Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đích đến

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

—....Ọc ọc..

A…..

…Hả…Mình…

“....Sống…. vẫn còn sống……?”

Một lần nữa tôi thoát chết. Tôi bị dòng chảy xiết cuốn đi giờ không biết bản thân đang ở tầng nào trong ngục tối, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mình vẫn còn sống.

Và tôi nhận thấy cơ thể mình có điều bất thường..

“ …Ah.. Mắt, mắt của mình…”

Tôi nhìn xung quanh cảm nhận được sự hạn chế tầm nhìn và dường như mắt bên trái không còn nhìn thấy nữa.Tôi đưa tay lên sờ thì một bên mắt không còn nhãn cầu nữa. Tuy tôi không thấy đâu nhưng….Có lẽ là lúc rơi xuống một bên mắt đã bị nát do va trạm.

…Tôi không thể chữa lành được, cũng vì thời gian trôi qua quá lâu rồi.Nhưng mà vấn đề nữa là chỗ bị tổn thương lại là mắt [ mạnh phép thuật], cánh cửa sức mạnh của ma lực. Mắt của pháp sư không thể chữa lành được.Thế nhưng…tôi vẫn còn sống dù đã trải qua rất nhiều khó khăn và hiểm nguy. Thật sự …may mắn quá … à không, chẳng có gì là may mắn khi mà mình bị bỏ rơi trong ngục tối này.

“ ….Chỗ này là…”

Tôi có lẽ đã bị cuốn trôi đến cuối của dòng sông. Hiện giờ, tôi đang trên một mảnh đất nằm giữa một cái hồ nhỏ.

“....Ánh sáng…nước….?”

Nước trên mặt hồ êm ả có tỏa ánh sáng màu vàng tĩnh lặng.

Chỗ này là đâu…đây là chỗ nào?Mình chắc bị trôi xuống dưới…Chỗ này thuộc tầng nào đây không biết?

Dựa vào quang cảnh xung quanh thì ở đây vẫn thuộc mê cung B125, có lẽ dòng chảy đã cuốn mình xuống các tầng thấp hơn.

Tôi không biết vị trí hiện tại của mình. Tôi đã bị lạc trong mê cung, càng suy nghĩ sự tuyệt vọng càng ăn mòn tâm trí tôi, nếu tôi chết thì…có lẽ mọi nỗi sợ hãi, mọi cơn đau sẽ được giải tỏa cũng nên, giờ trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ cực đoan như vậy mà thôi.

Thật lạ khi mà tôi sợ chết, tôi đã cố gắng để mình sống sót vậy mà bây giờ tôi lại….

Nếu bị ma thú ăn thịt, hay phải chịu đói, cô đơn buồn bã thì tôi thà dùng con dao găm này…

— haizz, đây là một cuộc sống không có tự do, cứ như thể tôi đang bị trói vào một sợi xích vậy.

“Này, cậu kia”

Trong lúc tuyệt vọng sắp từ bỏ cuộc sống này thì không biết từ đâu có giọng nói của một cô bé vọng lại đến chỗ tôi. Chắc do tôi mệt mỏi nên cũng không có gì là lạ khi giờ sinh ra ảo giác.

Ảo giác sao? Tôi bắt đầu nhìn thấy ảo giác. Tôi ngả người dựa vào một cái cây và không thể di chuyển, trong lúc đó có một cô bé xinh xắn ngồi xuống nhìn nhìn chằm chằm ánh mắt như thể đang lườm tôi. Con bé nghiêng đầu khuôn mặt tò mò. Hành động đó nhìn thật là dễ thương.

“Haha, ảo giác này thật đáng yêu”

“ Ai ảo giác gì cơ?. Ta không phải là ảo ảnh hay ảo giác gì đâu…Đầu ngươi có bị làm sao không đó?”

“Hả”

“Có thật là ta đáng yêu lắm không, phư phừ”

Cô bé xuất hiện trước mắt tôi thở mạnh và cười một cái đắc ý.

Tôi đưa tay lên véo cái má trắng mềm mại của cô bé.

“Đù, đúng thật…!”

“ Thì thật mà”

Cô bé nhìn nheo mắt lại tôi bằng nửa con mắt. Vì tôi khéo má con bé nên khuôn mặt trở nên ngu ngốc buồn cười.

“Phì..hì hi”

Tôi vô tình cười lên.

“ Ngươi thường làm điều đó với người con gái mới gặp lần đầu sao? Thật là vô duyên quá đi…Mà sao ngươi lại cười vậy chứ!”

“À, anh xin lỗi. Mà em là ai? sao lại ở đây?”

“Ở đây? đây là khu vườn của ta mà. Ta nghe có thứ gì đó xuống đây nên đến xem thử, không ngờ được đó lại là con người…”

Cô bé nhìn chằm chằm tôi, gì vậy chứ. Nhìn lại thì cô bé có thần thái như người lớn vậy. Nói sao cho hợp nhỉ, vì từ hành động cho đến cách nói chuyện của cô bé này không giống một cô bé cho lắm. Hơn nữa, tôi có cảm giác bị mê hoặc mỗi khi nhìn vào mái tóc xanh đen dài đến tận hông và đôi mắt to tròn của cô bé.

Chắc chắn là sau này cô bé xinh đẹp này sẽ trở thành một mỹ nhân cho mà coi….hửm, thật là mong chờ đến ngày đó quá đi.

Xì, mình đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ….chắc mình bị đuối nước mà ngáo mất rồi.

Thế nhưng mà vẫn còn người ở trong hầm ngục này sao ? Hừ, thế… có nghĩa là mình đang ở gần tầng trên sao…?

“Mà, mà này, làm cách nào mà em đến được đậy vậy? Còn có người nào khác nữa không? Và em có biết tầng này là tầng bao nhiêu không?”

“Hả?”

Tôi hào hứng, phấn khởi cố tiến người về phía trước nhưng xúy chút nữa thì ngã xuống.

“ Ôi, ngươi bình tĩnh lại đi, vừa rồi ngươi vẫn còn u sầu muốn sắp chết mà giờ tự nhiên lại tươi tỉnh lên vậy! Ngươi làm ta ngạc nhiên đó…”

Biết đâu mình có thể quay trở về. Tôi đã thấy ánh sáng dù chỉ là nhỏ bé thôi cũng đủ hồi sinh niềm hy vọng đã biết mất trong tôi. Điều đó làm tôi thấy tốt hơn, niềm hy vọng được quay về nhà!

“ Này , em có biết đây là tầng mấy vậy...?”

“Hử,hừ”

B100? B80? …Biết đâu, chỗ này gần với lối ra ?

Tôi hồi hộp kỳ vọng điều đó. Thế nhưng, câu trả lời mà tôi nhận được thì hoàn toàn trái ngược.

“ Ở đây là tầng 200, tầng thấp nhất.”

“ …Hả?”

Tôi đã thẫn thờ một lúc, kỳ tích đã xảy ra nhưng theo một nghĩa khác.

___________ Còn tiếp…..

Bạn đang đọc Bị Bỏ Trong Ngục Tối Rank SSS Pháp Sư Áo Trắng Trở Thành Người Mạnh Nhất của カミトイチ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 3kana
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.