Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta...xuyên không rồi?

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Lâm Khang dùng hết sức để ngồi bật dậy, trong lòng thoáng chút hoảng loạn.

“Thôi bỏ mẹ…Trưa nay đã là deadline rồi, sao ta còn ngủ gật chứ…” Hắn làu bàu trong miệng, hai tay dụi nhẹ đôi mắt mệt mỏi vẫn đang nhắm nghiền của mình.

Lâm Khang, hai mươi tuổi, là một kỹ sư lập trình game. Tuy rằng hắn còn trẻ, nhưng rất tự tin vào khả năng của mình. Đẳng cấp thiên tài, thần đồng gì đó thì có lẽ chưa đến, nhưng Lâm Khang cũng đã được kha khá công ty game lớn chào mời về đầu quân cho mình với mức lương hấp dẫn.

Bất quá, một khi đã quyết định tiến thân vào ngành này, dù khả năng của hắn có cao đến đâu cũng không thể tránh khỏi thảm cảnh bị deadline dí sát đít. Đêm nay cũng vậy, khi thức khuya làm việc trên bàn máy tính, Lâm Khang đã quá mệt mỏi mà gục xuống bàn, sau đó ngủ thiếp đi.

“Khỉ thật…” Hắn lẩm bẩm lần nữa rồi từ từ mở mắt, định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đến lúc này, Lâm Khang mới nhận ra có gì đó không đúng. Hắn sững lại mất vài giây, trước khi buông xuống 2 bàn tay đang dụi mắt và bắt đầu nhìn xung quanh.

“Cái mẹ gì… Ta đang ở chỗ quỷ nào đây?”

Lâm Khang phát hiện ra, hắn đã không còn trong phòng ngủ của chính mình. Hiện tại, hắn đang ở trong một cái hang nhỏ. Nền hang là đất bằng phẳng, được bao phủ bởi một lớp bụi mỏng, xung quanh hắn là những vách tường bằng đá cứng thô nhám, có thể dễ dàng cứa đứt tay một người nếu người đó bất cẩn.

Trần hang hình vòm và khá thấp, chỉ cách mặt đất khoảng hai mét. Từ chỗ Lâm Khang đứng, nếu đi thẳng về phía trước sẽ có một lối đi nhỏ, nếu hắn rẽ phải ở cuối lối đi thì sẽ thấy cửa hang.

“Khoan…” Lâm Khang nhíu mày. “Sao ta biết ở đó có cửa hang?”

Hắn chợt nhận ra, dù trong hang không có bất kỳ nguồn sáng nào, hắn vẫn có thể ‘thấy’ rõ mọi thứ, kể cả khi thứ đó bị cản trở bởi vài lớp đất đá. Tuy nhiên, khả năng kì lạ này chỉ bao gồm phạm vi bên trong hang. Lâm Khang không thể ‘nhìn’ được những gì ngoài cửa hang, như là đã có một bức tường ánh sáng được dựng lên, cản trở tầm nhìn của hắn.

“Cái quái gì…”

Hắn còn chưa kịp dứt câu, thì một cơn đau thấu xương đã truyền đến. Lâm Khang thét lên một tiếng trước khi mất thăng bằng, hai đầu gối của hắn nện xuống nền đất cứng, nhưng cơn đau đó chẳng là gì so với thứ đang diễn ra trong đầu hắn. Từng đợt, từng đợt thông tin đang cuồn cuộn xâm nhập vào não, khiến cho Lâm Khang phải nghiến răng, hai tay ôm đầu mình, đau đến mức muốn ngất đi.

May thay, cơn đau đến rất nhanh mà đi cũng nhanh không kém. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng hơn mười giây đồng hồ, nhưng đối với Lâm Khang, đó là mười giây thống khổ nhất mà hắn từng trải qua. Hắn quỳ trên nền đất lạnh, thở hổn hển như vừa tham gia một cuộc thi marathon đường dài, trước khi quyết định bỏ cuộc và nằm rạp trên mặt đất.

“Ta…xuyên không rồi,” Lâm Khang nghĩ thầm, mắt hắn dính chặt lên trần hang. Một tiếng cười mỉa vang lên từ miệng hắn. “Giỏi giang cho lắm, giàu có lắm, rồi cũng chết vì kiệt sức. Mẹ nó, ta cố gắng như vậy làm gì?”

Lâm Khang mất một khoảng thời gian khá lâu để định thần lại. Hắn cảm thấy vẫn còn khó chấp nhận việc mình thực sự đã chết vì một lý do nhảm nhí như vậy, sau đó lại còn xuyên không. Hắn đã nghĩ những việc không tưởng như thế này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết. Bất quá, hiện thực trước mắt hắn đã chứng minh điều ngược lại.

Lâm Khang thở dài và ngồi dậy. Cứ nằm đó và chối bỏ hiện thực cũng chẳng được tác dụng gì. Việc tốt nhất hắn có thể làm bây giờ là xem phần còn lại của những thông tin vừa nhận được, trước khi quyết định hướng đi tiếp theo của mình. Nếu Lâm Khang may mắn, vài tiếng nữa hắn có thể thức dậy từ cơn ác mộng quái đản này.

“Để xem…” Lâm Khang nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại những thông tin kia.

