Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình yêu và thù hận.

Phiên bản Dịch · 6471 chữ

(Đừng làm thế, anh xin em! Đừng tự làm đau mình, anh không đền nổi đâu.

Jay nói, rồi anh ôm chặt cô vào lòng.

Harenna khóc, cô hận anh nhưng cũng không muốn rời xa vòng tay anh.)

...

Một tốp thanh niên người Hàn Quốc bước vào Weiburgharm và huênh hoang đòi thuê bốn phòng hạng sang. Jennifer Bongart thừa biết đây là đám thanh niên du lịch bụi, con của các ông bà thương gia giàu có nhưng thường xuyên vắng mặt ở nhà. Nhưng dù chúng có nhiều tiền đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ thuê được một phòng ở Weiburgharm này. Không một người dân thường nào được hoan nghênh ở đây nếu họ không phải là nhân viên trong TẬP ĐOÀN. Trụ sở của SA được ngụy trang khá đơn giản nhưng hiệu quả. Chỉ cần một câu nói “Xin lỗi quí khách, khách sạn chúng tôi không còn phòng trống nào, hẹn gặp lại quí khách sau” là lập tức có thể đuổi khéo hàng tá người đi.

Harenna Benler đang đứng trước cửa lớn của Weiburgharm nhưng đắn đo không biết nên vào hay không. Đã một vài lần cô thấy Jay đến đây. Để thuê phòng ư? Không hẳn, Jay đã có một ngôi nhà riêng cũng ở gần đây, hơn nữa có bao giờ anh qua đêm ở ngoài đâu, Harenna là người biết rõ điều này hơn ai hết!

Tuy trong túi không có nổi một trăm đô la nhưng cuối cùng cô cũng vượt qua con đường dài lát gạch kiểu Ý với một tá nhân viên bảo vệ đứng hai bên để bước vào đại sảnh.

–Quý khách muốn thuê phòng? –Jennifer thướt tha trong bộ đầm dài màu xanh, nhã nhặn hỏi.

–Không, tôi muốn tìm một người.

Harenna ngập ngừng đôi chút. Cô đảo mắt nhìn dòng người ở đại sảnh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của Jay.

–Người cô muốn tìm thuê phòng nào? –Jennifer hiểu trong những tình huống như thế này mình phải xử lí ra sao. Đầu tiên là hỏi lý do, sau đó là hỏi tên. Và mặc kệ người kia có nói ra một cái tên vớ vẩn nào đó, câu trả lời cũng là “anh ấy, hoặc cô ấy, không thuê phòng ở đây. Có lẽ anh ấy, hoặc cô ấy, dùng tên giả để đăng kí thuê phòng và đã trả phòng vào sáng nay”.

–Johanson, anh ấy tên là Jay Johanson.

Jennifer nhìn Harenna với một con mắt khác. Người đứng trước mặt cô vừa nói ra một cái tên không hề vớ vẩn chút nào. Anh ấy là một thành viên của phân bộ SA703.

–Cô chờ chút!

Nói rồi, Jennifer gọi điện nhằm xin ý kiến của trưởng ban quản lý Weiburgharm. Trong khi đó, một người từ trên tầng bước xuống làm Harenna chú ý. Cho dù không có thiện cảm với con người này lắm nhưng cô vẫn tiến tới.

–Chào anh, Licohn. Thật trùng hợp là gặp anh ở đây. –Harenna không muốn gọi Licohn thân thiết như vậy nhưng cô không biết họ của anh ta nên đành thôi.

Licohn Brown thì trừng mắt nhìn Harenna, có vẻ như sự có mặt của cô ở Weiburgharm khiến anh ta thấy khó chịu.

–Trùng hợp gì, tôi ở trọ trong này. –Licohn càu nhàu –Là cô hả?

–Xin lỗi. –Harenna nói luôn. –Tôi muốn tìm Jay. Anh…anh có biết anh ấy ở đâu không? Cả ngày hôm qua tôi không liên lạc được với anh ấy.

–Tôi không biết.

–Tôi nghĩ nếu anh quen anh ấy thì… –Harenna vẫn kiên quyết.

–Cô Benler, tôi đang bận. Cô làm ơn tránh ra!

Từ cuối cùng Licohn nói trong sự hăm dọa. Harenna tức giận tránh sang một bên.

–Thưa cô. –Jennifer quay sang phía Harenna. –Quí ông Johanson chỉ đến đây thăm một người bạn tên là Licohn Brown và đã rời khỏi khách sạn chúng tôi hai tiếng rồi ạ.

Harenna sững sờ. Vậy là cô đã trễ mất hai tiếng đồng hồ.

Hôm nay là một ngày tồi tệ của Harenna. Sáng nay cô thức dậy mà không có dòng tin nhắn chúc buổi sáng của Jay như mọi khi. Với một linh tính không hay, cô đến nhà Jay. Cửa không khóa, đồ đạc trong nhà vẫn ngăn nắp. Chỉ có một tờ giấy nhỏ gấp đôi để trên bàn, đề tên người nhận là Harenna. Cô cầm tờ giấy lên, run rẩy.

Harenna thân yêu của anh.

Anh xin lỗi khi ra đi mà không báo trước. Nhưng chỉ có sự im lặng mới khiến anh có thể thanh thản rời xa em.

