cô nhíu mày, nhắm mắt lại, nỗ lực đếm cừu.

Nhưng cố đếm một con hai rồi ba chục một trăm con đi qua, không hề buồn ngủ.

Hít sâu một hơi, cô nhấc cánh tay của nam nhân bên cạnh chuyển đi, chuẩn bị rời khỏi, kết quả mới vừa nhúc nhích một chút, tay hắn lại đáp tới, đem cô ôm vào vững chắc.

Cô thực hoài nghi, nam nhân này có phải cố ý hay không?

Đường đường là Vương gia, tư thế ngủ như vậy không thật?

Trong đầu mặc dù như vậy nghĩ, nhưng rất nhanh, bàn tay to đặt bên hông cũng bắt đầu không an phận.

Vòng eo bị nắn nắn, hắn dựa vào bên tai cô, bỗng nhiên khàn giọng nói: “Sau khi hồi phủ, ngươi nên giảm béo đi.”

“……” Ninh Vãn Ca đột nhiên mở mắt.

Hắn quả nhiên là giả vờ ngủ!

“Phong, mạch, hàn!” Một tiếng gầm lên, một chân đá qua.

Hắn đúng là ngụy quân tử, ngoài mặt làm bộ là một quân tử, thế nhưng vụng trộm ăn đậu hủ của cô, còn dám dõng dạc nói cô giảm béo!

Bị một chân đột nhiên đá không kịp chuẩn bị, làm nam nhân bị rơi xuống giường lần thứ hai.

Âm thanh nghẹt thở của vật nặng rơi xuống đất khiến người ta giật mình.

Ninh Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi.

“Ninh Vãn Ca, ngươi muốn tìm cái chết sao?” Phong Mạch Hàn cũng bực.

Còn không ai dám hỗn với hắn như thế này, huống chi còn đá hắn hai lần xuống giường, nữ nhân này thật là không biết tốt xấu gì!

“Ta chết thì không ai giải độc cho ngươi đâu” Ninh Vãn Ca nói thẳng thắn, thậm chí còn ưỡn ngực, một bộ dạng chắc chắn hắn không dám giết cô.

Phong Mạch Hàn cười lạnh một tiếng, lại leo lên giường, trực tiếp đè cô xuống.

Ninh Vãn Ca cũng không phòng bị, liền bị hắn đè dưới thân như vậy.

“Ngươi làm cái gì?”

“Độc phát rồi!” Nam nhân trợn mắt nói dối, cúi đầu xuống liền hung hăng cắn môi cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào hắn đối với nữ nhân này có một suy nghĩ, và ý nghĩ này khiến con dã thú mắc kẹt trong lòng hắn kêu gào muốn phá tan.

Ánh mắt hắn dừng ở trên mặt cô, nhìn chăm chú cô.

Môi kề sát, nằm cạnh thật sự gần, cô giống như nghe thấy được tiếng tim đập lẫn nhau.

Cô phát hiện, nam nhân này không đơn giản chỉ là muốn ăn đậu hủ cô, trong cặp mắt lập loè kia tóe lên tia thú tính.

Dù sao cũng là người hiện đại, cô sao có thể không hiểu ánh mắt của nam nhân này.

Độc phát thì sao?

Sẽ đau đớn vạn phần phải không?

Tại sao trong mắt nam nhân này cô chỉ nhìn thấy dục vọng mãnh liệt?

Hiển nhiên là lừa cô!

Bạn đang đọc Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái của Lưu Li Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dtntram
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.