Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Mạch Hàn Tới

Phiên bản Dịch · 2291 chữ

Xe ngựa thuận lợi ra khỏi cổng thành.

Phong Mạch Viêm nhướng mày ngồi ở đối diện nhìn Ninh Vãn Ca, ánh mắt dò xét nghiên cứu nhìn cô từ trên xuống dưới quét một lần lại một lần.

Tiểu Lục cảm giác được ánh mắt của vị Ngũ vương gia này nhìn chằm chằm tiểu thư nhà cô có chút không có hảo ý, túm góc áo Ninh Vãn Ca.

“Thất đệ muội đây là định đi nơi nào?” Phong Mạch Viêm đạm thanh hỏi.

Hắn vừa nói vừa cúi mắt thong thả ung dung sửa sang lại góc áo đỏ của mình, chỗ kia hình như có nếp nhăn ở trên.

Ninh Vãn Ca tầm mắt dừng trên ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn, đuôi lông mày nhẹ nhướng, đạm thanh nói: “Ta về nhà ngoại, không biết Ngũ vương gia đi hướng nào?”

Nếu là đoán không sai, nam nhân này hẳn là cũng muốn đi Vạn Dương Thành.

Dựa theo nam nhân đoán mệnh kia nói, tin tức về Liệt Diễm Cầm chỉ sợ là đã truyền ra khắp toàn bộ Đông Lăng Quốc, một khi tin này truyền ra, những người khác nhất định sẽ vì thứ này mà đến Vạn Dương Thành.

Ngẫm lại cô phải nắm chặt thời gian, phải nhanh chóng ra tay trước.

“Vạn Dương Thành.”

Quả chính xác, Phong Mạch Viêm trả lời như dự đoán của cô.

“Ai da, thật đúng là vừa khéo, nhà ngoại ta ở một thị trấn nhỏ cũng gần Vạn Dương Thành, một khi đã như vậy, không bằng Ngũ vương gia làm người tốt tới cùng, đưa ta đến thị trấn nhỏ bên cạnh Vạn Dương Thành!”

Cô nói như vậy, cũng là vì tiết kiệm lộ phí.

Cô nếu cùng Tiểu Lục đến một nơi khác để thuê một người đánh xe ngựa, thì sẽ tốn thêm một khoản chi phí.

Đường đi phía trước của các cô còn rất dài, không thể tiêu hết tiền nhanh như vậy được.

Thả các cô xuống thị trấn nhỏ bên cạnh, và nếu các cô cải trang và vào Vạn Dương Thành, cũng có thể tránh được Phong Mạch Viêm, cô tự nhận suy nghĩ của cô như vậy đã là vạn phần chu toàn.

“Như thế cũng được, nếu thất đệ muội yêu cầu như vậy, bổn vương liền làm người tốt tới cùng.”

Phong Mạch Viêm nhìn đôi mắt xoe tròn sáng rọi của Ninh Vãn Ca, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một đường cong.

Vợ của Thất đệ, thật là rất thú vị.

Ngẫm lại Phong Mạch Hàn cố gắng tìm kiếm nữ nhân mập mạp này, chắc hẳn hắn sắp phát điên lên rồi?

Tầm mắt hắn lại nhịn không được bắt đầu đánh giá Ninh Vãn Ca ở đối diện.

Mặt tròn vo, trên cổ cũng có thịt, quá khác biệt so với những thiếu nữ mảnh mai thường ngày, tầm mắt đi xuống, bởi vì ngồi trên eo là một vòng mỡ nhô ra, đặc biệt bắt mắt.

Nữ nhân như vậy, như thế nào lại hấp dẫn được Phong Mạch Hàn?

Phong Mạch Viêm nghĩ thế nào cũng không thông, bởi vậy tầm mắt quanh quẩn ở trên người Ninh Vãn Ca thật lâu.