Anh có lỗi với em rất nhiều. Anh đã không thành thật trong khi em không che giấu anh điều gì.

Vì thế anh chọn cách ra đi. Hai chúng ta không thể đi cùng nhau tới cuối cuộc đời như chúng ta đã từng hẹn thề. Thực sự anh không xứng đáng với tình yêu của em.

Đừng đi tìm anh nữa, em hãy quên anh đi, thiên thần bé nhỏ của anh.

Jay đang thu mình trong một quán bar rẻ tiền. Tiếng nhạc của ABBA làm quán có vẻ náo nhiệt nhưng thực ra ngoài anh, chỉ có hai bàn nữa có người ngồi. Anh đã quyết định sẽ đến làm việc tại một cơ sở khác của SA, một cơ sở ngoài Los Angeles. Anh chấp nhận sự kiểm điểm của cấp trên cho hành động tự tiện này của mình. Xét cho cùng thì không có một sự kiểm điểm nào là quan trọng với một người đang chạy trốn.

Nhưng có lẽ anh không chạy trốn khỏi cái được gọi là định mệnh.

Ngồi chán chê, Jay thanh toán rồi bỏ đi. Anh chưa biết mình sẽ đến đâu, San Fransico, Long Beach hay về miền đông, anh chỉ biết mình sẽ rời xa Los Angeles, rời xa tình yêu cũng như sự khó xử của mình…

Harenna lang thang trên đường như người mất hồn. Cô không thể chịu nổi cảm giác khi không có Jay ở bên cạnh, nó quá trống trải và cô đơn. Cô tin anh không lừa dối mình, cô tin vào tình yêu của cả hai. Nó đến nhanh chóng nhưng không có nghĩa nó cũng sẽ tan biến nhanh chóng. Mà cho dù anh có lừa dối cô điều gì cũng không quan trọng, cô sẽ tha thứ cho anh tất cả, chỉ cần anh thật lòng yêu thương cô. Vậy mà vì sao anh lại bỏ đi? Tim cô đau như bị một viên đạn ghim vào tim.

Một phát súng nổ chói tai làm Harenna giật mình. Từ trong cửa tiệm kim hoàn mà cô đang đi ngang qua, một kẻ bịt mặt lao ra và chực nhào vào chiếc ô tô đỗ cạnh đó. Trên tay hắn cầm một chiếc túi màu đen loảng xoảng tiếng bạch kim va vào nhau. Khi cô chợt hiểu hắn là cướp thì cũng có hai xe cảnh sát lao tới. Họ bắn vỡ lốp xe của tên cướp nhưng không kịp bắt hắn thì hắn đã xách khẩu Browning của mình ra.

Thêm một giây nữa để Harenna hiểu rằng mình đã bị bắt làm con tin. Cô đứng ngay cạnh chiếc xe mà tên cướp định dùng để tẩu thoát.

–Lùi ra xa. –tên cướp lăm lăm khẩu súng trong tay. –Và cút hết đi! Nếu không tao sẽ bắn nát sọ con ranh này.

Harenna biết trong trường hợp này, cầu cứu là vô ích. Cô cố dứt cánh tay lực lưỡng của tên cướp ra nhưng đổi lại chỉ là việc họng súng càng dí sát vào đầu hơn.

–Thả tôi ra! –Harenna can đảm nói.

–Câm mồm, mày thích chết hả?

Nghe hắn nói thế, cô im bặt.

Xung quanh hắn, cảnh sát không dám nổ súng vì sợ sẽ làm hại con tin. Họ tạo thành một bức tường người vậy chặt hắn, Điều này càng làm tên cướp hung bạo hơn.

–Lũ khốn kiếp chúng mày. –hắn gào lên. –Bỏ súng xuống đất và cút hết cho tao. Nếu không bỏ súng xuống, tao sẽ bắn chết con ranh này và tự sát. Súng của tao vẫn còn ba viên đạn đó.

Giằng co như thế một hồi lâu, Owen Rowan đã mất hết kiên nhẫn. Hắn bắn một phát súng lên trời. Quá nửa số người hiếu kì gần đó là hét và bỏ chạy. Cảnh sát nói gì hắn cũng không thèm nghe.

–Tao cho chúng mày năm phút để chuẩn bị một ô tô đổ đầy xăng và biến khỏi tầm mắt của tao.

Vừa nói, hắn vừa dứ dứ khẩu súng bên thái dương Harenna. Cô nín thở, không biết nên làm gì ngoài việc cầu xin sự che chở của đấng tối cao.

Chiếc Lexus màu bạc phải khó khăn mới len qua được dòng người đang tập trung trước một tiệm kim hoàn lớn. Jay không còn hứng thú quan tâm tới chuyện rắc rối trên đường đi. Anh chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Chỉ cho tới khi thấy bóng dáng xe cảnh sát, bản tính nghề nghiệp mới khiến anh chú ý tới tình hình một chút.

Cửa kính xe hạ xuống từ từ. Khi Jay ngẩng đầu lên và Harenna phóng tầm mắt ra xa, họ đã trông thấy nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

–Chưa thấy người đó báo lại à?

Santos giận dữ giương khẩu súng lên, ngắm vào tấm bia ở bức tường đối diện. Gã đàn ông nhỏ thó co rúm người lại vì sợ hãi.

