Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn gái của Dĩnh Cửu Hàn?

Tiểu thuyết gốc · 3786 chữ

“Này Thiên An, cậu thấy trong người sao rồi?” Dĩnh Cửu Hàn đứng với tư thế bế Cẩm Thiên An trong căn phòng.

Cẩm Thiên An mở mắt ra ho vài cái rồi nói không sao nhưng trước mặt Dĩnh Cửu Hàn vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng kèm theo hơi nóng chuyền qua cơ thể.

“Cậu thay đồ đi không lại bị sốt cao hơn đó” Dĩnh Cửu Hàn nhẹ nhàng đặt Cẩm Thiên An xuống rồi bước ra ngoài.

Cẩm Thiên An đứng bơ vơ với căn phòng quen thuộc “Cuối cùng cũng về tới nhà” cậu cảm thấy thời gian trong cửa lâu hơn thời gian bên ngoài rất nhiều.

Cậu nhìn đồng hồ thì thấy thời gian từ khi cậu bước vào cửa chỉ mất một tiếng mấy giống như lần đầu cậu vào cửa.

“Đầu mình choáng quá” cơ thể ướt nhẹp, hai chân run rẩy như không muốn đứng vững, đầu lại choáng mờ ảo trước mắt “Phải mau thay đồ thôi”.

Cậu đến tủ quần áo, cởi hết quần áo ra lấy cho mình một cái quần pyjama mặc vô, chưa kịp lấy cái áo thì…

Phập! Cậu ngã xuống trên giường, cơ thể lạnh hơn so với ban nãy rất nhiều. Hai mắt láo liếc rồi nhắm thíp đi trên giường.

Cốc! cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

“Cậu thay đồ chưa?” Dĩnh Cửu Hàn gõ cửa liên tục nhưng không nghe thấy ai trả lời “Cậu sao vậy?” linh cảm mách bảo rằng bên trong chắc đã xảy ra chuyện nên Dĩnh Cửu Hàn đá hai phát thật mạnh vào cánh cửa khiến cho chốt cửa bị gãy mở ra.

“Cái gì vậy!?” Nguyễn Thiên Trúc dưới lầu đang ăn bỏng ngô thì nghe tiếng đập cửa rất mạnh nên cậu liền chạy thật nhanh đến nơi phát ra tiếng động thì thấy Dĩnh Cửu Hàn đang ở trước cửa phòng Cẩm Thiên An đạp banh cửa.

“Anh có quạo anh An thì cũng không nên đạp banh nhà như thế đâu” Nguyễn Thiên Trúc nói.

Dĩnh Cửu Hàn quay qua lườm thằng nhóc một cái làm nó giật cả mình “Mau gọi cho bệnh viện đặt phòng trước đi”. Cậu bước vô lấy một cái áo khoác khoác lên người Cẩm Thiên An rồi bế ra ngoài.

“Trời anh An bị gì vậy?” Nguyễn Thiên Trúc nhìn Dĩnh Cửu Hàn bế Cẩm Thiên An, khuôn mặt của anh ấy trong rất tệ kèm với hơi thở dốc khó chịu ấy.

“Nhóc điện bệnh viện chưa?” Dĩnh Cửu Hàn hỏi.

Nguyễn Thiên Trúc gật đầu lia lịa “Em vừa mới điện, anh mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi”.

Dĩnh Cửu Hàn lập tức đưa Cẩm Thiên An đến bệnh viện với tình trạng rất tệ.

Sáng hôm sau.

Cẩm Thiên An mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở nơi nào đó trông rất lạ “Mình vẫn còn ở trong cửa sao?”.

“Đâu anh đang ở bệnh viện đó” Nguyễn Thiên Trúc ngồi kế bên đang gọt những quả táo trông hình hài xấu xí méo mó “Hôm qua anh từ cửa trở về lại bệnh cảm nên anh Hàn đưa anh vào bệnh viện”.

