Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật!(P1)

Tiểu thuyết gốc · 2201 chữ

Hành động xoa đầu đột ngột của Tịnh Hương bỗng chóc xoa dịu tâm trạng của nó. Đến bản thân Dư cũng khá bất ngờ với hành động kỳ lạ này. Ngồi trên xe, nó lúng túng , lâu lâu liếc nhìn nàng một lát.

Nó nhìn kỹ từ mái tóc đến làn da. Một người vô cùng xinh đẹp nhưng lại hắc ám đến kỳ lạ. Nó nghĩ chắc hẳn nàng được nhiều người theo đuổi, có khi đã có cả người yêu. Mà nếu có thì người yêu của nàng thì không biết phải nên nói là may mắn hay xui xẻo .

" Không định vào nhà hay sao?" Tiếng nói lạnh băng của nàng chặn đứng dòng suy nghĩ của nó

Nó giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ mới biết xe dừng trước nhà từ lúc nào

" Dạ...dạ tạm biệt cô ạ" Dư ấp úng mở cửa xe rồi tạm biệt nàng

Sáng hôm nay nó tự thức dậy mà không cần báo thức, xuống nhà bếp từ sớm đã thấy Dì Hoa chuẩn bị thức ăn.

" Lại đậy ăn đi."

"Dạ không, con hẹn với Linh rồi ạ" Nó đáp rồi chào dì Linh, sau đó đi học. Theo cách nghĩ của Dư thì để hết ghét Liễu thì tốt nhất là ít gặp mặt thì hơn. Thêm phầm chưa cưới mà Liễu y như dọn đồ qua nhà sống chung luôn rồi

Vừa ra con Linh đã ngồi trên xe chờ sẵn, hai đứa chở nhau đi ăn hủ tiếu sau đó thì đến trường. Nó còn phải xuống phòng Truyền thống của trường để chọn số thứ tự biểu diễn văn nghệ. Đối với nó hát chỉ là chuyện nhỏ.Ngồi trong lớp vẫn như mọi khi, hôm nay tiết đầu là của thầy Quang nên các bạn nữ trong lớp cứ nhốn nháo cả lên, đặc biệt là con Linh.

" Thầy Quang dễ thương quá"

"Thầy có người yêu chưa nhỉ"

" Sao trên đời lại có người lãng tử như vậy"

" Ê, thấy hồi hộp quá" Linh cứ vừa cười vừa nói

- Bộ thầy đó có cái gì thu hút sao?- Nó thắc mắc nghĩ thầm

Cũng phải, đối với trí não nó thì chẳng để tâm vào mấy chuyện này làm gì. Các tiết cứ trôi nhanh vèo cho đến lúc ra chơi.

"Căn tin có món mới á, xuống ăn thử không?" Con Linh hớn hở nói

Dư đang đói bụng nên vội đồng ý. Tưởng món gì mới lắm nhưng thực chất vẫn là món bánh cuốn thay nhân mà thôi

"Đây là món mới hay sao?" Dư có chút hụt hẫng

"Tao thấy ngon mà, ăn đi ăn đi" Con Linh vừa cắn miếng bánh cuốn vừa nói

" Chỉ là thêm chút tứng vào nhân thôi mà, mới gì đâu"

" Mày ăn đi, nói nhiều quá. Mà đợi tao đi lấy giấy lau miệng" Linh nói xong liền đi

Dư thì ăn một cách bình thường bởi đối với nó món này chẳng mấy xa lạ. Vừa ăn mà nó lại có cái linh cảm rằng mình đang quên thứ gì đó

-Hình như mình quên một việc gì đó rất quan trọng thì phải, mà thôi, cứ ăn cái đã- Nó suy nghĩ

Hai đứa ăn xong rồi dắt nhau lên lại lớp, đi tới giữa hành lang thì con Linh bị đau bụng

" Cái tội ăn nhiều quá đó!" Dư đứng trước cửa nhà vệ sinh nói

" Mày về lớp trước đi, lát tao về sau" Linh vất vả nói

Dư thấy vậy cũng đành đi về lớp chứ đứng ở đó được cái chật chỗ thì cũng không giúp được gì cả. Đang đi mà nó cứ thắc mắc rằng mình đã quên thứ gì đó nhưng nghĩ không ra. Vừa vào lớp ngồi thì nó mới rợn xương sống, Hữu Nhật đứng trước mặt nó, khoanh tay nói với vẻ mặt nghênh ngáo

" Khi nãy cô Tịnh bảo chuyển lời rằng cuối giờ đến gặp cô ấy"

Nói xong nó quay đi với vẻ kiêu ngạo. Đối với Dư thì Tiểu Vy và Hữu Nhật cùng thuộc một loại người, sinh ra đã được vạch đính, thuộc loại tiểu thư công tử,có kẻ hầu người hạ, chỉ cần hô một tiếng là biết bao nhiêu người bảo kê

