Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều Là Người Một Nhà

Phiên bản Dịch · 2313 chữ

Tiếng nói quen thuộc vang lên, làm Ninh Vãn Ca trong lòng hồi hộp một chút.

Cô theo bản năng nhìn hướng cửa, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân mặc thường phục màu trắng đang đứng ở đó.

Phong Mạch Hàn cũng đến, đổ mồ hôi chết rồi!

Hai vạn lượng bạc, điên rồi sao?

Bọn họ đều là nhiều tiền không có chỗ tiêu đúng không?

Phong Mạch Hàn ánh mắt nghiêm nghị nhẹ đảo qua Ninh Vãn Ca, trong ánh mắt kia mang theo sự lạnh lẽo, làm người ta lạnh sống lưng.

Hắn vào phòng, không nhiều lời, nhưng khí tràng lại vô cùng cường đại.

Ninh Vãn Ca yên lặng đỡ trán, khẳng định là nha đầu Tiểu Lục kia chạy về nói cho Phong Mạch Hàn, làm cô có cảm giác như bị bắt quả tang.

“Phu nhân rất thích thú nhỉ.” Nam nhân mở miệng, ngữ khí nghiến răng nghiến lợi không dễ phát hiện.

Phong Mạch Viêm đuôi lông mày nhướng lên, nhìn hai người với vẻ mặt đùa bỡn.

“Ha ha, Vương gia sao lại tới đây?” Cô giả vờ không hiểu hắn nói gì, cũng không hiểu sắc mặt của hắn, vì vậy cô im lặng giả vờ như không biết gì về chuyện gì.

Phong Mạch Hàn môi mỏng nhẹ cong, lại bên cạnh cô ngồi xuống.

“Ngũ ca sao lại ở chỗ này?” Ngữ khí lạnh lẽo.

“Ah, việc này nói ra thì rất dài, vốn là đến mua thuốc, không nghĩ đến lại liền đụng phải Thất đệ muội. Thất đệ, không phải ca ca nói ngươi, ngươi cầm bổng lộc cũng không ít, sao lại không cấp một chút cho Thất đệ muội, hại cô phải mưu sinh kiếm tiền mò bạc, việc này nếu là truyền ra ngoài, chính là mất hết thể diện của Hoàng gia”

Lời nói của Phong Mạch Viêm chỉ là nói giỡn, kỳ thật hắn làm sao có thể không nhìn ra được ý đồ của Ninh Vãn Ca?

Cũng chính vì đoán được ý Ninh Vãn Ca có thể muốn thoát khỏi Phong Mạch Hàn, nên hắn mới có ý muốn giúp cô.

Nữ tử này, quá thú vị.

Phong Mạch Hàn liếc mắt nhìn qua, hừ lạnh nói: "Việc này không cần Ngũ ca lo lắng, dù sao cũng là chuyện giữa phu thê chúng ta. Thuốc, cũng không cần Ngũ ca mua... "

“Ai?” Ninh Vãn Ca lập tức ra tiếng cắt lời Phong Mạch Hàn.

Cô véo đùi Phong Mạch Hàn dưới gầm bàn.

Làm ơn, đây có phải là lúc để nói những điều như này?

Nếu là tiền của người khác, đưa tới cửa, sao lại không muốn!

Nhưng đối với Phong Mạch Hàn mà nói, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích.

“Ngũ vương gia, mặc kệ phu quân của ta, hắn chẳng qua là không thấy điểm tốt. Thuốc này đã bán rồi, hẳn là không có lý do gì mà thu hồi lại, đúng không? Nếu Vương gia nguyện ý ra này một vạn lượng, ta đây cũng liền không khách khí nhận lấy.”

Cô tưởng tượng đến một vạn lượng bạc này, cô liền nhịn không được kích động lên.

Có thể dùng này số tiền này để mở một cửa hàng trước, sau đó dùng để trang trải cuộc sống, và chuẩn bị cho kế hoạch ngày sau trốn chạy.