“Vậy sao” Cẩm Thiên An nhớ lại lúc trong cửa cậu vô tình hét lên nên nước đã lọt vào miệng cậu khiến cậu bị ngột nước. Lúc thoát ra thấy bản thân đang được bế trên tay Dĩnh Cửu Hàn, lúc ấy vẫn còn có chút tỉnh táo nhưng khi thay quần áo thì mọi thứ mơ hồ không còn nhớ gì nữa.

“Anh Hàn đâu rồi?” Cẩm Thiên An hỏi.

Nguyễn Thiên Trúc trả lời “Anh ấy về rồi” cậu đưa cho Cẩm Thiên An miếng táo “Suốt tối hôm qua anh Hàn đã ở đây, anh em kêu anh ấy về đổi ca em vô chăm anh”.

“Vậy à” Cẩm Thiên An cười mỉm “Cảm ơn em”.

Nghe câu cảm ơn thì Nguyễn Thiên Trúc liền ngại ngùng vơ vơ con dao tứ lung tung “Em không có làm gì đâu nhưng anh đã khen thì em xin nhận hehe”.

Cẩm Thiên An thận trọng né những cú vơ dao đó của thằng nhóc không là cậu phải đón nhận một nhát vô mặt rồi.

“Haha cầm dao nguy hiểm lắm, em mau buông xuống đi” Cẩm Thiên An gượng cười đẩy con dao của thằng nhóc ra.

Nguyễn Thiên Trúc nghe vậy liền đặt con dao xuống cười “Xin lỗi tại em phấn khởi quá nên không để ý”.

“Không sao” Cẩm Thiên An nói.

Bằng! bằng! bằng! đùm!

Cẩm Thiên An nghe tiếng súng nổ liền giật mình quay qua nhìn mọi phía “Khủng bố sao”.

“Haha xin lỗi” Nguyễn Thiên Trúc mốc điện thoại từ trong túi ra nghe máy “Alo! Vâng…”

Cẩm Thiên An thở phào một cái không ngờ thằng nhóc này lại đi cài cái nhạc chuông khủng bố như vậy.

“Anh ấy tỉnh rồi ạ, vâng, bye anh” Nguyễn Thiên Trúc cất điện thoại vào túi nhìn Cẩm Thiên An mỉm cười “Là anh Hàn điện đấy”.

“Anh ấy điện có việc gì à?” Cẩm Thiên An hỏi.

Nguyễn Thiên Trúc lắc đầu “Anh ấy hỏi anh tỉnh chưa? Em nói rồi sau đó anh ấy nói tí tới thăm”.

“Có nhiêu đó thôi” Cẩm Thiên An hỏi Nguyễn Thiên Trúc thì thằng nhóc gật đầu. Cậu không ngờ Dĩnh Cửu Hàn trong điện thoại lại nói còn ít hơn bên ngoài nữa.

“Cậu tỉnh rồi à” bác sĩ từ bên ngoài bước vô “Hôm qua cậu bị sốt rất nặng đấy nên hôm nay ở lại thêm một ngày để dưỡng bệnh nhé”.

Cẩm Thiên An gật đầu cảm ơn. Nhưng cậu cảm thấy nét mặt của vị bác sĩ này khi nhìn mình có chút kì lạ.

“Tuổi trẻ bây giờ không thiết tha mạng sống hay gì cứ thở xíu là đòi nhảy sông tự tử hên là có cậu thanh niên hôm qua cứu cậu rồi bế vô viện đấy” bác sĩ nói.

Cẩm Thiên An kinh ngạc không hiểu chuyện gì “À bác sĩ…tôi nghĩ có chút hiểu lầm gì đó”.

Bác sĩ liếc nhìn Cẩm Thiên An “Thôi cậu đừng giấu” bác sĩ ngoảnh đi “Tuổi trẻ giờ bị bồ đá là chuyện đương nhiên nên cậu đừng có buồn mà nghĩ tự tử nữa” nói xong thì bác sĩ ra ngoài.

