Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngã Đầu Xuống Thùng Tắm

Phiên bản Dịch · 2354 chữ

Từ trong nhà ra ngoài cổng , Ninh Vãn Ca cùng Tiểu Lục lén lút đi.

Canh giờ này, toàn bộ người của Vương phủ hẳn đều đã ngủ.

Người thời cổ đại ngủ sớm, rất hiếm người giống cô như vậy.

“Tiểu thư, không có ai.” Tiểu Lục đứng ở cửa, hướng tới Ninh Vãn Ca vẫy vẫy tay, ý bảo cô chạy nhanh đi.

Xác định không có người, Ninh Vãn Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Tiểu Lục.

Vạn Dương thành cách Hoàng thành cực kỳ gần, mà lễ hội săn bắn của Hoàng gia cũng đang đến gần. Lễ hội này đều tổ chức hàng năm ở trong rừng Vạn Dương thành.

Khu rừng đó rất lớn, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, dù sao thì ở đó cũng có rất nhiều thú dữ.

Cô muốn nhân dịp trước đêm lễ săn thú của Hoàng gia, đi hướng trong rừng sâu lấy được đồ cô muốn.

Tiểu Lục đi ở phía trước, Ninh Vãn Ca đi theo sau, vừa mới định đi, bỗng nhiên sau cổ áo đã bị một người túm chặt.

“Đi đâu?” Âm thanh quen thuộc tự đỉnh đầu vang lên.

Ninh Vãn Ca trong lòng đại chấn.

Tiểu Lục đi ở phía trước nghe thấy được âm thanh phía sau, vội vàng tạm dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, mặt biến sắc.

“Vương Vương Vương…… Vương gia?”

“Ah? Phu nhân đi đâu?” Đôi mắt đen của Phong Mạch Hàn quét qua nữ nhân trước mặt, nhìn cô đang ôm chặt tay nải trong tay, bộ dạng không nói nên lời.

Như hắn suy nghĩ, nữ nhân này lúc nào cũng suy nghĩ làm thế nào ly hôn với hắn.

Tuy rằng đơn ly hôn không tính, nhưng lại làm hắn cảm thấy cực kỳ không vui.

“Ngạch…… Chính là cảnh đêm rất đẹp, ta liền nghĩ ra ngoài ngắm cảnh đêm, Tiểu Lục ngươi nói có phải hay khôn?”

Phong Mạch Hàn nam nhân đáng chết này, hắn làm gì mà nửa đêm còn chưa ngủ, xuất hiện đúng lúc như vậy?

Thật giống như là…… Vẫn luôn ở theo dõi cô.

Ninh Vãn Ca hơi mang vài phần hoài nghi mà nhẹ liếc hắn một cái, cảnh đêm có chút thâm trầm, cũng không có ánh trăng, vẻ mặt của nam nhân trong bóng tối hoàn toàn không nhìn được, mơ hồ không rõ.

Cô chỉ có thể mở to đôi mắt, ra vẻ vô tội nhìn hắn.

“Là là là, tiểu thư chỉ là nghĩ ra đi xem cảnh đêm.” Tiểu Lục ngày thường có ngốc, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là nhanh trí.

Nam nhân câu môi, nụ cười trên môi có chút ảm đạm, , hắn nói: “Ninh Vãn Ca, đi ra ngoài dạo ngắm cảnh đêm còn cần cầm tay nải như vậy làm cái gì?”

Ninh Vãn Ca đang muốn phản bác, thế nhưng trên tay trống trơn, tay nải đã bị nam nhân giật lấy rồi.

“Đây là quần áo. Nếu ra ngoài hóng gió ban đêm, trời trở lạnh muốn khoác thêm thì sao?"

“Phải không? Yếm? Quần lót? Những cái này dùng để khoác?” Giọng nói của nam nhân càng ngày càng ảm đạm, nhất là trong đêm lạnh như vậy, khiến lưng người ta ớn lạnh.