À mà khoan!Tịnh Hương kêu gọi nó cuối giờ gặp...., Là nàng có việc cần nhờ hay nó đã phạm phải điều gì

Có lẽ như lúc này trí óc nó mới dần dần mở mang

- Hình như hôm qua cô ấy bảo giờ ra chơi phải xuống phòng giáo viên-Nó nghĩ thầm

Nghĩ tới đây tự dưng tay chân nó run hẳn, nó biết rằng mình đang đối mặt với người như thế nào và sắp hứng chịu hậu quả kinh khủng đến mức nào. Nghĩ cả hàng trăm lần nó cũng không ngờ mình lại quên chuyện như thế này. Hai tiết học còn lại trôi qua mà không để gì lại trong đầu của nó bởi tâm trí của nó lúc này đang ở trên chín tầng mây. Thêm con Linh bị đau bụng nên mời phụ huynh viết giấy phép xin nghỉ học luôn rồi. Dường như là cơn đau dữ dội hơn nên chắc sẽ nghỉ học vài ngày

Đến cuối giờ, nó bước từng bước chậm rãi xuống phòng giáo viên. Đối với nó lúc này thì thời gian trôi nhanh như lóc xoáy, mới đi một lát cũng đã tới phòng của nàng. Đứng trước cửa, nó tự khích lệ bản thân:

" Không sao, phải bình tĩnh, sau hôm nay chỉ làm thêm vài vết bầm khó phai thôi mà" Nó nói thầm trong miệng vậy chứ trong lòng đang khóc ròng

Nó gõ cửa, cũng như mọi lần nghe hai chữ " Vào đi". Nhưng lần này có vẽ như hai chữ cái đó đang cầm sẵn dao vậy.

Dư bước vào phòng mà mặt mày không còn chút thần thái nào. Nàng ngồi tựa vào ghế, mắt nhìn vào chiếc máy tính được đặt trên bàn.

-Không khí trong phòng có vẻ...khó chịu nhỉ- Nó nghĩ mà thấy hoảng loạn

Nàng gập chiếc laptop xuống sau đó đứng dậy, mắt nhìn ly trà nóng trên bàn một hồi lâu rồi nói:

"Hôm qua tôi nói thế nào?" Giọng nhấn mạnh hơn mọi khi

"Dạ... từ nay trở đi... giờ ra chơi nào...cũng phải đến phòng giáo viên ạ" Giọng nó run run

"Vậy tại sao?" Nàng tra vấn

" Em quên mất ạ" Nó nói nhỏ giọng lại

" Quên nên xuống căn tin ăn hả?" Cô Tịnh có vẻ bực bội hơn, giọng như muốn ghì chặt

" Làm sao... mà cô biết ạ?" Nó khá bất ngờ

"Ăn có ngon không?" Nàng châu mày hỏi

" Dạ... dạ.. do em quên thật mà" Nó lúng túng đáp

Thấy nàng im lặng một lúc lâu, nó tự giác nói:

"Em xin lỗi ạ, cô muốn đánh bao nhiêu cũng được" mặt dù miệng nói vậy nhưng trong lòng nó tự trách bản thân tại sao lại thốt ra những lời ngu ngốc như thế

Nghe câu nói đó của nó, chân mày nàng co lại nhưng môi lại nhếch vài cái.

" Muốn đánh sao? Miệng và não làm mà bắt mông chịu à" Giọng nói băng lãnh khiến cho Dư mới nghe thôi mà tay đã run nhẹ

Nó cảm thấy có một sự nguy hiểm ở quanh đây. Có vẻ như hôm nay cô Tịnh khá khó chịu, nàng lại tiếp lời với giọng nhấn nhá:

" Tôi không muốn mang tiếng là bạo hành học sinh!"

Nghe nàng nói mà Dư cảm thấy cuộc sống như có một tia sáng cứu rỗi

" Cảm ơn cô ạ, em hứa sẽ không tái phạm nữa" Nó thở phào trong nhẹ nhõm

"Cảm ơn? Về chuyện gì ?" Tịnh Hương đưa lông mày lên một chút, giọng có vẻ to

" Cô không phạt em nữa ạ" Nó vẫn hồn nhiên nói cùng với nụ cười tươi

Cô Tịnh ngồi tựa xuống ghế, mắt như hai lưỡi kiếm đang chỉ thẳng vào nó.

" Tôi nói hồi nào?" Giọng nàng được đưa lên cao

Nó nghe câu đó mà như có cối nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Thấy nó đứng sững nàng lại nói:

" Tôi nói hồi nào?Khi nãy nghe rõ không vậy?" Nàng có vẻ bực bội hơn, tay đập mạnh lên bàn.

" Dạ...rõ...ạ" Nó nói với giọng lấp bấp

-Vì em không đến nên mém xảy ra chuyện lớn rồi đó- Tịnh Hương nói thầm trong lòng

Tịnh Hương thở ra một hơi dài rồi im lặng một lúc lâu. Tự dưng nàng nhếch miệng cười tầm 2 hay 3 giây gì đó.