–Ta ghét phải chờ đợi thế này, ngươi hiểu không?

–Thưa ông chủ, tôi hiểu. Tôi cũng đang chờ đợi như ngài.

Jay tiến đến gần Owen Rowan với khẩu súng trên tay, một hành động ngu ngốc trong bất cứ cuộc giải cứu con tin nào. Jay đang đứng trước mặt cô, nhưng là với một khẩu súng!

–Lùi lại, tao bảo lùi lại. –Rowan hét lên.

Jay giả vờ không quan tâm tới sự dọa nạt của hắn cùng với những lời kêu gào của cảnh sát. Anh vẫn tiến đến gần con tin, chậm rãi, cẩn trọng từng bước một.

–Lùi lại! –Rowan lại hét lên, điên cuồng. Harenna cảm thấy nghẹt thở, cô khẩn thiết nhìn Jay.

–Anh kia, anh đi ra ngay! –một viên cảnh sát gào to với Jay. –Anh sẽ hại chết cô gái với việc làm ngu ngốc của mình.

Jay giơ tay lên ra dấu. Tất cả mọi người bất chợt yên lặng. Tên cướp nheo mắt lại, cái cảm giác phục tùng thật khó chịu.

Jay Johanson là thành viên của tổ chức an ninh với tên gọi lóng là TẬP ĐOÀN.

–Đồ con lợn! –Anh lên tiếng, phá vớ bầu không khí yên lặng do chính mình tạo ra trước đó. Một số người hơi thất vọng vì họ không nghĩ Jay sẽ nói những lời như thế. –Mày là thằng rác rưởi nhất tao từng gặp.

Owen Rowan tức giận khi nghe Jay chửi mình. Anh vẫn giương súng về phía hắn.

–Mày cặn bã đến nỗi không thể lê gối xin nổi người ta một đồng xu. Mày phải đem cả cái mạng chó của mình ra để đánh đổi lấy một ít vàng vụn của tiệm kim hoàn.

Rowan tức tới độ sôi máu mắt. Hắn cảm thấy hơi nóng đang bốc lên từ từ. Hắn đang có con tin trong tay, một cô nàng xinh đẹp, vậy mà thằng khốn kia dám chửi hắn thậm tệ đến vậy.

–Thằng hèn. –Jay tiếp tục, anh ghét nhìn thấy bất cứ gã đàn ông nào ôm Harenna của anh chặt như thế. –Buông cô gái kia ra, nếu không tao sẽ bắn vỡ cái đầu thối tha của mày.

Rowan giận dữ gào lên, tiếng hét của hắn làm cho Harenna chói tai.

–Câm mồm!

–Mày đang ra lệnh cho ai đó hả thằng rác rưởi kia? Tao nghĩ mày cũng biết rằng mình đã cùng đường rồi. Dù gì thì mày cũng không thể thoát khỏi đây mà không để lại cái mạng chó của mình đâu, tao thề với mày là như thế.

Phía sau lưng Jay, vài người cảnh sát toát mồ hôi. Họ không dám xông lên cản anh vì sợ sự giằng co sẽ kích động tên cướp. Họ thì thầm với nhau:

–Hắn ta điên thật rồi!

Họ không nói về tên cướp, họ đang nói Jay. Jay vẫn tiếp tục công kích Rowan bằng những lời lẽ táo tợn nhất. Harenna lo sợ, liệu Jay có ý thức được hậu quả từ những lời nói của mình không?

–Mày mà dám tiến thêm một bước nữa, tao sẽ nổ súng.

–Thử đi, đồ nhát chết! Mày không có gan ấy đâu, mày cũng chỉ còn hai viên đạn thôi.

Lúc này, Jay chỉ còn cách Rowan và Harenna hai mét. Mắt của Rowan đã long sòng sọc, tóe ra những tia lửa của dã thú. Tình hình căng thẳng tới mức cảnh sát bắt buộc phải lên kế hoạch kìm chân Jay lại trước khi anh bị bắn chết hoặc làm cô gái trong tay Rowan bị chết một cách ngớ ngẩn.

–Nếu mày không buông súng. –hắn nói. –Cả ba chúng ta sẽ cũng chết.

Đã đến lúc nên dừng lại!

Jay thôi không tiến thêm nữa, anh lộ vẻ lúng túng:

–Được rồi, đừng nôn nóng, cũng đừng làm hại con tin, cô ta là mạng sống của mày lúc này đó.

–Bỏ súng xuống! Và ném nó về phía tao. –Owen Rowan trợn mắt quát.

–Ok. –Jay giơ tay đầu hàng.

“Hắn làm trò hề gì thế?”, tất cả cảnh sát đều bực tức chửi thề.

Owen Rowan hả hê nhìn đối phương chấp nhận thua cuộc. Anh từ từ buông lỏng tay khỏi khẩu súng của mình, còn Rowan biết rằng giờ phút trả thù đã đến. Dù lãng phí một viên đạn thì hắn cũng phải trả thù mối nhục kia, trong khi hắn tin rằng khẩu súng của Jay sắp thuộc vào tay hắn sẽ đầy ắp đạn. Chỉ chờ cho khẩu súng tuột khỏi tay Jay, hắn liền chuyển họng súng từ thái dương Harenna về phía trước.

