Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyên gia đánh giá bí cảnh (1)

Tiểu thuyết gốc · 2304 chữ

Chú thích tên quái vật trong chương này một chút:

Mimic - là một loại quái vật thường đóng giả những cái hòm trong bí cảnh để dụ dỗ người khác mở nó, rồi ăn thịt họ. Mình cũng không biết dịch cái này qua tiếng Việt thế nào.

------------------------

“Cúi đầu xuống, nhắm mắt lại!” Percival hét lên. Bản thân hắn cũng làm y vậy. Khi đầu gối hắn vừa chạm đất, cả đoạn hành lang liền bị nhấn chìm trong một biển trắng xóa. Cùng lúc đó, một loạt các tiếng nổ đinh tai vang ra từ phía trên, dọc hai bên tường bí cảnh. Tuy vậy Percival cũng không cảm thấy gì, vì ngay trước đó, hắn đã cảm thấy một luồng linh khí quét qua người mình. Đây chính là ma pháp bảo hộ trên diện rộng của Isabel. Tấm khiên trong suốt này đã cản lại toàn bộ áp lực từ các vụ nổ.

Hai người chưa kịp mở mắt thì Percival đã nghe thấy một loạt những tiếng lách cách lạnh xương sống của vô số cẳng chân kim loại nện xuống nền gạch, và đang tiến về phía bọn họ với một tốc độ không thể coi thường. Bất quá, Percival cũng không lo lắng. Hắn từ từ mở mắt, thì thấy một đàn hơn hai chục con nhện hình dáng ký quái được làm từ kim loại đang cố hết sức để phá vỡ tấm khiên ma pháp.

“Nhìn bọn chúng dễ thương ghê,” ở sau hắn, Isabel đang quan sát lũ nhện với vẻ mặt đầy hưng phấn. “Em có thể mang một con về không?”

“Em không phải Thuần Ma Sư, đem về cũng đâu giữ được?” Percival thở dài. Hắn còn định hỏi thêm xem rốt cuộc Isabel thấy cái lũ này dễ thương ở chỗ nào, nhưng chợt nhận ra rằng nàng có giải thích hắn cũng không hiểu.

“Thế thì thôi vậy,” Isabel thở dài, thất vọng thấy rõ, sau đó gõ mạnh cây trượng của mình xuống mặt đất. Tấm khiên ma pháp đang bảo vệ hai người tức thì nổ tung, đóng băng tất cả những con nhện đang bám lên nó. Cơ thể của bọn chúng rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Cái này có khó cho mấy nhóm Du Hành Giả non tay quá không?” Isabel theo Percival tiếp tục bước tới. Cả hai người vừa đi vừa tránh những mảnh băng còn sót lại. “Nếu trong đội ngũ của họ không có công kích diện rộng nào thì sẽ ăn không ít thiệt thòi.”

“Kết hợp với cái bẫy đèn thì đúng là có chút khó. Nhưng chỉ thế thôi cũng chưa nói lên được gì,” Percival lắc đầu. “Nếu đã non tay, lại còn đi vào bí cảnh mà không có Pháp Sư trong đội, thì đó là bọn họ tự chuốc lấy.”

Hai người bọn họ tiếp tục đi sâu vào khu hành lang, nhưng thay vì tập trung tìm đường đến phòng Boss, Percival và Isabel lại cố tình đi khám phá hết các ngóc ngách của tầng một. Trên đường, một vài đám nhện cũng tranh thủ phục kích hai người, nhưng họ đều dọn sạch chúng một cách dễ dàng. Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được một căn phòng nhỏ, bên trong có duy nhất một cái hòm.

“Mimic?” Isabel hỏi.

“Không phải,” Percival lắc đầu. Hắn nhanh chóng bước tới và tiến hành thăm dò cái hòm nhỏ này. Vài giây sau, Percival nhoẻn miệng cười, rồi đưa tay bật nắp hòm ra. Ngay lập tức, từ phía trong, một con nhện nhỏ hơn những con bọn họ thấy trước đó nhắm thẳng hướng mặt hắn mà nhảy đến. Bất quá, Percival phản ứng cũng rất nhanh, hắn đưa tay bắt lấy con nhện giữa không trung, rồi bóp nát nó trước khi nó kịp làm ra hành động gì khác.

“Cái gì vậy, Percival?”

“Một loại nhện khác,” hắn nhìn đống sắt vụn trong tay mình, trước khi quét ánh mắt sắc lẻm xung quanh phòng một lượt. “Và rất nhiều con khác đang rút lui. Có lẽ bọn chúng đang chờ con này phát ra một tín hiệu nào đó để tấn công. Chủ bí cảnh này…trí lực của hắn không thấp đâu.”

“Nhưng em cũng không nghĩ nơi này có sát ý quá cao,” Isabel tiến đến, nắm lấy tay Percival và kéo hắn đứng dậy. “Đi. Em muốn xem ở đây còn gì thú vị nữa.”

“Ừ, nếu hắn thông minh như vậy, thì cũng có khả năng sẽ không làm ra chuyện tự hại mình,” Percival cũng đồng ý, rồi để vợ mình kéo đi. Cả hai người hoàn toàn không đụng đến số tiền trong cái hòm nhỏ sau lưng.

