Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều kiện và phần thưởng.

Tiểu thuyết gốc · 3117 chữ

“Chúc mừng, các ngươi là nhóm đầu tiên vượt qua tầng thứ nhất của bí cảnh,” một tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau khiến bốn người Kim Thuẫn giật nảy mình. Jane phản ứng nhanh nhất. Cây kiếm trong nháy mắt đã xuất hiện trong tay nàng, chĩa thẳng về phía phát ra giọng nói kia. Khi nàng quay lại nhìn về phía đó thì chỉ thấy một nam nhân mặc một bộ giáp da đen được chế tạo một cách tinh xảo. Bộ đồ bám chặt lấy cơ thể hắn. Cơ thể đó không hẳn là cơ bắp, nhưng cũng rất nam tính dễ nhìn.

Khuôn mặt hắn lại đẹp theo cách mà Jane chưa từng thấy ở một ai khác trên lục địa này. Đôi mắt đen láy cùng nụ cười nửa miệng như đang hút lấy sự chú ý của nàng vậy. Bất chợt, Jane thấy mặt mình có chút nóng lên, nhưng lòng kiêu hãnh của một Kỵ Sĩ cùng với tính cách mạnh mẽ không cho phép nàng rời mắt đi, vì làm như vậy là chấp nhận thua cuộc. Nàng cũng nhận thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình đầy thưởng thức. Điều này càng làm Jane tự tin hơn.

“Ngươi…là chủ bí cảnh?” Giọng nói của Kite kéo Jane ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng há hốc miệng, đôi mắt sắc sảo liếc nhìn đồng đội của mình, rồi lại nhìn đến nam nhân trước mặt. Kite tuy chỉ là cấp Sắt, nhưng khả năng cảm thụ linh lực của hắn rất tốt, nên nếu hắn nói vậy thì hẳn là đúng rồi.

“Đúng vậy, ta là Lâm Khang,” nam nhân gật đầu. Nụ cười của hắn không hề mất đi.

“Chủ bí cảnh mang hình dáng nhân loại, trí lực cũng không tệ. Thảo nào cái bí cảnh này lại hiểm hóc như vậy,” Kite vừa gật gù vừa nói. “Khu phòng trọ này là ý tưởng của ngươi sao?”

“Không tệ, đúng không?” Lâm Khang trả lời. “Miễn là mọi người tuân theo luật, thì cứ việc sử dụng các dịch vụ thoải mái. Nhưng ta đến đây là để hoan nghênh những người đầu tiên đã vượt qua tầng thứ nhất, cũng là để cho các ngươi chút phần thưởng.”

“Phần thưởng?” Jane hỏi. Thay vì trả lời nàng, Lâm Khang chỉ giơ tay lên, rồi từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái rương nho nhỏ. Hắn đưa nó đến trước mặt mọi người rồi từ từ mở nắp ra. Bên trong rương chứa ít nhất cũng phải hai mươi đồng vàng Rupes sáng lấp lánh, khiến cho mắt của cả nhóm Kim Thuẫn cứ trợn tròn lên. Bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến vậy.

“Đây…đây là cho bọn ta sao?” Jane lắp bắp ngước nhìn khuôn mặt quyến rũ kia. “Vì sao?”

“Phần thưởng cho việc các ngươi là nhóm đầu tiên xuống được đây,” Lâm Khang nhún vai. “Chỉ đi qua một tầng của bí cảnh thì quá nhàm chán. Nếu Du Hành Giả các người có thể vừa đi qua tầng, vừa tuân thủ điều kiện của ta, thì sẽ có thưởng lớn.”

“Điều kiện gì? Là nhóm đầu tiên vượt qua sao?”

“Cũng không chỉ có vậy,” hắn lắc đầu. “Treo nó lên hộ ta, Sarah.”

“Vâng!” Một giọng trong trẻo vang lên từ phía sau Lâm Khang. Trước khi nhóm Kim Thuẫn kịp phản ứng với kẻ mới đến này thì một cô gái trẻ với mái tóc đen búi cao trong bộ giáp Trinh Sát cao cấp bỗng nhiên xuất hiện, mang theo một cái bảng gỗ được trạm trổ tinh xảo. Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, đem nó treo lên bên cạnh tấm bảng ghi luật lệ.