Nhưng Jay cũng hiểu rằng cơ hội chỉ đến một lần. Ngay khi khẩu súng không còn chĩa về phía Harenna nữa, anh liền nằm rạp xuống đất, vỗ lấy khẩu súng mình vừa thả rơi. Anh lăn tròn một vòng trên nền đất trước khi bóp cò.

Owen Rowan không thể nhanh bằng Jay Johanson.

Cùng lúc ấy, theo dấu hiệu của Jay, Harenna vùng thoát khỏi bàn tay lực lưỡng của Rowan. Rowan phải trả giá cho sự kích động ngu ngốc của hắn bằng một phát súng vào bụng. Hắn còn bị Harenna đạp vào bụng trước khi ôm bụng ngã xuống.

Harenna lao đến bên Jay, cũng nhanh như khi bắn Rowan, anh cầm tay cô và kéo cô cùng vào trong chiếc Lexus vẫn đỗ bên cạnh. Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong vòng sáu giây hai mươi chín tích tắc. Chiếc xe ấy khéo léo luồn lách ra khỏi dòng người và bỏ mặc đám cảnh sát đang cố gắng giữ nhân chứng là Harenna ở lại hiện trường.

Bởi vì Jay Johanson là một thành viên của TẬP ĐOÀN.

Anh gọi điện về cho Dennis, báo rằng mình vừa giải quyết vụ án ở tiệm kim hoàn the Galaxy và muốn cảnh sát giữ bí mật sự tham gia này.

–Jay, Cố Vấn Hook vừa tìm anh. –Dennis nói sau khi nghe Jay nói xong. –Xem chừng ông có thể ăn tươi nuốt sống anh đó.

Jay biết rằng ý định chạy trốn của mình sẽ không thể thực hiện được nữa.

–Tôi biết rồi, cám ơn Dennis.

Ngay khi tắt bộ đàm, anh nhận ra mắt của Harenna hơi hoen ướt.

–Em sợ ư?

–Không, không phải việc vừa rồi…–Cô thổn thức. –Sao anh lại muốn bỏ em? Anh ghét em ư?

Jay lắc đầu, anh hơi giảm tốc độ khi chiếc xe đã cách hiện trường khá xa.

–Không phải vậy đâu, Harenna, anh chỉ muốn em tha thứ cho anh.

–Về việc gì?

–Anh…

Nhận ra sự khó xử của Jay, Harenna đổi đề tài:

–Còn việc vừa rồi…

–Anh chỉ chơi trò chơi tâm lí với hắn thôi. Anh chửi hắn thậm tệ trước đám đông để hắn hận anh. Và lúc anh bỏ súng xuống thì cơ hội ngàn vàng để trả thù đã đến với hắn. Hắn không cần bắn chết anh, hắn cũng biết mình làm như vậy là ngu ngốc, nhưng việc làm cho anh bị thương hay không thì xét cho cùng cũng không thể làm tình hình của hắn tồi tệ thêm nữa. Nếu em là hắn, em có chịu nuốt mối nhục to tướng ấy không, khi mà em tha cho anh thì sau chót em cũng vẫn phải làm bạn với vành móng ngựa? Dĩ nhiên là không rồi. Còn cơ hội của anh thì chỉ đến một lần, chính là lúc hắn không còn gí súng vào đầu em nữa. Hắn sẽ bắn anh, anh biết và chờ đợi điều đó. Chứ nếu không thì anh đâu dại mà chọc tức một kẻ đang bị kích động như hắn. Tất cả mọi thứ anh cần là một giây hắn không chĩa súng vào em.

–Anh tin rằng hắn sẽ làm theo như dự tính của mình? –Harenna nghi ngờ.

–Nếu em đã học qua tâm lí khi con người bị kích động thì đến em sẽ làm như thế. Bởi hắn biết mình không còn đường lui, có thể hắn sẽ chết cùng con tin. Việc anh tiến lại gần chính là giúp hắn, khiến hắn tự tin vào khẩu súng trong tay mình hơn thôi.

Harenna đã hết sợ hãi, cô nhìn Jay vừa ngưỡng mộ, vừa dè chừng.

–Jay, anh thật kì lạ! Kì lạ nhất trong những người em từng gặp. Anh cứ như là...em không thể tìm từ nào để diễn đạt lúc này. Đã hai lần rồi đó, Jay, em không thể hiểu nổi. Cuộc sống của anh toàn những thứ nguy hiểm chết người như vậy sao? Chính những điều ấy khiến anh quyết định rời xa em phải không?

Jay nắm tay cô. Anh biết cô sẽ nghĩ như vậy, nhưng đó không phải lí do chính.

–Anh trả lời em đi! –Harenna nài nỉ. –Chẳng lẽ trong mắt anh, em vô dụng vậy sao? Em chỉ đem rắc rối đến cho anh sao?

Trong tình yêu, con người thường trở lên yếu đuối. Jay đã quên mất quyết tâm rời xa Harenna của mình. Anh không muốn cô hiểu lầm rằng anh xa cô chỉ vì cô vô dụng.

Sau cùng, anh quay xe về, kèm theo lời hứa rằng mình sẽ kể cho cô nghe tất cả những gì cô muốn biết.