Sau khi thấy bóng lưng vị bác sĩ ra ngoài thì Cẩm Thiên An lập tức quay qua lườm Nguyễn Thiên Trúc đang khép mắt tươi cười như không biết chuyện gì.

“Chuyện này là sao?” nét mặt Cẩm Thiên An nhăn nhó nở ra nụ cười đáng sợ nhéo vào má thằng nhóc một cái “Anh chưa nghe qua mình có bồ lần nào nói chi bị đá đấy”.

“Aaa…a-anh bình tỉnh lại…đau em” Nguyễn Thiên Trúc giải thích mọi chuyện cho Cẩm Thiên An nghe chuyện về tối qua.

Khi Dĩnh Cửu Hàn đưa Cẩm Thiên An vô bệnh viện trông bộ dạng quần áo ướt nhẹt. Bác sĩ hỏi nguyên nhân tại sao thì Dĩnh Cửu Hàn trả lời “Tôi đi ngang qua thấy cậu ta bỏ giày ra rồi nhảy xuống sông tự tử, cứu xong tôi đã hỏi nguyên nhân thì cậu ta trả lời bị bồ đá”.

Xẹt! tiếng dây thần kinh bị đứt.

Cẩm Thiên An không ngờ cái tên Dĩnh Cửu Hàn đó dám nói nguyên nhân quần áo ướt nhẹt là do bị bồ đá sinh ra nhảy sông tự tử.

Nguyễn Thiên Trúc thương cảm cho người anh đáng thương trước mặt mình cậu liền nắm chặt tay người anh đấy, dùng ánh mắt thương cảm thốt lên lời “Không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi”.

“Nhóc đang an ủi anh hay đang đâm chọc anh vậy” Cẩm Thiên An đơ người nhìn Nguyễn Thiên Trúc.

Nguyễn Thiên Trúc nghe vậy liền cười toe tóe “Em đang an ủi anh kèm theo sự cảm thương đấy haha”.

“Nhóc hay lắm” Cẩm Thiên An nắm đầu thằng nhóc kẹp vô nách thật chặt dùm tay xoa xoa thật mạnh vào đầu “Hôm nay anh phải dạy dỗ nhóc mới được”.

“Aaa…đau em…huhu anh tha cho em đi huhu…mốt em không dám nữa hic” Nguyễn Thiên Trúc khóc lóc cầu xin tha nhưng không thành.

Cẩm Thiên An vẫn xoa xoa đầu thằng nhóc “Tha? Có nước nhóc lôi đầu tên điên kia đến đây thì lão tử đây sẽ tha cho nhóc đấy”.

“Cậu vừa nói tên điên nào vậy?” Dĩnh Cửu Hàn khoanh tay trước ngực tựa lưng vào cửa nhìn cảnh tượng hành hạ con nít “Nếu như tôi không nhầm thì cậu đang nói về tôi đúng không?”.

Cẩm Thiên An nhìn bộ dạng kiểu đứng thanh cao đó của Dĩnh Cửu Hàn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng quần tây jean trông thật đẹp trai hơn với những người mẫu mà cậu đã từng gặp.

Cậu buông Nguyễn Thiên Trúc ra đồng thời trừng mắt lên nhìn Dĩnh Cửu Hàn “Tiên sinh à trông tiên sinh ăn mặc cũng đẹp trai đấy nhưng sao không có miếng liêm sỉ nào vậy”.

Dĩnh Cửu Hàn nghe Cẩm Thiên An nói liền nhếch môi như đang châm chọc thêm “Liêm sỉ? tôi đã văng nó vô thùng rác từ lâu rồi nên cậu không cần khen tôi đâu”.

“Khen đầu nhà anh!” Cẩm Thiên An phát cáu lên “Anh đợi đi”.

Dĩnh Cửu Hàn nghiêng đầu “Đợi?”.