Mặc kệ nói như thế nào, cô phải tự mở đường cho mình trước.

Phong Mạch Hàn híp đôi mắt đen nhìn cô, đôi mắt cô tròn xoe lóe lên tia sáng vô cùng, vừa có vẻ kích động, lại vừa có vẻ mong chờ, càng giống như là hưng phấn.

Không biết cô suy nghĩ cái gì, nhưng làm hắn có một cảm giác mơ hồ bất an.

Lời nói của Ninh Vãn Ca làm Phong Mạch Viêm cười thoải mái.

“Lời này của Thất đệ muội quả nói đúng, bổn vương không thích người trong nhà khách khí như vậy.”

“……” Người trong nhà? Nam nhân im lặng, trong lòng không vui, ai cùng hắn là người trong nhà, hắn cùng Phong Mạch Viêm, chính là từ trước đến nay luôn không hợp.

Phong Mạch Viêm bỗng nhiên ra tiếng phân phó: “Chuẩn bị giấy ngọn bút mực, bổn vương hôm nay không mang đủ tiền trên người, trước hết viết cái giấy nợ đưa cho thất đệ muội.”

Ninh Vãn Ca hơi mỉm cười, gật đầu đáp ứng.

Không thành vấn đề, cô có rất nhiều cơ hội đến đòi nợ, nếu nam nhân này không trả lại tiền, cô sẽ đến đòi nợ mỗi ngày.

Phong Mạch Hàn mặt đen một nửa.

Phong Mạch Viêm hiển nhiên là cố ý làm vậy, còn đưa giấy nợ cho cô, làm Ninh Vãn Ca có thể đến vương phủ của hắn bất cứ khi nào!

“Nếu là thiếu giấy nợ, ngày mai bổn vương liền phái gia đinh tới cửa lấy bạc trắng.” Phong Mạch Hàn mở miệng nói ôn hòa, mạnh mẽ cắt ngang ý tưởng quanh co cuối cùng của Phong Mạch Viêm.

Phong Mạch Viêm trên mặt vẫn đạm nhiên cười, nhưng trong mắt lại thêm sắc bén vài phần.

Hai nam nhân tầm mắt đối diện, giống như dùng ánh mắt chém giết nhau vài hiệp trong không khí.

Ninh Vãn Ca rõ ràng cảm giác được bầu không khí không ổn, nhưng hiện tại có thể lấy được tiền vẫn tốt hơn bất cứ thứ gì.

“Ngũ ca còn việc gì?” Đợi một hồi lâu, thấy Phong Mạch Viêm còn không có ý muốn đi, Phong Mạch Hàn ngữ khí không kiên nhẫn.

Phong Mạch Viêm than nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Một khi đã như vậy, bổn vương cáo từ trước.”

Khi hắn rời đi, khóe miệng cười còn mang theo vài phần không có hảo ý, hắn vén áo, đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng dáng nam nhân này, Ninh Vãn Ca nhịn không được tặc lưỡi.

Hai người tính tình quá chênh lệch, hoàn toàn là hai thái cực tính cách.

“Ninh Vãn Ca.” Phong Mạch Hàn thấy ca ca của mình đã đi xa, hắn bỗng nhiên gọi cô, mang theo một ngữ khí nghiêm khắc đến cực điểm.

Ninh Vãn Ca không chút để ý, “Vương gia có gì phân phó?” Cô vừa nói vừa đem giấy vay nợ cẩn thận thu vào trong lòng ngực.

Phong Mạch Hàn cười lạnh: “Ngươi biết rõ vì sao bổn vương tìm ngươi.”

Ninh Vãn Ca nhún vai, làm bộ không hiểu.