Trong tổ công tác của phân bộ phòng chống tội phạm ma túy SA703, Licohn vừa theo dõi camera ghi hình ảnh hiện trường vụ giải cứu con tin ở tiệm kim hoàn. Anh ta không quan tâm tới những hành động của Jay, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt tên cướp. Sau đó anh ta tra hồ sơ về Owen Rowan và nhận ra một điều khá thú vị.

Owen Rowan, sinh năm 1963, hai tiền án về tội buôn bán phụ nữ qua biên giới. Sau khi ra tù, hắn đã xuất cảnh sang Mehico và có ít nhiều quan hệ với bọn buôn bán ma túy ở đó.

Lạc Dương.

Cha Francisco Minh Đạo và Gia Nhi đang ngồi trong nhà thờ. Gia Nhi đã đem mảnh giấy ghi lại dòng chữ của người thanh niên lạ mặt cho Cha Francisco Minh Đạo xem.

–Đây là một cách mã hóa chữ viết và cần phải có chìa khóa mới có thể giải được. –ông kết luận sau hàng giờ ngồi nhìn mảnh giấy. –Con có dòng chữ này lâu chưa?

“Thưa Cha, từ ba tháng trước. Con đã cố gắng nhưng không thể hiểu hết được ý nghĩa của nó”

–Ta linh cảm nó có liên quan tới cái chết vẫn còn đầy khúc mắc năm năm về trước của Phong.

Gia Nhi gật đầu, cũng chính vì linh cảm, cô mới ghi lại dãy kí tự tưởng chừng vô nghĩa này.

Nhưng chỉ một lúc sau, ánh mắt Cha Francisco Minh Đạo sáng lên, ông nghĩ mình đã tìm ra chìa khóa. Và càng không ngờ nó lại quen thuộc đến thế.

Cả người Harenna rung lên, một cơn ớn lạnh choáng ngợp trái tim cô. Cô không còn thấy gương mặt của người mình yêu tròn vẹn như trước nữa, nước mắt đã làm mọi thứ nhòa đi. Cô vùi sâu mặt mình vào hai lòng bàn tay, chỉ mong vĩnh viễn không phải ngẩng lên để nhìn con người đang đứng trước mặt mình. Giờ đây, cô thấy ghê tởm anh ta, căm thù anh ta đến tận xương tủy. Đây gọi là tình yêu sao? Nếu như bị lừa dối bằng sự ngụy biện mà được coi là tình yêu thì chắc cô sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian! Mỉa mai thay…Anh ta là ai mà dám nói người chú đã đối xử tốt với cô cả cuộc đời là một tên mafia xấu xa, thậm chí là một kẻ đạo đức giả đáng chết? Anh ta nghĩ cô sẽ tin vào cái trò hề này sao?

–Harenna, hãy nghe anh…

–Thôi đi! –cô gạt phắt chiếc khăn giấy mà Jay đưa ình lau nước mắt. Cô không cần sự thương hại. –Dối trá, anh chỉ toàn nói những lời dối trá thôi.

Harenna quay mặt đi, cô không muốn đối diện với con người này thêm một phút nào trong cuộc đời.

–Em không thể nghe anh nói hết được sao? Brocment không vĩ đại như em tưởng đâu…

Jay biết việc chấp nhận sự thật này là quá khó đối với Harenna, nhưng anh tin rằng ngày này sớm muộn rồi cũng đến, tiếp tục che giấu chỉ càng làm cho cô đau khổ hơn khi phát hiện ra sự thật. Anh có niềm tin rằng mình sẽ thuyết phục được cô, vấn đề chỉ là thời gian.

–Anh mà còn dám nói vậy trước mặt tôi, tôi sẽ giết anh. Chú Brocment đã cứu giúp tôi, chú ấy làm gì sai mà anh nỡ…nỡ gán cho chú ấy tội danh. Anh là thằng giết người, mà thằng giết người nào chẳng tự nhận mình là chúa cứu thế.

–Anh không bao biện ình, cũng không cầu xin sự thông cảm của em, nếu em cứ mãi mãi không chịu hiểu cho anh. –Jay tiến tới phía trước, nâng bàn tay nhỏ bé của Harenna lên. –Anh chỉ muốn em hiểu rằng anh giết chết Brocment vì hắn ta thực sự là một kẻ đáng chết.

Harenna nhìn Jay, cay đắng:

–Thật sao?

Jay khẳng định lại một lần nữa.

–Xấu xa tới mức anh ình cái quyền giết người ta như giết một con súc vật sao?

Lần này Jay im lặng, anh không biết trong hai người, ai đã đi quá đà. Sự im lặng của anh làm Harenna choáng váng. Cô giật mạnh tay ra, đứng không vững bởi cái cảm giác như đất dưới chân đang nứt toác ra và có những tiếng ầm ì vọng lại từ địa ngục.