Cẩm Thiên An quác lên “Đợi tôi khỏi bệnh sau đó tôi sẽ cho anh biết tay!”.

Nghe câu nói đấy khiến cho Dĩnh Cửu Hàn cười hóa lên “Haha cậu nghĩ cậu có thể đấu nổi tôi chắc”.

Cẩm Thiên An biết mình không thể đấu lại con người ngang ngược này về sức mạnh cũng như lời nói nhưng cậu vẫn sẽ cố gắng để đánh bại con người này phải quỳ xuống gối cầu xin mình tha thứ.

“Anh An ơi, trông anh hơi đáng sợ đấy” Nguyễn Thiên Trúc nhìn nét mặt Cẩm Thiên An đầy mưu tính chuyện gì đó của.

Con người Dĩnh Cửu Hàn đây đã trở thành dân lão luyện trong cửa nên có thể nhìn được cái suy nghĩ qua biểu cảm đó “Cậu nghĩ tôi sẽ quỳ gối xuống xin tha sao?”.

Cẩm Thiên An giật mình vì quá ngạc nhiên khi hắn ta lại có thể đi guốc mình đang nghĩ gì “Nhiều lúc tôi nghĩ anh nên đi làm nghề chuyên khoa tâm lí còn tốt hơn là đi châm chọc người khác đấy”.

“Cảm ơn cậu đã khuyên tôi, tôi sẽ xem xét lại” Dĩnh Cửu Hàn khép mắt lại nở ra nụ cười tươi rói.

Cẩm Thiên An biết mình không thể nói lại gì được với con người này đành gượng cười một cái rồi chuyển qua chủ đề khác.

Cuộc trò chuyện của cả ba kéo dài hơn nửa tiếng thì bác sĩ vào nói đã hết giờ thăm bệnh nên Nguyễn Thiên Trúc và Dĩnh Cửu Hàn quay về.

Nếu tình hình của Cẩm Thiên An ổn thì ngày mai sẽ có thể xuất viện quay về nhà.

Sáng hôm sau, bác sĩ khám lại cho Cẩm Thiên An thì thấy bệnh tình đã ổn nên đã cho cậu xuất viện. Bữa trưa, Nguyễn Thiên Trúc và Dĩnh Cửu Hàn đã đi rước Cẩm Thiên An về.

Biệt thự.

Cẩm Thiên An bước vào nhà nhìn mọi thứ xung quanh vẫn y như cũ không khác gì cả chỉ có điều cảm giác như đã lâu cậu mới quay trở lại nơi này.

Cậu tự hỏi liệu sau này lở có chết trong cửa thì không biết cậu có còn thấy những gì đang chứng kiến trước mặt mình như bây giờ không?

“Em đã khỏe chưa?” Trần Kim Diệp từ cầu thang bước xuống trên tay cầm chìa khóa nhìn Cẩm Thiên An “Xin lỗi em vì không thể đến thăm em trong bệnh viện được”.

Cẩm Thiên An mỉm cười vì lâu rồi mới gặp lại người anh dịu dàng này “Không sao, em nghe Thiên Trúc kể lại rằng anh vừa mới từ cửa trở về nên không cần bận tâm đến em đâu”.

“Hihi cảm ơn em vì đã thông cảm cho anh” Trần Kim Diệp nở ra nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai vào mùa xuân đem lại sự ấm áp cho người khác.

“Không đến thăm cậu ta cũng đâu có sao” khuôn mặt Nguyễn Thiên Ân cáo gắt từ cầu thang bước xuống đứng kế bên Trần Kim Diệp “Mới làm nhiệm vụ lần đầu mà để vô bệnh viện như thế này liệu sau này có sống nổi ở những cửa cấp lớn hơn không?”.

Nguyễn Thiên Trúc bước lên “Anh đâu cần nói thế với anh An, dù sao đây cũng là lần đầu nên xảy ra chút việc thôi”.