“Hoàng Thượng ban thưởng nữ nhân, hạn trong ba ngày ngươi phải giải quyết, nếu không cánh rừng thuốc kia liền trả lại bổn vương, ngươi hôm nay bán đi thảo dược cũng là ngắt từ trong rừng của bổn vương mà đưa đến, tiền bán được đương nhiên thuộc về bổn vương.”

Ninh Vãn Ca vừa nghe, suýt nữa nổi cáu.

Cô trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.

Cô xem như hiểu được, nam nhân này thật là càng ngày càng thâm hiểm xảo trá.

“Ngươi nói trả lại là ta liền trả lại ngươi ư, có tin ta một phen lửa đốt cánh rừng kia hay không!” Vốn là tính toán uy hiếp hắn.

Nhưng không ngờ, nam nhân bên môi nhếch lên một đường vòng cung hoàn mỹ, con mắt đen như mực điểm ý cười: “Ninh Vãn Ca, ngươi nếu đốt rừng, cũng không có cái gì uy hiếp đến bổn vương, bổn vương có thể lại phái người đi tạo một mảnh giống như đúc cánh rừng kia. Mà ngươi, tiền nhất định không chiếm được.”

Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng cắt một tiếng: “Giấy nợ ở trong tay ta, ngươi có thể sao?”

Lời nói của cô, mang ý khiêu khích.

Nam nhân ánh mắt chợt tắt, bỗng nhiên duỗi tay dưới vạt áo của cô.

Tốc độ cực nhanh!

Nhưng Ninh Vãn Ca vốn là đặc công, mặc dù thân thể vụng về chút, nhưng độ nhạy bén vẫn là cực hảo, đột nhiên vụt mạnh qua tay hắn.

Có thể vụt mạnh qua tay, nhưng không tránh khỏi sức hút do nội lực mạnh mẽ của hắn mang lại.

Một lực hấp đến, cô đột nhiên không kịp phòng bị liền ngã ở trong lòng ngực hắn.

Không hề báo trước, cô đã bị giam cầm bởi lòng bàn tay to lớn của hắn.

“Bổn vương có thể bắt được bất kỳ lúc nào.” Hắn thẳng tay hướng tới vạt áo cô, đoạt lấy tờ giấy nợ trong lòng ngực cô.

Ninh Vãn Ca bực mình không thôi, lại trừng mắt với hắn.

“Lấy tiền của hắn ngươi vui vẻ như vậy, còn bổn vương ra hai vạn lượng cho ngươi vì sao không cần?” Nam nhân tiếng nói trầm thấp dễ nghe, nhưng lại ẩn lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Con mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm mặt cô, mang theo cường thế quyết đoán.

“Phong Mạch Hàn ơi là Phong Mạch Hàn, ngày thường xem ngươi khôn khéo như thế, vậy sao mà mỗi lần ở thời khắc mấu chốt ngươi đều hồ đồ vậy? Ta nói cho ngươi, tiền này, là của người khác, mình kiếm được lại là của mình, lấy tiền của người khác thì mới là tiền, còn lấy tiền của phu quân thì đâu là tiền”.

Cô nói hùng hồn đầy lý lẽ.

Nam nhân lại thành công bị lời nói của cô lấy lòng.

Nói cách khác ở trong lòng nữ nhân này, hắn không phải là người khác, hắn cùng cô là người một nhà, những người khác đều không tính là người trong nhà.

Nam nhân môi mỏng nhẹ cong, ý cười nhạt nhẽo, lại rất mê người.

“Ah, phu nhân nói thật là có lý.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Ninh Vãn Ca hơi nhăn mày, cảm thấy trong lời nói của hắn có chút kỳ lạ? Là cô ảo giác sao?

Sau một khắc, một ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa lên má cô, cảm giác như muốn vuốt ve, nhưng lại có cảm giác tê dại.

“Phu nhân, nên giảm cân.” Hắn nói không chút để ý.