–Tôi ghê sợ những bí mật của anh, tôi ghê tởm chúng…

–Harenna…

–Chú ấy đã cứu tôi, dù gì đi nữa chú ấy vẫn là ân nhân tôi chịu ơn cả đời. Nếu không có chú ấy, giờ chắc tôi đã không còn một nắm xương trong trại trẻ mồ côi. Tôi không thể tồn tại mãi với bóng tối, với sự cô đơn ở đó, với những con người mà nhìn từ ngoài vào, mọi người tưởng họ hiền hòa…nhưng anh có biết chúng tôi bị cho ăn những gì không? Tôi không thể nào quên mùi vị của thức ăn trong trại trẻ mồ côi, quá khứ ấy ám ảnh tôi cả đời. Anh cho rằng một người đàn ông thường hay đến đó thăm nuôi những đứa trẻ nhem nhuốc mà ông ta không hề quen biết, ông ta là kẻ xấu sao? Chú Brocment đã cám cảnh cuộc sống của chúng tôi, chú cứu tôi ra khỏi đó, cho tôi ăn học, cho tôi một công việc dù không giàu có nhưng cũng đáng mơ ước. Anh gọi chú ấy là kẻ đáng chết. Jay, tôi nghĩ anh nên dành từ ấy ình thì hơn.

Jay thở dài, anh biết cô sẽ phản ứng như vậy.

–Anh có thể cho em xem bằng chứng hình sự cho những gì anh vừa nói.

–Bằng chứng? Nếu anh đem nó tới trước mặt tôi, tôi thề sẽ tống hết vào thùng rác. Anh và cái tổ chức gì gì đó của anh thừa sức tạo ra cả đống bằng chứng rẻ tiền để lừa tôi. Mà tên nó là gì ấy nhỉ?

–SA, hay còn gọi là TẬP ĐOÀN.

–Phải, là SA. Anh có bịa ra cái tên vớ vẩn nào đó để gánh tội cùng anh nữa không đó?

–Tại sao chúng tôi phải lừa em?

Jay cảm thấy mọi việc đang diễn ra như một trò hề, một vở kịch lẫn lộn giữa bi và hài và không có đoạn kết.

–Vậy mà tôi đã nhờ anh tìm ra kẻ thù hộ tôi, trong khi tôi thì điên cuồng yêu hắn. –Harenna đột nhiên lẩm bẩm một mình. –Benler ơi, mày đúng là ngu mà, mày đúng là ngu mà…

Cô vừa nói vừa vùng chạy ra ngoài. Không cần biết mình sẽ đi đến đâu, thiên đường cũng được, địa ngục cũng được, miễn nơi đó không có con người giả dối tên là Jay Johanson. Bây giờ, cô không cần gì hết…

Jay đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô.

–Johanson, anh buông tôi ra!

Và khi không còn vùng vẫy nữa, cô nhìn thấy khẩu súng trong tay anh.

–Thế nào? –cô nói. –Anh định giết tôi luôn hả? Vậy thì giết tôi đi, bịt đầu mối luôn đi, anh thích giết người lắm mà.

Nhưng Jay lắc đầu, anh đặt khẩu súng của mình vào tay cô, rồi từ từ, anh nâng bàn tay đẫm mồ hôi của cô lên sát đầu mình.

–Hãy bắn anh, nếu em muốn.

Harenna trân trối nhìn Jay.

–Bắn đi! Trả thù cho Fredman Brocment đi!

Cô muốn dứt ra nhưng bàn tay của Jay sao cứng quá? Nó ghì chặt tay cô lại.

–Bắn anh đi! –anh ra lệnh.

–Không!

Cô dùng hết sức bình sinh thoát khỏi sự kiểm soát của Jay, hất khẩu súng xuống đất.

“Sao anh ta lại ép mình?

Mình muốn trả thù cho chú Fredman, mình rất muốn trả thù.

Nhưng anh ta không hiểu rằng mình không thể ra tay, dẫu có chết mình cũng không thể ra tay.

Vì em đã quá yêu anh, Jay.

–Đấy chính là nét chữ của Thanh Phong?

Gia Nhi gật đầu. Những bức thư trao đổi qua lại giữa hai người trong quá khứ đủ sức giúp cô khẳng định điều đó.

Từng chữ cái bí ẩn giờ hiện lên rõ ràng trước mặt Gia Nhi. Cô kinh ngạc đưa tay lên che miệng còn cha Francisco Minh Đạo thì thầm lạy Chúa. Suốt cả đời, ông chưa bao giờ gặp trường hợp tương tự như thế này. Điều ông ta ngạc nhiên không phải là cách giải mã dòng chữ lại đơn giản đến vậy, mà là nội dung của nó.

–Bây giờ ta sẽ đến nhà lão Mạc Căn. Còn con, Gia Nhi, con hãy ngồi yên đây cho đến khi ta trở về, được không?

Gia Nhi gật đầu nhưng dãy kí tự vẫn xoáy sâu trong tâm trí cô.

–Con còn nhớ mặt người bác sĩ ấy không?

Cô vẫn nhớ rất rõ người thanh niên tự xưng là đồng nghiệp của Phong ở Hà Nội, còn hình ảnh của anh ta lúc cúi xuống đặt bông hoa hồng lên mộ thì cô không thể nào quên.

–Có lẽ anh ta là người nắm giữ lời lí giải. –Cha Francisco Minh Đạo đưa tay làm dấu thánh. –Nếu như những gì viết trong này là sự thật…nhưng thú thật, ta không thể tin nổi. Ta tin con cũng có cảm giác giống như ta lúc này. Lẽ nào mọi chuyện lại lật ngược như thế?

Nói xong, ông vội vã đi đến nhà họ Huỳnh, để lại một mình Gia Nhi ngồi lại trong nhà thờ. Cô ngồi trầm tư, suy nghĩ…

Tôi sẽ trở về.