“Đây là Sarah, đồng minh của ta, các ngươi không cần cảnh giác nàng,” Lâm Khang vừa nói vừa liếc nhìn Sarah trở về ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn. Jane chỉ thấy rùng mình một chút. Gì mà không cần cảnh giác chứ? Chỉ bằng màn xuất hiện vừa rồi, nàng thấy được rằng cô gái kia có thể giết hết cả nhóm Kim Thuẫn trước khi bọn họ kịp nhận ra.

Bất quá, Lâm Khang đang tỏ ra rất thân thiện, đây lại còn là khu an toàn, nên chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nàng nhẹ gật đầu với hắn, ánh mắt quyến luyến trên gương mặt hắn một giây nữa, trước khi đến gần để đọc tấm biển vừa được treo lên.

BẢNG VÀNG BÍ CẢNH TẦNG MỘT

Đội đầu tiên hoàn thành một hạng mục sẽ được thưởng hai mươi đồng Rupes.

Giải thưởng cho hạng mục ‘qua ải nhanh nhất’ sẽ được trao sau một tháng kể từ ngày bí cảnh chính thức mở cửa. Giải này chỉ trao một lần.

Nhóm đầu tiên qua ải: Kim Thuẫn

Qua ải trong vòng hai mươi phút hoặc ít hơn: —--

Nhóm qua ải nhanh nhất: —--

Qua ải mà không giết ma thú nào trừ Boss: —--

Qua ải mà không kích hoạt một bẫy nào: —--

Qua ải mà không dùng phép thuật phụ trợ hay trị liệu: —--

Đơn độc qua ải (50 Rupes): —--

Qua ải hoàn hảo (50 Rupes): —--

Qua ải hoàn hảo, tức là phải đoạt được tất cả hòm thưởng trong tầng, và không được phép thụ thương.

*Các hạng mục mới (nếu có), sẽ được cập nhật tại bảng này. *

“Cái này… cũng đặc biệt quá đi,” Mary là người đầu tiên đọc xong tấm bảng, thốt lên.

“Thú vị chứ?” Lâm Khang cười hỏi. “Ta sẽ làm thêm một tấm bảng nữa. Nhờ các ngươi đem nó ra treo bên ngoài cửa bí cảnh. Ta sẽ trả công.”

“Được,” Jane trả lời ngay lập tức. Một nụ cười tươi tắn nở ra trên môi xinh của nàng. Jane cũng rất tinh ý, nhận ra Lâm Khang bất ngờ ngẩn ra một giây. Điều này làm nàng càng thêm tự hào về nhan sắc của mình. Đủ để thu hút cả một chủ bí cảnh cơ mà.

“Đúng là rất thú vị. Đây là lần đầu ta thấy một bí cảnh như thế này,” nàng tiếp tục, cảm thấy rất cao hứng. Jane vẫn luôn có hứng thú với những thử thách, mà những thử thách có thể kiếm về nhiều tiền như vậy thì càng thích hơn.

“Ừ, khách thấy thích là ổn rồi,” Lâm Khang cũng cười đáp lại, rồi đưa cho nàng một túi nhỏ tiền công cùng một cái bảng gỗ giống cái trên tường. “Vậy không làm phiền các người nghỉ ngơi nữa. Lúc trở ra cứ thoải mái quảng cáo về dịch vụ của ta cho mọi người biết. Hẹn gặp lại.”

Nói rồi, hắn quay người định rời đi. Jane nhìn theo bóng lưng đó, đắn đo một hồi, rồi lên tiếng.

“Ừm…Xin dừng bước.”

“Gì vậy?” Lâm Khang quay lại, nhìn thẳng vào mắt nàng. Jane nhìn thấy, lưỡng lự thêm một chút, cảm thấy ngượng chín cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mà mở lời.

“Ta…Ta có thể gặp lại ngài không?”

Giọng của nàng vẫn vừa đủ lớn, nhưng cũng có chút run run.

Nghe được lời này, một thoáng ngạc nhiên hiện ra trên mặt Lâm Khang, nhưng rất nhanh sau đó, nó đã bị thay bằng nụ cười nửa miệng kiêu ngạo đáng ghét đó, làm cho trái tim Jane đập lỡ một nhịp.