“Em dám bênh dực cậu ta!” Nguyễn Thiên Ân trừng mắt lên nhìn thằng em của mình “Lần đầu em làm nhiệm vụ có xảy ra chuyện gì khiến cho bản thân phải nhập viện không!?”.

Nguyễn Thiên Trúc bị anh trai mình quác thì liền lùi bước không dám nói thêm câu nào.

Cẩm Thiên An nhìn dáng vẻ tội nghiệp của thằng nhóc vì bênh dực mình nên mới bị quác như thế.

“À xin lỗi anh, tôi cũng thấy bản thân có chút sai sót khi để bản thân bị thương nhưng cũng không vì thế mà anh lại đi quác em trai của mình” Cẩm Thiên An ngẩng cao đầu lên nói với giọng điệu dứt phát cho Nguyễn Thiên Ân nghe.

“Cậu!” Nguyễn Thiên Ân cảm thấy bực bội khi nghe những lời nói đó từ Cẩm Thiên An.

Trần Kim Diệp lên tiếng “Tôi nghĩ cậu không nên nổi nóng như thế đâu, dù sao em ấy cũng là lính mới không có chút kinh nghiệm như chúng ta nên có thể thông cảm được”.

Sau khi nghe Trần Kim Diệp nói thế thì Nguyễn Thiên Ân im lặng không nói gì thêm chỉ trừng mắt lên nhìn Cẩm Thiên An bằng điệu bộ bực bội nhưng không thể nói thêm được.

Dĩnh Cửu Hàn đứng bên cạnh hóng drama xong thì hốt lên tiếng “Mọi người đừng trách cậu nhóc lùn này nữa”.

“Anh bảo ai lùn hả!” Cẩm Thiên An quay qua quác lên.

Dĩnh Cửu Hàn không thèm nghe Cẩm Thiên An vẫn tiếp tục nói tiếp “Mặc dù cậu ta có đôi lúc như con mèo hoang dễ xù lông lên khi có ai đó nói về cậu ta”.

“Anh có tin tôi cào nát mặt anh không?” Cẩm Thiên An cố gắng nói nhưng lại bị bơ tiếp.

Dĩnh Cửu Hàn tiếp “Nhưng dù vậy cậu ta giải quyết mọi vấn đề rất nhanh chóng, xem xét tình hình cũng khá nhạy bén lại còn nhanh nhẹn trong mọi tình huống mà bên đi bản thân”.

“Anh…” Cẩm Thiên An không ngờ người như hắn ta lại có thể để ý nhiều như vậy.

Nguyễn Thiên Ân hơi ngạc nhiên vì hiếm lắm người đứng đầu cho một tổ chức như thế này lại đi khen ngợi một người nào đó.

“Nhưng nguyên tắc trong cửa là không được để bản thân bị thương khi trở về!” Nguyễn Thiên Ân nói.

Dĩnh Cửu Hàn nhìn chằm chằm Nguyễn Thiên Ân rồi thở dài “Cậu ta bị thương là lỗi của tôi nên cậu đừng có trách cậu ấy nữa”.

“Vậy là sao?” Nguyễn Thiên Ân hỏi.

Sau khi nghe hết quá trình mà Dĩnh Cửu Hàn đã kể lại trong cửa thì Nguyễn Thiên Ân đã hiểu ra mọi việc đều không phải lỗi của Cẩm Thiên An mà là do sự thiếu sót của Dĩnh Cửu Hàn.

“Cậu hiểu rồi thì đừng trách cậu ấy nữa” nói xong Dĩnh Cửu Hàn bỏ lên lầu không nói thêm câu gì nữa.

Trần Kim Diệp đặt tay lên vai Cẩm Thiên An mỉm cười “Thôi tụi anh đi chợ đây, ở nhà em tự lo nhé”.

Cẩm Thiên An mỉm cười gật đầu.