" Tôi nghĩ trò chơi của em đến đây là kết thúc được rồi!"

" Sao ạ?" Nó ngạc nhiên hỏi lại

Trong phòng đều kéo hết rèm cửa, không khí vô cùng im lặng cộng thêm sự im lặng đến ngộp thở. Ai đối diện với khung cảnh này cũng sẽ muốn tung cửa mà chạy

" Đây là thời điểm thích hợp!" Giọng nàng càng ngày càng lạnh

" Kết thúc gì ạ?" Nó thắc mắc

" Chẵng phải vài ngày nữa, em sẽ bị bán đi hay sao?" Nàng bước tới cánh cửa sổ, mắt nhìn xuống sân trường

" Cô nói gì em không hiểu ạ" Bỗng dưng giọng nói của nó trở về bình thường nhưng mồ hôi trên trán lại vã ra.

Tịnh Hương nhếch miệng một miếng trà rồi lại nói:

" Em nên sống đúng với chính con người thật của mình"

Thân thể của lúc nàylại bất chợt thản nhiên, không như lúc trước vào đây đều phải sợ sệt:

" Cô nói gì em vẫn chưa hiểu? Nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây ạ"

Có chưa kịp xoay thì nàng đã bước tới trước mặt từ khi nào, Tịnh Hương kề sát tai của nó và nói :

" Em diễn rất hay, một học sinh bình thường.Sống trong ngôi nhà đầy đủ, hạnh phúc. Em luôn diễn cho mọi người vở kịch đó nhưng thừa biết mình sắp bị anh trai bán đi. Có đúng không?"

" Cô Tịnh, cô nói những điều này thật tình em không hiểu." Dư không một tí gợn sóng.

"Em diễn bao nhiêu vở kịch tôi đều nắm rõ. Nhóc con nguy hiểm."

Nói xong nó mở tung cửa rồi chạy ra bên ngoài. Lúc này đã trễ, các học sinh đi về hết, chỉ còn lại một số giáo viên có công việc nên ở lại. Đi đến cuối hành lang thì nó gặp phải người đang đi ngược chiều lên... đó là cô Mộc

Khi nó vừa chạy qua Mộc Lan khoảng 4-5 bước thì nghe tiếng nói

"Em muốn nghe tôi kể chuyện không?"

Cô bé có vẻ kiềm chế rất tốt xoay người lại đáp:

"Em bận ạ"

Mộc Lan bỗng nhếch miệng cười, một nụ cười khác lạ so với những nụ cười khác:

" Khi nào muốn nghe thì cứ gọi cho tôi. "

---------------------------------------------------------------------------

Dư chạy nhanh về nhà, vừa vào nhà thì

" Em về rồi sao? Hôm nay về trễ vậy?" Liễu thân thiện bước tới hỏi nó

Dư cười nhẹ rồi đáp lại:" Ở trường có chút chuyện ạ"

Nó bước sãi đến giữa cầu thang thì nghe tiếng Liễu nói tiếp:

" Nghe nói chủ nhật tuần này trường em sẽ tổ chức văn nghệ, em có tham gia hay không?"

Dư đứng sững một lúc, không hỏi lý do vì sao biết, mặt bình tâm nói:

" Có ạ, có chuyện gì không ạ?"

" Chị định mua tặng cho em một chiếc đầm"

Nó xoay người lại, miệng cười tươi:

" Cảm ơn chị"

Liễu khá bất ngờ vì có khi nào nó chịu nói chuyện như vậy đâu, hôm nay lại còn lễ phép nữa chứ. Một lát sau, Liễu cùng với tài xế chở nó đi đến một shop khá lớn, giá cả trong này khỏi cần bàn phải nói là đắt đỏ. Lúc lựa đồ, từ bộ này đến bộ khác đều không ưng ý, cho đến khi có chiếc đầm trắng được treo ở hàng cuối

" Em thích chiếc đầm đó sao?" Liễu thấy nó nhìn châm chú nên hỏi

" Dạ" Nó cười thân thiện

Liễu quá đỗi ngạc nhiên với sự thân thiện đến bất ngờ của nó. Nhưng cô cũng không thèm để tâm làm gì, đối với cô việc nó thân thiện với mình như vừa vượt qua một chướng ngại lớn. Nhưng Liễu nào ngờ....

Sau khi thanh toán xong, Liễu nói với nó:

" Bây giờ cũng đã là chiều rồi, em có muốn đi ăn cùng anh Thiên và chị không?"

Nó phì cười rồi nói:" Em có hẹn đi ăn với bạn ạ"

Nghe nó nói vậy, Liễu cũng không để tâm cho lắm mà đi tới điểm hẹn với Nhật Thiên.

Bạn đang đọc [BHTT]Hoa Rơi Sóng Vỗ. sáng tác bởi LynMeo

Truyện [BHTT]Hoa Rơi Sóng Vỗ. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LynMeo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.