Chỉ mười phút sau, hai người đã đến phòng Boss tầng một. Percival vào trước thăm dò tình hình, sau đó gật đầu ra hiệu cho Isabel. Ngay khi hắn bước vào, ở đầu bên kia của căn phòng, ba con nhện to liền từ từ đứng lên, sẵn sàng nghênh chiến. Percival chỉ liếc quanh phòng một lần, sau đó không nói không rằng, giơ đoản kiếm lên. Phía sau hắn, Isabel cũng bắt đầu niệm chú. Tốc độ thi triển ma pháp của nàng cũng thật nhanh. Chỉ một giây sau, hai bức tường băng dày, cao hơn đầu người xuất hiện, chạy song song từ chỗ nàng đứng đến tận bức tường phía đối diện. Loại đấu trường này ép buộc ba con nhện kia phải tấn công trực diện.

Ngay khi hành lang băng vừa thành hình, thân thể Percival nhòe đi rồi biến mất. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trở lại phía sau con nhện to nhất, dùng hết sức bổ xuống một kiếm. Nhưng đòn tấn công này không chạm vào được Boss. Một trong hai con nhện bên cạnh đó đã tự đưa mình vào giữa bọn họ và giơ cái khiên nhỏ của nó lên.

Đương nhiên cái khiên làm bằng sắt thông thường thì không thể chịu được công kích từ một đoản kiếm cấp Hồng Ngọc. Chỉ nghe ‘keng’ một cái, con nhện đã bị chia làm hai phần, rơi xuống đất bất động. Tuy nhiên chỉ một khoảnh khắc đó cũng đủ để Boss tầng thoát thân. Thay vì quay lại đối chiến với Percival, nó lại lao thẳng đến Isabel ở đầu kia của hành lang băng với một tốc độ nhanh đến mức làm cho cả hai người ngạc nhiên.

“Hỏa cầu!” Isabel vội vàng chỉ pháp trượng của mình tới trước, rồi bắn ra một quả cầu lửa to gấp đôi con nhện kia. Nàng thậm chí còn không cần niệm chú. Nhưng dù vậy thì nhện Boss vẫn phản ứng kịp. Nó thu gọn cả người lại thành một khối tròn trên mặt đất, để cho quả cầu lửa sượt qua lưng mình, trước khi lại xòe tám cái chân ra rồi thực hiện một cú nhảy xa bằng nửa chiều dài hành lang, hai chân trước của nó giơ cao, nhằm thẳng đầu nữ Pháp Sư mà đánh đến. Cùng lúc này, những con nhện con ở phía ngoài cũng đã trèo lên đến đỉnh của tường băng. Theo hiệu lệnh của Boss, tất cả bọn chúng từ trên nhảy xuống, tập trung vào Isabel mà trực tiếp bỏ qua Percival.

Vậy nhưng Percival cũng không tỏ ra lo lắng. Sau khi tiêu diệt xong con nhện mang khiên còn lại, hắn chỉ nhếch mép cười, sau đó dựa một vai vào tường, khoanh tay quan sát trận chiến.

Ở đầu bên kia hành lang, thân hình mảnh mai của Isabel rất nhanh đã bị bầy nhện che khuất. Từng cái chân sắc nhọn như dao đâm vào da thịt nàng. Cuối cùng, nhện Boss bổ xuống, đem đầu nàng tách ra làm hai.

Bất quá, nếu bọn chúng có nhiều lý trí hơn thì đã nhận ra rằng, trong suốt quá trình này, Isabel không hề kêu lấy một tiếng, mà nàng cũng không hề chảy máu. Dần dần, cơ thể nàng bắt đầu biến đổi, từ đầu đến chân hóa thành một tảng băng hình người, trước khi tảng băng đó tự bạo. Hàng trăm mảnh băng sắc nhọn bắn ra tứ phía, tiêu diệt toàn bộ đàn nhện con. Nhện Boss tuy có sức phòng ngự cao hơn, nhưng bản thân nó cũng bị hơn chục mảnh băng găm vào người, văng ra xa, rồi rơi xuống ngay dưới chân Percival.

Điều cuối cùng mà nó thấy là mũi kiếm của tên Trinh Sát hạ xuống.

“Có quá khoa trương không?” Percival hỏi sau khi tra lại thanh đoản kiếm vào vỏ.

“Lâu lâu em mới được vui như vậy mà. Người ta đã nằm nhà dưỡng thương mấy tháng rồi,” Isabel trả lời hắn từ phía cửa. Thực ra trong suốt trận chiến, nàng vẫn chưa từng bước chân vào phòng. ‘Người’ theo Percival vào chỉ là thế thân bằng băng thôi.

“Ừ, vậy nghe theo em hết,” Percival cười to. Hắn không có vấn đề gì với việc vợ mình đùa vui một chút, vì hắn biết nàng cũng sẽ hành động nghiêm túc trong tình huống nguy hiểm. “Vậy em thấy sao?”