Ninh Vãn Ca cảm giác được tầm mắt hắn dừng ở cô, ánh mắt mang theo một loại dò xét, lại rõ ràng tràn đầy hoang mang.

Cũng không biết nam nhân này rốt cuộc đang nhìn cái gì, trên người cô ngoại trừ mỡ thịt bên ngoài, cũng không có gì để nhìn….?

Thất vương phủ.

“A hàn, Phong Mạch Viêm đã chạy tới Vạn Dương Thành, ngươi còn muốn ở đây tìm nữ nhân kia?” Nam tử áo lam chống hai tay lên bàn, vẻ mặt khá nghiêm túc.

Mà đứng phía sau nam tử áo lam là một nữ tử váy đỏ quyến rũ, ôm cánh tay, im lặng.

Phong Mạch Hàn siết chặt cây bút trong tay, “két” một tiếng, lực không thể khống chế được, liền gãy đôi.

“Ah, xuất phát đi Vạn Dương Thành.”

Hắn nhắm mắt, che cảm xúc trong đáy mắt.

“Ai, kỳ thật ta đoán tẩu tử đã ra khỏi thành rồi, nói không chừng đã rời khỏi thành trước khi ngươi phong tỏa cổng thành, ngươi nghĩ lại xem nàng muốn nhất chính là cái gì?” Nam tử áo lam bỗng nhiên kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vắt chân lên, nhìn nhìn nam nhân vẫn đang cầm bút trước mặt.

Xem hắn biểu cảm như vậy, hẳn là còn ở trong suy tư.

Dựa theo hiểu biết của Phong Mạch Hàn đối với Ninh Vãn Ca, hắn hẳn là vẫn là không thể hoàn toàn suy đoán đến suy nghĩ của Ninh Vãn Ca.

“Chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng nữ nhân mập mạp này sao?” Nam tử áo lam đột ngột đứng dậy tiến lại gần Phong Mạch Hàn, ánh mắt quỷ dị nhìn nam nhân trước mặt.

Một tia sáng tối lóe lên trong đôi mắt đen của Phong Mạch Hàn, và hắn khẽ ừ một tiếng.

……

Thị trấn nhỏ bên cạnh Vạn Dương Thành, Phong Mạch Viêm đúng hẹn thả Ninh Vãn Ca xuống đây.

Ninh Vãn Ca xuống xe ngựa, nói lời cảm tạ một phen, vẫy vẫy tay, chuẩn bị chờ sau khi xe ngựa trước mắt hoàn toàn biến mất, cô sẽ kéo Tiểu Lục rời đi.

Nhưng cô phát hiện, xe ngựa của nam nhân không có chút ý nào muốn rời đi.

“Ngươi còn có việc gì sao?” Ninh Vãn Ca hơi nhíu mày một chút, khó hiểu hỏi.

“Ừ, bổn vương bỗng nhiên nghĩ, để Thất đệ muội ở nơi hoang tàn vắng vẻ như vậy có phải có chút không ổn hay không?”

“Không không không, cũng không có cái gì không ổn,, ta như vậy có ai dám tới cướp tiền cướp sắc, Ngũ vương gia cũng là có chuyện quan trọng trong người, vẫn là nhanh đi làm việc đi, trong trường hợp làm trì hoãn chuyện quan trọng của Ngũ vương gia, ta đây chính là tội nhân lớn nhất rồi.”

Phong Mạch Viêm bên môi dắt một tia ý cười, nhìn thần sắc Ninh Vãn Ca, mang theo vài phần rất có hứng thú.

Hắn càng làm như vậy, trong lòng Ninh Vãn Ca càng gấp.

“Cáo từ trước, đa tạ Ngũ vương gia lần này ra tay giúp đỡ.” Ninh Vãn Ca vừa nói vừa bắt lấy tay Tiểu Lục xoay người liền đi, trước tiên đi thôi, thoát khỏi nam nhân này rồi tính tiếp.