“Có thể. Nếu các ngươi vượt qua được tầng hai, hoặc hoàn thành một hạng mục nữa. Cố lên.”

Lần này hắn đi thật, mà Jane thì vẫn đứng đó, cảm nhận được cái nhìn chòng chọc từ ba tên đồng đội của mình. Nàng chẳng sợ Lance, tên đó hiền lành ít nói. Nhưng chắc chắn Kite sẽ cười đến rụng quai hàm mỗi lần nhắc đến chuyện này, còn Mary thì đang nghĩ xem sẽ trêu nàng thế nào đây…

“Hừ, nhìn cái gì mà nhìn,” Jane quay lại, vừa nghểnh cao mặt lên trời vừa bước ngang qua bọn họ. “Tự chọn phòng của mình đi. Để ta xem những dịch vụ này cuối cùng như thế nào.”

“Sao chị không nhờ ngài chủ bí cảnh tự mình hướng dẫn cho. Nhất là cách sử dụng nhà tắm kia kìa,” từ phía sau truyền đến giọng thì thầm của Mary, theo sau bởi tiếng cười vui vẻ của Kite. Thậm chí cái tên Lance đáng ghét đó cũng đang cười nữa.

Jane mặc kệ bọn họ, bước chân nhanh thêm một chút. Gương mặt vốn đá đỏ của nàng bây giờ còn đỏ hơn.

—----------------------------

“Cô nàng Kỵ Sĩ đó có vẻ thích ngài nhỉ,” Sarah theo Lâm Khang đi xuống tầng hai, vừa đi, nàng vừa quay lại nhìn cầu thang dẫn lên trên.

“Sao? Em ghen à?” Lâm Khang vòng tay ra ôm eo nhỏ của nàng, kéo nàng vào ngực mình.

“M…một chút,” nàng ngập ngừng một chút, rồi dừa vào lòng hắn, đỏ mặt thì thầm. “Tại cô ta cũng đẹp quá đi.”

Sarah đã quá quen thuộc với việc nam nhân có quyền lực ở lục địa này cưới năm thê bảy thiếp, nên nàng cũng chẳng ngạc nhiên nếu sau này Lâm Khang có thêm những cô gái khác ngoài mình và tiểu thư Alice. Bất quá, biết thì biết, nhưng nàng vẫn có cảm giác bị đe dọa. Tiểu thư Alice cũng rất xuất sắc. Nếu sau này có thêm nhiều người như vậy, Lâm Khang không cần nàng nữa thì sẽ ra sao đây?

“Ngốc này, nghĩ gì vậy?” Lâm Khang biết thừa nàng đang nghĩ gì, cúi xuống hôn nhẹ lên cái mũi nhỏ xinh xắn rồi dỗ dành. “Cô ta là cô ta, em là em. Hơn nữa, em cũng rất xinh, lại giúp ta rất nhiều việc. Ta thích em như vậy mà còn sợ bị bỏ rơi à.”

“Không…là em nghĩ nhiều rồi,” Sarah nghe được lời hắn, cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm xúc ngọt ngào. Nàng nhón chân, ôm lấy cổ Lâm Khang, rồi áp môi nhỏ vào miệng hắn hôn một cách say mê. Lâm Khang cũng đáp trả nhiệt tình. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau một hồi lâu như muốn khám phá tất cả của đối phương. Một tay hắn ôm eo Sarah, kéo nàng lại gần hơn. Tay còn lại thì thò vào trong quần nàng, xoa bóp cặp mông mịn màng qua lớp quần lót.

“Ưm…” Sarah rên nhẹ, nhưng vẫn tiếp tục mút lấy đôi môi hắn không rời. Nàng cũng chủ động áp lại gần Lâm Khang, để cho khúc thịt cương cứng kia cọ vào bụng mình. Khe suối nhỏ giữa hai chân nàng đã rỉ nước ướt đẫm một mảng quần lót.

“Sarah…Ta muốn nàng, được không?” Khi hai người tách ra để thở, Lâm Khang vừa nhìn sâu vào đôi mắt khép hờ tràn đầy dục cảm của nàng vừa hỏi. Kể từ đêm đầu tiên của hai người, hắn chưa từng hỏi lại về chuyện này, vì nghĩ rằng Sarah sẽ cho hắn biết khi nàng cảm thấy sẵn sàng.