Ánh sáng trong đôi mắt đen của Phong Mạch Hàn càng lúc càng trở nên sắc bén, khuôn mặt như bị phủ một tầng băng sương khiến người ta không khỏi phát run.

Ninh Vãn Ca trừng mắt với hắn, nhìn hắn ném quần áo của cô ra khỏi tay nải, hành động giống như vứt rác vậy, sắc mặt cô trở nên tức giận nói: " Phong Mạch Hàn, ta muốn thoát khỏi ngươi hiểu không ?Ta cũng không nợ ngươi cái gì, đơn ly hôn đã đặt trên bàn, muốn rời đi ngươi cũng không thể ngăn cản ta! ”

Cô không thể nhịn được nữa, thật sự không cần nhịn nữa.

Cô cứu hắn nhiều như vậy, hắn không cảm ơn thì thôi, cũng nên đem đơn ly hôn cho cô, để cô đi mới đúng!

Đôi mắt của nam nhân tối sầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt béo ú tức giận của cô, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, chỉ cảm thấy lửa giận đang tấn công trái tim mình, một vị ngọt tanh xông thẳng lên cổ họng.

“Ngươi, nói lại lần nữa!” Từng câu từng chữ, cảm xúc của nam nhân đã lên tới đỉnh điểm, sắp bùng nổ.

Phong Mạch Hàn nói, không có ý uy hiếp đến Ninh Vãn Ca chút nào.

Cô nâng cằm, ngạo nghễ, “Ta lặp lại lần nữa có gì khó, ta nói ta muốn thoát khỏi ngươi, ta muốn cao chạy xa bay, ta muốn……”

“Khụ khụ…… Phốc……” Ninh Vãn Ca chưa kịp nói ra lời hào hùng khí thế tự nhận của mình, một ngụm máu từ nam nhân phun ra, trực tiếp phun lên mặt cô, mùi máu tanh lập tức tỏa ra khắp nơi.

Bàn tay của nam nhân nắm lấy cổ áo cô hơi buông lỏng, và cơ thể hắn hơi lắc lư một chút.

Ninh Vãn Ca căng thẳng, thấy cơ thể hắn lung lay tiếp lập tức tiến lên đỡ hắn.

“Chết tiệt, cái tên ốm yếu Phong Mạch Hàn này, lần nào cũng phun máu vào mặt ta.” Cô vừa nói vừa duỗi tay bắt được cổ tay của hắn thăm mạch.

Nhưng nam nhân thân hình cao lớn, cho dù cô có béo cỡ nào cũng không thể chống đỡ được thân hình cao lớn của hắn.

“Tiểu Lục, còn thất thần làm gì, còn không qua giúp ta đỡ!”

Tiểu Lục choáng váng thật lâu, sau đó từ từ xuống đất đỡ lấy Phong Mạch Hàn, nhưng cô sợ Vương gia sẽ không thích vì sự đụng chạm của mình, vì vậy động tác cô di chuyển thận trọng hơn.

Ninh Vãn Ca thăm mạch xong hơi nhíu mày, một ánh mắt khó hiểu quét về phía Phong Mạch Hàn, nhưng cô nhanh chóng giấu đi những cảm xúc đang lan tỏa.

Mạch tượng của hắn rất kỳ lạ, đập loạn dữ dội.

“Người đâu, Vương gia hộc máu!” Để có thể áp chế tốt hơn độc khí trên người hắn, Ninh Vãn Ca cao giọng nói.

Cũng không biết cô rốt cuộc là tạo nghiệt gì, mà vô duyên vô cớ bị nam nhân này quấn lấy?

Trong lúc suy nghĩ, cô kéo tay áo hắn lau lên mặt mình, lau hết vết máu trên mặt bằng chiếc áo choàng bạc của hắn, sau đó cô kinh tởm ném đi.

Tiểu Lục đứng ở một bên nhìn, thật sự không nỡ nhìn thẳng, khóe miệng giật giật.

Tiểu thư thật đúng là…...khác người!