Cô đã từng mơ những giấc mơ giống nhau, rằng Huỳnh Nguyễn Thanh Phong chưa hề chết.

Đầu óc mông lung, cô nhớ lại được lời Johanson từng nói, rằng mình sẽ trở về Los Angeles.

Harenna nhìn xuống dưới mặt đất từ tầng thượng của khu chung cư cô đang sống. Cái cảm giác này tồi tệ hơn cô tưởng. Nó đang gặm nhấm dần con người cô. Cô nghĩ đến lời thề trước mộ của Fredman Brocment, rằng cô sẽ trả thù cho ân nhân của mình.

Cô nghĩ đến những ngày tháng sống cùng Jay, tận hưởng tình yêu ngọt ngào của anh dành cho cô.

Kèm theo đó là sự bưng bít giả dối.

Nhưng chẳng phải chính cô đã vứt khẩu súng xuống đất hay sao? Chẳng phải cô đã chấp nhận thua Jay Johanson?

Tầng mười bốn, gió thổi mát lộng. Cô còn chờ đợi điều gì nữa?

Nếu không trả thù được, cháu sẽ đến tạ tội với chú.

Harenna nghe thấy tiếng ai đó chế nhạo mình, ai đó đang giận dữ với chính mình…Cô tiến đến gần lan can bảo vệ.

Ngay khi cô rời khỏi sân thượng, một bàn tay vội xuất hiện, chộp lấy tay cô. Jay nhoài người ra, một tay giữ Harenna, một tay bám vào lan can để kéo cô lên.

–Buông tôi ra, anh buông tay tôi ra!

Jay không trả lời, anh vẫn giữ chặt cô.Harenna rút trong túi ra một con dao găm nhỏ. Lạnh lùng, cô đâm vào tay Jay. Jay mím chặt môi, dù rất đau nhưng anh vẫn quyết không buông tay. Một thứ chất lỏng nóng ấm đặc sệt chảy từ tay Jay xuống tay Harenna, nối thành một dòng màu đỏ…Cô vừa đâm anh, nhưng để anh từ bỏ.

Cuối cùng, anh cũng kéo được cô lên.

Bốp!

Harenna tát Jay. Cô nhìn anh đầy giận dữ. Sao anh luôn ngăn cản cô như vậy? Anh ta không có quyền.

–Đừng làm thế, anh xin em! Đừng tự làm đau mình, anh không đền nổi đâu.

Jay nói, rồi anh ôm chặt cô vào lòng.

Harenna khóc, cô hận anh nhưng cũng không muốn rời xa vòng tay anh.

Trong công viên Huntington.

Hôm nay là một buổi chiều nhẹ, những đám mây vẩn đục không còn nữa, thay vào đó là một bầu trời có thể nhìn xuyên thấu đến tận đáy.

–Đúng là định mệnh.

Harenna nói, nét mặt không bộc lộ rõi niềm vui hay nỗi buồn. Jay đi bên cạnh cô, chầm chậm dừng lại.

–Đừng đổ lỗi cho định mệnh, Harenna.

–Có gì quan trọng sao? –Harenna vẫn tiếp tục bước đi mặc dù biết mình đã bỏ Jay một đoạn khá xa.

–Rất nhiều. Anh không muốn em đầu hàng quá sớm.

–Anh đừng đứng đó, tôi sẽ không dừng lại cùng anh đâu. –nghe cô lạnh nhạt nói, Jay đành tiến lên. –Tôi còn có thể làm gì nữa? Giết anh ư? Anh thừa biết là tôi không thể rồi mà.

Jay biết mình đã trót lỡ lời. Giữa anh và Harenna giờ đã có một khoảng cách mà không biết bao giờ mới có thể trở lại như xưa.

Jay đã đưa Harenna đi khắp Los Angeles hơn ba tiếng mà không có điểm dừng. Sự im lặng đang bao trùm giữa hai người. Jay không quay sang nhìn Harenna vì anh không thích nhìn thấy những giọt nước mắt oán hận mình của cô. Nhưng anh hiểu rằng khi cô không vùng chạy khỏi vòng tay mình, điều đó đồng nghĩa với việc cô đang học cách chấp nhận sự thật.

–Anh định đưa tôi đến đâu? –cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng.

–Nhà một người bạn của anh.

–Một nhân viên SA hả?

Jay lắc đầu:

–Không, chỉ là một người bạn bình thường của anh thôi. Chúng ta sẽ nghỉ cuối tuần ở đó, tạm thời tránh xa những ồn ào bên ngoài.

Harenna không nói gì nữa, cô không phản đối.

Hơn nửa tiếng sau, họ dừng lại ở bên ngoài một nông trang trồng nho ở ngoại ô thành phố. Cánh cổng bằng sắt tự động đẩy sang hai bên khi Jay đỗ xe cách nó hai mét, Harenna đoán cánh cổng có thiết bị cảm ứng. Khá kỹ lưỡng, cô thầm nghĩ. Xe lăn bánh chầm chậm thêm một đoạn dọc con đường lát đá xanh trước khi dừng lại ở sân lớn của ngôi nhà chính. Harenna hơi ngần ngại rồi cũng bước xuống xe. Cô thấy mình đang đứng trong một nông trang khá rộng. Ở bốn phía đều là những giàn nho trồng theo các ô vuông thẳng tắp, bố trí như bàn cờ vua. Nho đang mùa ra quả, những chùm nho xanh óng mượt đã bắt đầu rủ xuống, dây và lá nho phủ xanh từng ô đất rộng vài trăm mét vuông một. Nắng chiều hắt li ti qua các kẽ lá, in vệt hoa xuống đất. Ngôi nhà trước mặt cô xây theo phong cách Hậu hiện đại khá vương giả. Phía xa là những công trình có vẻ như là nhà kho, chuồng nuôi ngựa và trạm bơm nước. Nói chung, đây là một nông trang thuộc diện phổ biến ở miền Tây Hoa Kì.