Cả hai Trần Kim Diệp và Nguyễn Thiên Ân bỏ ra ngoài, giờ trong nhà chỉ còn ba người. Dĩnh Cửu Hàn đã bỏ lên lầu chỉ còn nhóc Nguyễn Thiên Trúc và Cẩm Thiên An vẫn còn đứng gần SoFa.

Do chán nên cả hai đã quyết định coi phim. Như thường lệ Nguyễn Thiên Trúc lại bắt bộ phim kinh dị rồi ngồi ôm Cẩm Thiên An mà khóc hét. Còn Cẩm Thiên An dường như đã gần quen được nên đã ngồi đơ, tiếp tục xem mặc kệ nhóc ôm la hét.

Đến chiều tối thì Nguyễn Thiên Ân và Trần Kim Diệp về nhà, một người lên lầu còn người còn lại vào bếp chuẩn bị thức ăn để nấu.

Tối hôm đó chỉ có bốn người còn Dương Vũ Gia thì đi vào cửa làm nhiệm vụ. Còn hai thành viên nữa vẫn chưa thấy mặt, nghe Trần Kim Diệp nói thì hai người đó đang gặp khách hàng ở nước ngoài nên ba ngày nữa mới về.

Ăn xong ai về chỗ nấy chỉ còn Cẩm Thiên An và Trần Kim Diệp ở lại dọn dẹp rồi cũng trở về phòng.

Trước khi về phòng Cẩm Thiên An đã gõ cửa phòng Dĩnh Cửu Hàn để hỏi mấy ngày nữa mới đi làm nhiệm vụ tiếp theo.

“Cậu nghỉ ngơi ba ngày trước đi rồi hẳn làm” rất ngắn gọn, nói xong thì Dĩnh Cửu Hàn đóng cửa một cái rầm không để cho Cẩm Thiên An hốt thêm lời nào nữa.

Qua ba ngày sau, Cẩm Thiên An nghe lời Dĩnh Cửu Hàn mà ở nhà nghỉ ngơi. Tuy bị nhốt trong nhà nhưng cũng rất vui, mấy ngày này đều xem phim với nhóc Nguyễn Thiên Trúc rồi làm việc nhà, nấu ăn lâu lâu đọc lại cuốn sách mà tên Dĩnh Cửu Hàn đã đưa.

Nhờ có cuốn sách ấy cậu mới phát hiện một điều, trên đời này có rất nhiều điều thú vị mà chưa thể giải thích được bằng khoa học cũng như không ai có thể giải quyết những vụ án đó mà khiến cho những vụ bí ẩn đấy bị lãng quên.

Buổi trưa Cẩm Thiên An từ trên lầu bước xuống nhìn phía ghế SoFa thấy thằng nhóc Nguyễn Thiên Trúc đang xem gì đó mà khuôn mặt lại hào hứng.

“A! anh An” Nguyễn Thiên Trúc ngước lên nhìn Cẩm Thiên An đang tiến tới phía mình.

“Em đang xem gì mà hào hứng dữ vậy?” Cẩm Thiên An hỏi.

Hai mắt của Nguyễn Thiên Trúc lấp lánh lên như có điều gì đó thú vị sắp khoe “Anh có biết anh Hàn có bạn gái rồi không?”.

“Bạn gái?” Cẩm Thiên An bất ngờ.

Nguyễn Thiên Trúc đưa chiếc smartphone cho Cẩm Thiên An xem “Anh nhìn đi đây là hình mà anh ấy đã chụp chung với bạn gái đấy, chị ấy có đẹp không?”.

Sau khi cầm chiếc smartphone xem ảnh thì cả người Cẩm Thiên An run lẩy bẩy miệng không nói nên lời.

Nguyễn Thiên Trúc thấy biểu hiện lạ từ Cẩm Thiên An khi xem bức ảnh “Anh sao vậy?”.

“K-không có gì” Cẩm Thiên An trả điện thoại lại Nguyễn Thiên Trúc “E-em có bức ảnh này từ đâu vậy?”.