Ninh Vãn Ca một phen vỗ bàn chân của mình ra, từ ngây người bình tĩnh trở lại , ngồi thẳng người, khẽ hừ một tiếng nói: “Ta nói cho ngươi, ta giúp ngươi xử lý đám nữ nhân kia là được chứ gì, rừng thuốc này vẫn là của ta, giấy nợ này vẫn thuộc về ta.”

“Được.” Hắn đáp dứt khoát.

……

Ngày thứ hai, Ninh Vãn Ca thật sự lấy được giấy nợ, nhưng giấy nợ đã trở thành phế thải.

Quản gia đem giấy nợ giao cho Ninh Vãn Ca nói: “Vương gia phân phó, giấy nợ trả lại cho Vương phi, bạc trắng này, nô tài cũng đã phái người đi lấy về, đã cất vào ngân khố rồi.”

Vẻ mặt phấn khởi ban đầu của Ninh Vãn Ca đột nhiên biến mất hơn một nửa.

Cô trừng mắt trước quản gia, hận không thể chọc thủng mắt quản gia.

Cô biết, khẳng định là tên Phong Mạch Hàn đáng chết kia cố ý làm vậy!

Cô đã thử mọi cách để kiếm tiền, lại không nghĩ tiền lại kho bạc của người khác!

“Khốn nạn! Đồ khốn! Dựa vào cái gì?”

Tiền này là do cô kiếm được, tuy rằng cánh rừng kia là của Phong Mạch Hàn, nhưng dù sao hắn cũng nợ cô mấy mạng, vậy nếu đổi lấy một cánh rừng thì có vấn đề gì?

Quá keo kiệt!

Quản gia cảm nhận được lửa giận nồng đậm tỏa ra từ trên người cô, hơi lùi lại phía sau, lần đầu tiên nhìn thấy một Vương phi khí thế uy nghiêm như vậy.

Ninh Vãn Ca hùng hổ đi về phía thư phòng của Phong Mạch Hàn.

Quả nhiên nhìn thấy nam nhân đang ở trong phòng đọc sách.

Hắn một bàn tay chống đầu, một cái tay khác cuộn cầm quyển sách, thần thái như vậy bình yên điềm tĩnh, vạt áo hơi mở ra, theo làn gió nhẹ ngoài cửa sổ phất qua, vạt áo kia thường bị thổi mở lộ ra bên trong tuyệt diễm xuân sắc, còn tràn ngập cuồng dã vân da, quả thực là chỉ muốn làm cho người ta phạm tội!

Ninh Vãn Ca nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu sau, lúc này mới chậm rãi mà khép cửa lại.

“Phong Mạch Hàn, ngươi nói cho ta, tiền của ta đâu?”

Tất cả những gì cô muốn là số tiền này, nếu không cô ấy sẽ không thể cao chạy xa bay.

Phong Mạch Hàn không nhấc mắt khỏi sách nhìn cô, thản nhiên đáp “Đương nhiên là để vào trong kho bạc.”

Ninh Vãn Ca âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tiến lên vài bước, đến trước mặt hắn, lạnh giọng nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì đem tiền của ta làm của riêng?”

Nghe cô nói như vậy, Phong Mạch Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

“Phu nhân nói gì vậy?” Hắn ra vẻ thái độ khó hiểu hỏi.

“Kia là tiền của ta, ngươi dựa vào cái gì mà thu hồi?” Mẹ nó, nam nhân này có phải nghe không hiểu tiếng người hay không, cô nói rõ ràng như vậy, hắn còn làm bộ không hiểu!

Phong Mạch Hàn nhàn nhạt câu môi, nói: “Phu nhân hôm qua nói số tiền này là của nhà chúng ta, nếu là chúng ta người một nhà, đương nhiên là cất vào kho bạc, có gì không đúng sao?”

Ninh Vãn Ca bị hắn nói đến tức giận đau tím gan phổi!

Bạn đang đọc Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái của Lưu Li Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dtntram
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.