Jay mở cửa chính rồi vào bên trong. Harenna hơi ngạc nhiên khi không thấy chủ nhà đón họ.

–Nhà không có ai, họ nhờ anh trông hộ cho đến đầu tuần sau. –Jay biết harennna đang thắc mắc điều này. –Em không thấy phiền khi ở lại đây chứ?

Harenna nhún vai, sao cũng được, giờ cô cũng chẳng thể tự quyết định điều gì.

–Vậy là được rồi, ở tầng hai có…

–Jay, tôi muốn hỏi anh một câu.

Cô đột ngột cắt ngang. Dường như những suy nghĩ suốt chặng đường đi đã khiến cô trở thành một con người khác. Jay không hề thích như vậy, anh dừng lại chờ đợi.

–Mục đích của anh là gì?

Jay không kịp hiểu ý cô, Harenna nhắc lại rõ ràng hơn.

–Anh đưa tôi tới đây nhằm mục đích gì?

–Harenna, anh không…

–Đừng nói là anh không có ý đồ. Tôi mệt mỏi với việc phải dò xét xem anh sắp làm gì lắm rồi.

Trời đã về chiều, nắng chênh chếch qua những giàn nho ngoài xa.

–Ý đồ của anh là muốn đưa em đến một nơi an lành để nghỉ ngơi, giúp em tĩnh tâm và suy nghĩ kĩ về những vấn đề giữa hai ta. –anh vội ngắt lời cô trước khi cô kịp phản đối. –Nhưng không phải giam lỏng.

–Tôi đã suy nghĩ rất kĩ.

–Nhưng khi ấy em chưa thực sự bình tĩnh và sáng suốt. Hãy nghe anh, bởi anh không bao giờ muốn làm tổn thương em.

Jay nhích lại gần Harenna, nắm lấy tay cô. Anh không muốn tin rằng cô từng vì hận anh mà dám nhảy lầu tự sát.

–Anh không muốn, anh nói là mình không muốn…Anh biết không, tôi đã từng hứa trước mộ chú Fredman rằng hoặc là tôi khiến kẻ đã hại chú ấy phải trả giá trước pháp luật, hoặc là đích thân tôi sẽ giết chết hắn. Anh đã khiến tôi phản bội lời thề của chính mình, anh đã khiến tôi trở thành kẻ vong ân bội nghĩa chỉ vì …

Trong giọng nói của Harenna có một sự uất hận rõ rệt, cô không muốn nói ra ba chữ cuối cùng tôi yêu anh. Hình như cô đang căm ghét chính những gì mình vừa nói ra. Một cách nhẹ nhàng và âu yếm, Jay choàng tay qua cổ cô. Tuy nhiên, cô không hề đáp lại hành động này, từ lúc vào đến giờ, cô vẫn ngồi yên lặng như pho tượng đá.

–Brocment đã bưng bít em quá nhiều. Anh sẽ giúp em hiểu ra sự thật.

–Đừng nói điều ấy với tôi nữa. Tôi chỉ không biết mình sẽ phải đối diện như thế nào.

–Em sợ đối diện với điều gì?

Bây giờ cô mới chịu quay sang nhìn Jay, ánh mắt lạnh lẽo, xa lạ.

–Không cần phải tự gượng ép mình. –Nếu như cô có thể đâm vào tay anh để ép anh phải buông cô ra thì…–Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.

–Anh thừa biết là tôi không thể rồi mà, Jay.

Jay mỉm cười, anh chỉ chờ cô nói điều này.

–Vậy là rõ rồi, em đã có sự lựa chọn của mình.

Cô không trả lời, lúc này không một câu trả lời nào có thể biểu đạt chính xác quyết định của cô. Chủ động phá vỡ không khí căng thẳng, cô bước ra ngưỡng cửa, nhìn bao quát toàn bộ nông trang một lần nữa.

–Có thật là chúng ta sẽ nghỉ cuối tuần ở nơi này không?

–Bạn anh đưa gia đình anh ấy đi nghỉ ở Long Beach, tuần sau mới về. Đồ ăn chắc cũng chất đầy trong tủ lạnh cho những người khách như chúng ta.

Đột nhiên Harenna quay lại, hít một hơi dài và nhìn thẳng vào mắt Jay:

–Tôi cho anh một cơ hội để cứu vãn tình cảm và niềm tin của tôi dành cho anh, anh có muốn chấp nhận không?

....

Licohn Brown đã đứng bên ngoài nông trang theo dõi hai người họ khá lâu. Nhưng lúc Harenna bước ra khu vườn nho, anh ta đã biến mất.

Bạn đang đọc Bí Danh (Black and White) của Ánh Tuyết Triều Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.