Lúc trước khi lên xe ngựa của hắn đã có một suy đoán như vậy, liệu có bị nam nhân này làm vướng víu không, thật đúng là……

“Thất đệ muội, không định mời bổn vương đi uống trà sao?”

Uống trà? Mắc kẹt giữa chốn này rồi, còn uống trà?

Nhìn quanh bốn phía, thị trấn này thật là hoang vắng, chưa kể nơi đây chỉ có vài người sinh sống, còn lại đều là đất ruộng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gà trống gáy, bây giờ mặt trời cũng dần lặn, đồng ruộng càng không một bóng người.

Phong Mạch Viêm nhẹ nhìn lướt phía xa, lại đem tầm mắt dừng trên người Ninh Vãn Ca.

“Thật sự không cần bổn vương đi theo?”

Vốn không nên quan tâm nhiều, dù gì nữ nhân mập mạp này với hắn cũng không có quan hệ gì.

Nhưng hắn chính là không tự chủ được mà quan tâm cô.

Phong Mạch Viêm nói, làm Ninh Vãn Ca cảm thấy có chút quan tâm trong giọng điệu của nam nhân, cô có chút nghi ngờ nhìn hắn, rõ ràng là có chút kinh ngạc, nhưng loại cảm xúc này vừa mới lóe lên trong mắt cô liền tiêu tán thành vô hình.

Cô nắm tay Tiểu Lục, lắc đầu nói: “Không cần, đa tạ đa tạ, chúng ta cáo từ trước.”

Nắm lấy Tiểu Lục rời đi nhanh như gió thổi, chỉ hy vọng nam nhân này có thể thức thời mà rời đi.

Phong Mạch Viêm nhìn hai nữ tử rời đi, nhẹ nhàng nhíu mày.

Hắn buông rèm xe ngựa xuống, nụ cười giễu cợt và bất cần trong mắt nhanh chóng biến mất, anh lạnh lùng ra lệnh: "Đi thôi”

……

Nhìn chiếc xe ngựa hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Ninh Vãn Ca mới thở dài một tiếng.

“Tiểu thư, chúng ta tiếp theo muốn đi đâu?” Tiểu Lục nhẹ giọng hỏi.

“Vào thành, cánh rừng của hoàng gia ở nơi nào, ngươi có biết không?” Vốn dĩ cô chạy tới đây chính là để tìm đồ cô muốn.

Tiểu Lục gãi gãi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô trước kia đều đi theo tiểu thư, tiểu thư chính là chưa bao giờ sẽ tham gia tiệc săn thú hàng năm, hiện tại tiểu thư lại……

Ninh Vãn Ca không để ý đến ánh mắt Tiểu Lục, thẳng hướng Vạn Dương Thành mà đi.

Tiểu Lục khẽ thở dài một tiếng, lập tức đuổi theo bước chân Ninh Vãn Ca.

Lúc trời đã tối, các cô mới thành công đi tới cửa thành ở Vạn Dương Thành.

Ninh Vãn Ca dùng ngân lượng lúc trước đổi được mua hai bộ nam trang, đồng thời chọn một căn phòng tương đối bình thường trong quán trọ.

Dưới lầu mọi người dường như đang thảo luận cái gì đó, tiếng nói chuyện rất lớn.

“Nghe nói Thần Khí được cất giấu dưới cánh rừng này, dưới rừng cây còn có một mê cung."

“Nghe nói người nào từng tiến vào không thể sống sót!”

“Lần này nhất định lại có rất nhiều người không sợ chết đến.”

Bọn họ trong miệng nói Thần Khí, hẳn là đồ mà cô đang muốn tìm?

Dựa theo tên thần côn đoán mệnh kia nói, Liệt Diễm Cầm đang ở trong cánh rừng này, xem ra rất nhiều người đều chờ lấy được Liệt Diễm Cầm.