……

Phong Mạch Hàn được thuộc hạ đỡ trở về phòng, Ninh Vãn Ca theo sát sau đó, bất chấp trên người mùi máu tươi làm cô buồn nôn, châm cứu cho hắn.

Nếu độc dược trên người nam nhân này chỉ là áp chế mù quáng, không có cách nào loại bỏ hoàn toàn, thì chỉ phản tác dụng mà thôi.

Cô cũng biết rõ tình huống này bất đắc dĩ, nhưng cô không có thuốc có thể thay thế.

Mỗi lần châm kim huyệt vị tiếp theo, nam nhân đều phát ra một tiếng kêu rên, mỗi cái huyệt vị đều khiến hắn đau đớn.

“Vương phi…… ngươi……” Quản gia đứng ở một bên không chịu nổi nữa, thấp giọng hỏi châm cứu kim bạc có thực sự đáng tin cậy hay không, nhưng hắn còn không có cơ hội nói hết lời, đã bị Ninh Vãn Ca thình lình cắt đứt.

“Quản gia, phiền ngươi im lặng một chút, ta nếu châm cứu sai, làm hắn chết, các ngươi cũng đừng trách ta.”

Quản gia lập tức im tiếng.

Hắn cúi đầu, thái độ cung kính. nhưng không ai để ý đến cảm xúc dâng trào trong đôi mắt vô cùng u ám của hắn.

Phong Mạch Hàn nhíu mày bởi vì những lần châm cứu vào huyệt vị sâu hơn của Ninh Vãn Ca.

“Hô, được rồi.” Ninh Vãn Ca thu hồi tay, nhẹ nhàng hô một tiếng.

Tiếng nói vừa dứt, lông mày nam nhân cũng giãn ra.

“Các ngươi đều lui xuống đi, ah đúng rồi, chuẩn bị cho ta nước ấm, ta sẽ phụ trách chăm sóc Vương gia.” Mùi máu tanh nhớp nháp khiến cô vô cùng kinh tởm.

Xem ra, hôm nay thật sự là không đi được.

Không quan trọng, hôm nay chạy trốn thất bại, ngày mai lại tiếp tục chạy trốn, cô không tin là không có cơ hội!

Cô nhìn về phía nam nhân trên giường, đôi môi lạnh lùng thở hổn hển một tiếng.

……

Nước ấm bị được chuẩn bị, dựa vào tấm bình phong che chắn, Ninh Vãn Ca xác nhận nam nhân trên giường chưa tỉnh lại, cô mới yên tâm lớn mật cởi áo.

Tiểu Lục đứng ở bên ngoài tấm bình phong, nhìn thân hình mũm mĩm của tiểu thư bên trong phản chiếu trên tấm bình phong, lờ mờ.

Cô ngáp lớn một cái.

Lúc này nam nhân trên giường giật giật.

“Tiểu……” Tiểu Lục vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy nam nhân ngồi dậy trên giường.

Cô vừa mới mở miệng, huyệt câm đã bị điểm trúng.

Phong Mạch Hàn mặc dù vừa mới tỉnh, nhưng trong mắt lại thanh minh vạn phần, không thấy một tia mê loạn.

Hắn đứng dậy, hướng tới tấm bình phong đi tới.

Tiểu Lục mở to hai mắt nhìn, vốn là muốn ngăn cản, nhưng lại không động đậy.

Dù sao thì Vương gia cùng tiểu thư đều đã ở cùng phòng với nhau rồi, thân thể này cũng nhìn rồi, dù sao bọn họ là phu thê, cô nha hoàn này lo cái gì!

Phong Mạch Hàn đi đến trước người cô, đông lạnh ánh mắt dừng trên mặt cô.

Một ánh mắt, lạnh lẽo mười phần.

Tiểu Lục sợ đến mức lập tức lui ra ngoài, không dám ở lại. Trong lòng yên lặng cầu nguyện, mong tiểu thư không có việc gì.

Ngăn cách bởi một tấm bình phong, Ninh Vãn Ca cũng không nhận thấy được sự việc ở bên ngoài, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh.