“Vẫn như trước, có chút khó cho đám lính mới, nhưng vẫn có thể giải quyết được nếu họ biết cách phối hợp.”

“Ừm, phần thưởng cũng rất hào phóng,” Percival vừa nói vừa nhìn vào cái hòm thưởng mà nhện Boss canh giữ. Tuy nhiên, hắn cũng không lấy đi thứ gì, mà chỉ đóng hòm lại như cũ rồi dắt tay Isabel đi đến cánh cửa vừa mở ra sau khi Boss bị tiêu diệt.

“Theo lẽ thường thì dưới này sẽ là khu an toàn,” hắn nhìn xuống dưới cầu thang xoắn. “Đi thôi.”

Hai người từ từ đi xuống, nhưng ngay khi Isabel đặt chân xuống khu an toàn, nàng liền ngốc ra, miệng có chút không khép lại được.

“Cái này…cũng quá không giống lẽ thường đi.”

“Tên chủ bí cảnh này…đang kinh doanh nhà trọ?” Percival cũng vừa đọc tấm bảng hướng dẫn, vừa hỏi. Hai bọn họ đã đi qua một số lượng không nhỏ bí cảnh trên lục địa này, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một khu an toàn kỳ lạ như cái mà họ đang ở.

“Trả bằng máu…tám giờ một lần. Thông minh thật,” Isabel thốt lên sau khi đọc tấm bảng qua vai Percival. “Làm cho ngoại nhân tự giao ra máu, giúp bí cảnh thu được linh lực ngay cả trong khu an toàn…Cho dù Du Hành Giả có thể chịu khổ, nhưng nếu họ có thể có tiện nghi chỉ với vài giọt máu, hẳn là ít ai sẽ từ chối.”

“Và nếu bọn họ được nghỉ ngơi thoải mái, thì thời gian thám hiểm bí cảnh của họ sẽ lâu hơn, và hắn sẽ thu được càng nhiều linh lực…” Percival lẩm bẩm. “Ta thực sự có chút tò mò, không biết bí cảnh này rồi sẽ phát triển thành một thế lực như thế nào.”

“Hẳn là sẽ không nhỏ đi. Đến lúc đó chúng ta lại đến nữa, được không?” Hai mắt Isabel sáng lên.

“Chắc chắn rồi,” Percival cười với nàng. “Đi, chúng ta xuống tầng hai trước, rồi sẽ trở lại đây dùng thử mấy cái dịch vụ này.”

Hai người dắt tay nhau quay trở lại cầu thang xoắn. Tuy nhiên, khi họ đến đầu cầu thang dẫn xuống tầng hai thì thấy rằng nơi này đã bị phong tỏa bằng một sợi xích sắt dày, trên đó có treo một tấm biển.

“ĐANG THI CÔNG. KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO.”

“...”

“...”

Hai người đồng loạt ngốc ra.

“Đang thi công? Là sao chứ?” Isabel ngước nhìn lên chồng mình và hỏi. Tuy nhiên, người trả lời nàng lại không phải Percival, mà là một người lạ mặt vừa bước ra từ một trong các phòng nghỉ.

“Tức là ta chưa xây xong tầng hai đó,” người đó trả lời bằng giọng lành lạnh. “Và ta rất ghét để người khác thấy công trình của mình lúc nó chưa hoàn thành, nên xin hai vị hãy dừng ở đây thôi.”

“Ngài…là chủ bí cảnh?” Percival vừa quay lại nhìn vào người này, vừa cẩn thận đẩy Isabel ra sau lưng mình.

“Đúng vậy, ta là Lâm Khang.”

“Percival. Chuyên gia đánh giá bí cảnh từ hiệp hội Du Hành Giả, chi nhánh Charleme.”

“Isabel, như trên.”

Hai người tự giới thiệu, sau đó Isabel lại ngập ngừng hỏi.

“Ừm…ngài chủ bí cảnh. Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao ngài lại có vẻ…không thích bọn ta cho lắm?”

Lâm Khang nhìn hai người bọn họ một lúc, sau đó thở dài, cứ như là đang phải giảng bài cho hai tên học sinh kém thông mình vậy.

“Thế này, nếu các ngươi bỏ công sức hàng tháng trời để xây nên một cái bí cảnh, sau đó có một cặp đôi đi vào và làm như tất cả chỉ như một cuộc hẹn hò trong công viên, thì ngươi có vui nổi không?”

“Cái này…”

“...”

Cả Isabell và Percival đều ngốc ra vì câu trả lời này. Nhưng Lâm Khang không dừng ở đó.

“Rồi còn Arachnite, lần đầu nó ra trận đã bị đánh thảm hại như vậy. Nó là con ma thú đầu tiên mà ta triệu hồi đó. Để nỏ chịu ủy khuất như vậy, nếu là ngươi thì có vui nổi không?”

“...”

“...”

Đôi vợ chồng nhìn chằm chằm tên chủ bí cảnh lập dị, cảm thấy có chút cạn lời.

Bạn đang đọc Bí Cảnh Bá Chủ sáng tác bởi Shiro1104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shiro1104
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 28
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.