Ninh Vãn Ca dựng lỗ tai lên, tỉ mỉ nghe tiếng nói chuyện phía dưới, hy vọng có thể có thêm một ít tin tức từ những người này.

“Tiểu thư, nô tỳ nô tỳ lại dọn giường, tiểu thư có muốn nghỉ ngơi không?"

Tiểu Lục biết thói quen gần đây của tiểu thư nhà cô, đặc biệt thích giường mềm mại, vì vậy cô đã đặc biệt sắp xếp giường cho tiểu thư.

Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vai Tiểu Lục, cởi giày lên giường nghỉ ngơi.

……

Cảnh đêm rất sâu.

Một chiếc xe ngựa vừa tiến vào cổng thành, người đánh xe ngựa ngẩng đầu nhìn, thấy đằng xa chỉ có một nhà trọ còn đang mở cửa, không chút do dự phóng xe về phía nhà trọ đó.

Trong xe ngựa nam nhân cúi mắt, chống đầu, dường như đang suy tư.

Vài sợi tóc buông xuống, lâu lâu lại làm nhột lên gương mặt khôi ngô tuấn tú nhưng hơi nhợt nhạt, tinh nghịch mà quyến rũ.

Đối diện nam tử áo lam ôm cánh tay, đang dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn nam nhân.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Phong Mạch Hàn mặc dù là cúi mắt, cũng có thể đủ cảm giác được nam tử đối diện đang nhìn hắn.

thật không phải ta nói ngươi, ngươi không còn suy nghĩ về nữ nhân kia nữa đúng không? Một nữ nhân béo mập như vậy, ngươi thấy có cái gì tốt? Huống chi, ta nghĩ, nàng đi rồi cũng tốt, ngươi thuận lý thành chương viết đơn ly hôn, Hoàng Thượng cũng sẽ không nói cái gì, sai cũng là do lỗi của Ninh Vãn Ca. Ngươi, phải tái giá với một mỹ kiều nương khác đi!”

Hắn mới vừa nói xong, liền đã phải chịu đựng đôi mắt trừng lạnh lùng của nam nhân đối diện, hiển nhiên mang theo nùng liệt lửa giận.

Phong Mạch Hàn thái độ hiển nhiên đã tỏ rõ hết thảy.

Nam tử áo lam yên lặng sờ vào cái mũi cao thẳng của chính mình, cuối cùng bất đắc dĩ buông tay.

Sau khi dừng lại ở nhà trọ, mấy người xuống xe ngựa.

Ninh Vãn Ca bây giờ đang nằm ở bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy có mấy người đi vào nhà trọ, "Phốc ..." Cô bị dọa tới mức đột nhiên rụt người lại, đóng cửa sổ khóa lại.

Tiểu Lục đang ngồi ở một bên, nhìn thấy tiểu thư biểu cảm có chút kỳ lạ, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Ninh Vãn Ca duỗi tay vỗ ngực mình.

Thế giới này lớn như vậy, Vạn Dương Thành này nhà trọ nhiều như vậysao có thể lại chọn cùng một nhà trọ?

Phong Mạch Hàn nếu tìm được cô, cô có thể đoán nam nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô đã chọc tức hắn, hắn còn có thể rộng lượng thì chỉ có thể là ma.

Cô đập lồng ngực, hoảng sợ không nhỏ.

“Tiểu thư?” Tiểu Lục đứng dậy đi đến cô trước mặt.

“Phong…… Phong Mạch Hàn tới.”

Ninh Vãn Ca đứng dậy, ở trong phòng đi qua đi lại.

Cô yêu cầu tỉ mỉ tự hỏi một phen, tiền nhà trọ đã thanh toán, ngày mai nên như thế nào để toàn thân lui ra được mới là mấu chốt nhất.

Cô chỉ cần bình yên vô sự mà vượt qua buổi tối hôm nay là được.

Bạn đang đọc Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái của Lưu Li Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dtntram
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.