Nguyễn Thiên Trúc kể bản thân có thằng bạn cuồng xem tin tức trên mạng thì thấy tấm ảnh này đang rất Hot trên trang tạp trí nên đã gửi qua cho em xem.

Thật không ngờ người trong ảnh lại là Dĩnh Cửu Hàn còn người còn lại một gái mặc chiếc đầm đỏ vô cùng xinh đẹp “Em thấy bọn họ rất xứng đôi đấy, anh có thấy như vậy không?”.

Cẩm Thiên An giờ muốn phủ định là không nhưng sẽ hơi bị kì lạ khi nói như thế nên cậu ngậm ngùi mà khen đẹp.

“Hai người đang bàn tán gì mà trong vui dữ vậy?” trong lúc cả hai đang nói chuyện thì Dĩnh Cửu Hàn từ cầu thang bước tới.

“A! anh Hàn, anh có bạn gái hồi nào mà sao không giới thiệu cho bọn em biết” Nguyễn Thiên Trúc phấn khởi đứng dậy nói.

Dĩnh Cửu Hàn kinh ngạc “Bạn gái?”.

Cẩm Thiên An gượng cười bịt miệng Nguyễn Thiên Trúc lại “Haha nhóc nó nói xàm đấy nên anh đừng có để ý haha”.

Dĩnh Cửu Hàn nhận thấy biểu hiện lạ từ Cẩm Thiên An “Cậu có gì giấu tôi đúng không?”.

Cẩm Thiên An lắc đầu lia lịa với khuôn mặt khốn khổ “Anh từ cửa mới trở về đúng không? Sao không nghỉ ngơi đi xuống đây làm chi”.

Nguyễn Thiên Trúc vẫn cố chống cự để thoát khỏi bàn tay của Cẩm Thiên An “Ưm buon en nga”. Dịch: ưm buông em ra.

Dĩnh Cửu Hàn nheo mắt lại khi thấy biểu hiện lạ từ Cẩm Thiên An nên đã tiến tới lôi thằng nhóc ra.

“Này anh làm gì vậy?!” Cẩm Thiên An nói.

Nguyễn Thiên Trúc thở phào nhẹ nhỏm khi thoát khỏi được bàn tay của Cẩm Thiên An “Này em nhém bị nghẹt thở rồi đó”.

“Nhóc nãy nói vụ gì lên quan đến bạn gái vậy?” Dĩnh Cửu Hàn hỏi.

Nhờ Dĩnh Cửu Hàn nhắc nên Nguyễn Thiên Trúc mới nhớ “Anh xem đi đây có phải là bạn gái của anh không?”.

Dĩnh Cửu Hàn cầm lấy chiếc điện thoại. Cẩm Thiên An hốt hoảng liền tiến tới xô thằng nhóc ra giựt cái smartphone nhưng lại bị Dĩnh Cửu Hàn đưa lên cao khiến cho Cẩm Thiên An không thể vớ tới được.

“Nè anh làm gì vậy” Cẩm Thiên An nhảy lên “Mau đưa chiếc điện thoại cho tôi”.

Dính Cửu Hàn đưa lên cao hơn “Đây đâu phải điện thoại của cậu tại sao tôi phải đưa”.

“Nhưng…” Cẩm Thiên An không thể nói ra vấn đề trong bức ảnh được.

Dĩnh Cửu Hàn cười khinh “Cậu nghĩ người lùn như cậu có thể vớ lấy chiếc điện thoại được sao?”.

Nói dứt câu Dĩnh Cửu Hàn đưa tay đẩy khuôn mặt Cẩm Thiên An ra xa đồng thời tay kia mở nguồn điện thoại lên thì thấy bức ảnh.

“A-anh không được xem!” Cẩm Thiên An cố không cho Dĩnh Cửu Hàn xem nhưng không thành.

Phụt! tiếng cười của Dĩnh Cửu Hàn.

Bạn đang đọc Bí ẩn chết chóc sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.