“Tiểu Lục, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Trả lời cô, chỉ có sự im lặng, còn có một tia khí lạnh lan tràn mở ra.

Cô không khỏi rùng mình, đoán chừng nước càng lạnh, lại ra lệnh: "Tiểu Lục, mang quần áo tới, ta xong rồi."

Tiếng bước chân vững vàng truyền đến, nam nhân vòng qua tấm bình phong.

Ninh Vãn Ca còn đang nghi ngờ, quần áo bỗng nhiên liền ném lại, ném vào trên đầu cô, cô giận dữ quay đầu mắng: “Tiểu Lục, ngươi……”

Lời nói của cô giữ lại trên môi và lưỡi thật lâu lúc này mới thu hồi.

Nam nhân thân hình cao lớn đứng sau lưng cô, dù trong nhà thắp nến, ánh sáng mờ nhạt vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, trên người kim bạc châm cứu còn chưa lấy đi, vẫn đang cắm trên người ở một số huyệt đạo.

Ninh Vãn Ca ngơ một hồi sau, lập tức hét lên chói tai.

Cô đột nhiên ngồi trở lại dưới nước, ôm lấy chính mình, nhìn hắn cảnh giác.

“Ngươi, Phong Mạch Hàn, ngươi ngươi, ngươi cái đồ dê xồm!”

Xác thật là đồ dê xồm, bọn họ tuy rằng là phu thê, nhưng chỉ là quan hệ hợp tác, trước đây hắn sờ cô ôm cô hôn cô, cô đều không hề truy cứu, hiện tại trực tiếp nhìn thấy cả người cô!

Phong Mạch Hàn ánh mắt ám trầm, nhìn chằm chằm thân thể cô, trong mắt dường như bốc cháy lên hai ngọn lửa.

Giờ khắc này, rõ ràng thân thể lạnh lẽo đau đớn, nhưng khi nhìn thấy cô, một ngọn lửa đã bắt đầu bốc lên.

Rất kỳ lạ, mỗi lần độc phát, nhìn thấy Ninh Vãn Ca hắn sẽ liền có một cảm giác như lửa thiêu đốt người ……

Hắn bỗng nhiên lại tiến lên hai bước gần thùng tắm.

Ninh Vãn Ca trong lòng kinh hãi, trực giác không tốt, nhìn thoáng qua trước ngực hắn mấy cái kim bạc, âm thầm cắn răng.

“Phong Mạch Hàn, ngươi mà lại gần hơn nữa, ta, ta sẽ không khách khí với ngươi!”

Như thể người đàn ông chưa từng nghe nói đến, thân hình cao lớn của anh ta đã đứng trên thành bồn tắm, lòng bàn tay to lớn của anh ta đột nhiên nắm lấy cơ thể cô ra khỏi bồn tắm.

Nam nhân phảng phất giống như không hề nghe thấy, thân hình cao lớn của hắn đã đứng bên cạnh thùng tắm, lòng bàn tay to lớn của hắn bỗng dưng bắt lấy cơ thể của cô từ trong thùng tắm.

Mặc dù tràn đầy thịt mỡ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự xúc động của nam nhân.

Lòng bàn tay to lớn của Phong Mạch Hàn mang theo những vết chai mỏng, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay lại thiêu đốt hơn bao giờ hết, hắn nhéo mỡ phần eo cô.

“Này…… Tên khốn khiếp!” Cô tức giận xông lên, đột nhiên rút một cây kim bạc trên người hắn, đâm về phía huyệt ngủ sau đầu hắn, động tác nhanh chóng!

Tất cả đều là ép buộc, vốn dĩ cô định đối xử nhẹ nhàng với hắn, cô định đợi đến khi áp chế được độc dược trong người hắn rồi mới rời đi, nhưng nguy cơ cận kề khiến cô không còn cách nào ở lại được nữa!

Một kim đâm xuống, nam nhân trước mắt tối sầm, thân thể ngã xuống trong thùng tắm.

Bạn đang đọc Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái của Lưu Li Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dtntram
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.