“A…em…” Sarah như bừng tỉnh trong một khắc. Nàng dù tin tưởng Lâm Khang, nhưng vẫn còn sợ khi nghĩ tới chuyện đó. Chỉ có điều, càng phục vụ hắn về sau, Sarah phát hiện ra rằng ngón tay của mình không còn đủ thỏa mãn như trước nữa, kể cả khi có hắn trợ giúp.

“Nếu nàng vẫn không muốn thì…” Lâm Khang thấy nàng chần chừ thì có chút thất vọng. Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì nàng đã lắc đầu quầy quậy, sau đó một tay nàng buông cổ hắn ra, cầm lấy tay hắn, chầm chậm đưa vào giữa hai chân mình.

“Em…em vẫn còn sợ, nhưng…ngài có thể chạm vào em. Được không? Em xin lỗi…A!”

Cho dù qua một lớp quần Trinh Sát, ngay khi ngón tay Lâm Khang vừa chạm vào cái mu thịt mê người của nàng, Sarah bất giác ưỡn người, kêu lên một tiếng vừa sung sướng vừa bất ngờ. Động tác này còn làm bộ ngực căng tròn của nàng áp sát hơn vào người Lâm Khang.

Hắn cũng đã hết chịu nổi, vội vàng cầm tay Sarah, kéo nàng vào cái buồng làm việc gần nhất. Những thứ lỉnh kỉnh trên mặt bàn làm việc, cùng với bộ giáp trên người hắn tan biến chỉ với một ý nghĩ. Sarah cũng rất phối hợp, vội vàng tự mình trút bỏ y phục, để lộ ra làn da trắng ngần cùng cơ thể gợi cảm mê người. Đến lúc chỉ còn cái quần lót trắng, nàng chần chừ một lúc, rồi với một động tác dứt khoát, đem nó tụt xuống đến cổ chân mình.

Lâm Khang cũng chỉ biết đứng ngẩn ra mà nhìn ngắm. Không tính lúc nàng tự ép mình, thì đây là lần đầu tiên Sarah hoàn toàn khỏa thân trước mặt hắn, lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn thấy vùng tư mật giữa hai chân nàng. Cái mu thịt mê người đó được bao phủ bởi một tầng lông đen lún phún, bây giờ đã ướt nhẹp. Dâm thủy của Sarah nhiều đến mức nó đã bắt đầu chảy dọc xuống một bên chân nàng.

“Đừng…đừng nhìn chằm chằm như vậy,” nàng bẽn lẽn đứng đó một hồi, định lấy tay che đi nơi nhạy cảm của mình, nhưng rồi lại thôi. Lâm Khang nhìn thêm một hồi nữa, rồi mới gật đầu. Hắn vội bước đến, bế Sarah đặt ngồi lên mặt bàn, cho lưng nàng dựa vào tường, trước khi đem cặp đùi mịn màng của nàng tách ra thành hình chữ M. Ở tư thế này, cả cơ thể nàng, cho đến tận nơi tư mật nhất, đều bị phô bày ra cho hắn thưởng thức.

“A…Thế này, em xấu hổ chết mất,” Sarah định khép chân lại, nhưng Lâm Khang đâu có để nàng toại nguyện. Hắn tự đưa người mình chặn vào giữa hai chân nàng, cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào đó, rồi dùng hai ngón tay đưa xuống dưới, tách hai mép thịt hồng hào ướt đẫm giữa hai chân nàng, sau đó dùng một ngón tay khác đưa dọc theo khe suối nhỏ nóng hổi.

“Tay ngài nóng…Em…em thấy lạ quá,” Sarah run bắn người, rên hừ hừ lên từng đợt. Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông trực tiếp chạm vào chỗ đó của nàng. Cảm giác kích thích quá mạnh mẽ làm đầu óc nàng có chút quay cuồng, dường như mọi dây thần kinh cảm giác đều tập hợp hết về giữa hai chân mình vậy.

“Ừm…đừng sợ, cứ để cho ta,” Lâm Khang vừa nhẹ nhàng an ủi, vừa hôn khắp khuôn mặt nàng, rồi xuống đến cái cổ trắng ngần. Tay còn lại của hắn cầm lên một bên ngực đầy đặn của nàng mà xoa nắn, thỉnh thoảng cũng đưa ngón tay lướt qua viên ngọc nhỏ ở trên, làm cho Sarah đê mê. Hai tay nàng ôm chặt lấy lưng hắn, coi hắn như cái phao cứu sinh của mình vào lúc này.