Hắn đã xuyên qua một thế giới của Chiến Binh và Ma Pháp, mang hơi hướng Tây Phương cổ đại. Lâm Khang khẽ thở dài. Hắn không lạ lẫm gì trước bối cảnh này. Khi còn sống, hắn đã từng chơi, và cũng từng tham gia sản xuất một số game với đề tài tương tự.

Hiện tại, Lâm Khang đã xuyên không qua, và trở thành chủ nhân của một bí cảnh vừa hình thành. Hắn có thể sử dụng linh lực của mình để mở rộng hoặc thu hẹp phạm vi bí cảnh, xây dựng, thay đổi kiến trúc cũng như cấu trúc của bí cảnh, và triệu hồi các loại yêu thú cùng cạm bẫy để tự bảo vệ mình.

Đến đây, Lâm Khang cũng hiểu ra, khả năng ‘nhìn’ thấu mọi thứ của hắn chỉ có tác dụng trong phạm vi bí cảnh, và theo hiểu biết của hắn sau khi đọc truyện mạng, thì phạm vi hiện tại của hắn nhỏ đến mức đáng thương.

“Cũng phải, ta vừa mới hình thành mà,” Lâm Khang thở dài.

Hắn cũng biết được rằng, tuy cơ thể hiện tại của hắn là ‘chủ’ của bí cảnh, nhưng mạng sống của hắn lại phụ thuộc vào bí cảnh hạch tâm, là một viên ngọc bích to cỡ đầu người đang được giấu trong một khe đá không xa chỗ hắn đang đứng. Viên ngọc này mới là ‘bản thể’ của hắn. Ngọc vỡ hoặc bị mang ra khỏi phạm vi bí cảnh, hắn liền tiêu đời, nhưng một khi hạch tâm này còn tồn tại, cơ thể hiện tại của hắn có thể tái sinh trong vòng vài giờ đồng hồ, miễn là hắn còn đủ linh lực.

Điểm trừ thứ nhất, và có lẽ là lớn nhất, đó chính là hạch tâm không thể rời khỏi phạm vi bí cảnh, mà cơ thể của hắn cũng không có khả năng này ở thời điểm hiện tại.

Thứ hai, bí cảnh hạch tâm là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều Du Hành Giả, thậm chí là cả các thế lực lớn, vì nó là một ‘cỗ máy’ sản sinh linh lực vô tận, tuy rằng có phần chậm. Tất nhiên không phải tất cả bọn họ đều tiến vào bí cảnh vì hạch tâm. Phần lớn bọn họ đến những nơi như thế này để tăng cao kinh nghiệm chiến đấu, thu thập nguyên liệu từ các ma thú hoặc dược thảo trong bí cảnh, hoặc để chiếm lấy những vật dụng, vũ khí đặc sắc do chính bí cảnh tạo ra nhằm dụ dỗ bọn họ.

Nghe thì có vẻ ngược đời, bí cảnh hạch tâm là một vật được thèm muốn như vậy, tại sao nó còn phải tốn công dụ dỗ người ngoài vào, gây nguy hiểm cho chính mình? Lý do là vì, khi kẻ xâm nhập đổ máu trong bí cảnh, hoặc tốt hơn nữa là mất mạng, thì những sinh lực đó sẽ trở thành thức ăn cho bí cảnh, giúp nó thu được một lượng lớn linh lực, nhanh hơn tốc độ hạch tâm có thể sản xuất ra trong một ngày rất nhiều. Đây mới là cách chính để bí cảnh thu hoạch linh lực nhằm cường hóa chính mình.

Nhưng tại sao phải làm như vậy? Cứ đóng cửa không ló mặt ra ngoài không tốt sao?

Điều này cũng không thể, do giá trị của hạch tâm quá lớn, những thế lực lớn từ lâu đã nghiên cứu ra một loại Ma Pháp có thể dò ra vị trí của hạch tâm. Nếu cứ đóng cửa rụt đầu, hạch tâm có thể trốn tránh được một thời gian, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện ra. Khi đó mọi việc sẽ càng tệ hại hơn vì bí cảnh không có đủ linh lực để bảo vệ chính mình.

“Không còn cách nào khác. Giết hoặc bị giết,” Lâm Khang vò đầu bứt tai. Đùa gì vậy chứ? Hắn chỉ là một tên lập trình viên đến gà còn chưa giết qua, bây giờ lại kêu hắn đi giết người?

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, khi lựa chọn còn lại là chết thêm một lần nữa. Hơn nữa, nếu bây giờ Lâm Khang vẫn chưa thức dậy, vậy khả năng lớn là hắn đã hẹo thật rồi, đây hoàn toàn không phải một giấc mơ.

“Vậy chí ít cũng phải cho ta Hệ Thống, hay quà Tân Thủ, hay cái quái gì đó chứ? Ta là người xuyên không mà?” Lâm Khang quát vào khoảng không, chờ mong thứ gì đó có ích sẽ hiện ra. Quả nhiên, trời không phụ lòng người, chỉ một giây sau, một giọng nữ êm dịu truyền vào trong đầu hắn.

[Xác nhận dung hợp ký ức hoàn tất. Chào mừng kí chủ đến với ‘Bí cảnh hạch tâm hệ thống’.]

Bạn đang đọc Bí Cảnh Bá Chủ sáng tác bởi Shiro1104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shiro1104
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 41
Lượt đọc 1762

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.