Ở phía dưới, tay hắn cũng hoạt động ngày càng mạnh bạo. Từ chỉ dùng một ngón tay đưa dọc theo khe nhỏ đó, bây giờ Lâm Khang đang dùng cả bàn tay mà day theo vòng tròn, đều đặn kích thích hạt đậu nhỏ đang càng lúc càng cứng lên. Nước từ giữa hai chân Sarah bây giờ đã chảy tràn ra mặt bàn, ướt đẫm tay hắn, mà bản thân nàng cũng càng bạo dạn hơn. Khoái cảm làm nàng vứt bỏ đi hết sự e ngại của mình. Mông nàng hẩy lên đều đặn theo nhịp day của Lâm Khang, càng ép chặt cái mu thịt đó vào tay hắn hơn.

“Thích không, bảo bối?” Hắn thì thầm vào tai nàng.

“Thích…em sướng lắm…” Sarah hai mắt nhắm hờ, nhìn lên trần nhà một cách thất thần. nàng vừa rên hừ hừ vừa trả lời hắn. “Nghịch…chỗ đó của em mạnh nữa đi. Em muốn quá…”

Lâm Khang cũng chiều nàng, càng dùng lực mạnh hơn. Tiếng nhóp nhép phát ra từ giữa hai chân Sarah vang vọng khắp cả một khoảng tầng hai, càng kích thích hai người bọn họ hơn.

“Đấy…ta thích nàng như vậy, sao có thể bỏ rơi nàng chứ. Sau này không được nghĩ vậy nữa, nghe chưa?” Lâm Khang vừa nói, vừa nhẹ nhàng bú mút bầu ngực của Sarah. Một tay hắn thì đưa ra sau, diu dàng vuốt dọc sống lưng nàng. Cả cơ thể Sarah bị kích thích, làm cho khoái cảm dâng trào thành từng đợt. Miệng nhỏ của nàng đã sớm mở to, rên không thành tiếng.

“Em…biết mà. Em không nghĩ thế nữa. Ngài mạnh tay nữa đi,” mông nàng hất lên càng lúc càng nhanh. “Em…em sắp ra rồi. Ôm em, ôm em đi.”

Lầm Khang nghe vậy liền đưa tay ôm chặt lấy Sarah, kéo nàng sát về phía mình, trong khi không ngừng hôn lên mặt nàng. Tay còn lại thì tiếp tục dùng sức day mạnh lên hạt đậu nhỏ giữa hai chân nàng. Hơi thở của Sarah càng lúc càng gấp gáp.

“Không…em…em ra. Sướng chết em rồi,” không lâu sau, nàng bị đánh bại hoàn toàn. Cả cơ thể đầy mồ hôi ưỡn cao, run lên bần bật từng hồi. Lâm Khang có thể cảm thấy khe suối nhỏ của nàng co giật liên tục. Một dòng nước ấm cũng từ cái lỗ mê người phía dưới bắn ra, làm ướt sũng cả mặt bàn, rồi bắt đầu tí tách nhỏ từ mép bàn xuống sàn nhà.

Sarah tận hưởng khoái cảm lần đầu được nam nhân chạm vào nơi đó một lúc lâu, sau đó cả cơ thể nàng như mất đi sức lực mà gục xuống mặt bàn. Mái tóc búi gọn gàng của nàng bây giờ đã bung ra, xộc xệch khắp nơi, nhưng điều đó càng làm cho nàng trở nên gợi cảm hơn.

“Em…em không nghĩ nó lại…sướng như vậy,” nàng lầm bầm. Mặt ửng đỏ cả vì xấu hổ lẫn hưng phấn. Một tay nàng bắt đầu nắm lấy dương vật đã cương cứng của Lâm Khang mà nhẹ nhàng vuốt ve. “Em nghỉ một chút rồi giúp ngài nhé.”

Lâm Khang gật đầu, vô phương từ chối. Nếu không được xả ra bây giờ chắc hắn điên mất.

Bạn đang đọc Bí Cảnh Bá Chủ sáng tác bởi Shiro1104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shiro1104
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.