Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỉnh Tròn

Phiên bản Dịch · 2107 chữ

Chu Tổ thầm kinh ngạc, không ngờ ông lão này có thể nhìn thấu oán niệm trong lòng hắn, người này không thể khinh thường được. Chu Tổ lập tức nói với vẻ bất đắc dĩ:

“Tiền bối quả nhiên có con mắt tinh đời, đúng là vãn bối có điều không cam lòng, một kiếp này, tôi sống hai mươi năm trên Dương Gian, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý”.

“Lại bởi có người sinh lòng đố kỵ vì gia thế của tôi tốt hơn hắn nên đã hạ độc trong rượu, độc chết tôi. Vô duyên vô cớ bỏ mạng, nhưng tôi cũng đành bất lực”.

Chu Tổ lại nói: “Lúc còn sống, đôi khi vãn bối cũng giở thói khôn vặt, chiếm được chút lợi nhỏ, vậy mà chưa đến vài ngày quả báo đã tìm tới, không khiến tôi bị thương thì cũng gặp phải chuyện xúi quẩy”.

“Còn những việc thiện tôi đã làm thì chưa từng có hồi báo, mặc dù làm việc thiện là vì tâm mình muốn làm, không cần hồi báo, nhưng mà người tốt cứ hay gặp chuyện không may… Tôi thà chịu chút thiệt thòi cũng không muốn chiếm lợi ích của người khác dù chỉ là một chút, lại càng không muốn làm việc thiện nữa!”

“Một số người phải đến kiếp sau mới gặp nhân quả báo ứng, bất kể họ có làm ra chuyện tàn ác đến cỡ nào đi nữa, thì chết đi cũng có thể đầu thai chuyển thế, xóa bỏ ký ức, để người vô tội ở kiếp sau nhận lấy nhân quả do mình gây nên. Đúng là thiên đạo bất công mà!”

Nghe vậy, ông lão cùng Lưu Tử Ký vô cùng kinh ngạc, xem ra thời đại này khác xa so với thời của bọn họ.

Chu Tổ càng nói càng giận, sau khi tự trấn tĩnh mình, hắn lại nói tiếp: “Kẻ độc hại vãn bối vốn là người quen biết với tôi ba năm, lại bởi vì sinh lòng đố kỵ mà hại chết tôi, thế nhưng hắn không bị trừng phạt, dù ở Dương Gian có bị điều tra ra thì cũng chỉ phải chịu cảnh lao ngực mà thôi”.

“Tôi không thể quay về báo thù, lại nói, dù có rơi xuống Địa Ngục thì hắn vẫn có thể lựa chọn chuyển thế, để người kiếp sau thay hắn trả hết nợ nghiệp, xin hỏi tiền bối chuyện bất công như thế, sao tôi có thể không sinh lòng oán hận được cơ chứ?”

Ông lão và Lưu Tử Ký tỏ vẻ ngạc nhiên, sao Thiên Đạo lại bất công như thế? Lúc trước không hề bất công như vậy!

Ông lão liền nói: “Ra là thế, tuy nhiên lão hủ cũng không rõ lắm thời thế bây giờ, lúc trước thì không như thế!”

“Thời đại trước, bất kể kiếp này có làm ra chuyện gì, sau khi chết đi đều phải nhận lấy nhân quả ở Địa Ngục, việc thiện việc ác thưởng phạt phân minh. Đợi sau khi trả hết nợ nghiệp mới có thể đầu thai chuyển thế!”

“Nếu như kiếp này làm nhiều chuyện tốt thì có thể ở lại Âm Phủ làm quan, hoặc được hưởng vinh hoa phú quý ở kiếp sau”.

“Nếu làm quá nhiều chuyện xấu, nhưng tội không đáng chết thì sẽ bị đánh vào Địa Ngục, gánh chịu vô vàn hình phạt đáng sợ, sau khi nhận hết tra tấn mới có thể đầu thai chuyển thế hoặc ở lại Âm Phủ sinh sống”.

“Còn như làm ra chuyện thương thiên hại lý, người trời căm phẫn thì sẽ bị Thổ Bá nuốt chửng, từ đó về sau tan thành mây khói, ý thức rơi vào bóng tối vĩnh hằng”.

Chu Tổ thầm kinh ngạc, hóa ra lúc trước và hiện tại không giống nhau, chẳng lẽ Pháp Tắc đã bị thay đổi?

Chu Tổ bèn hỏi: “Vì sao Pháp Tắc lại có thể thay đổi? Không phải nó vốn không thể sửa à? Ai cũng không được phép khiêu khích Pháp Tắc!”

Ông lão mỉm cười, đáp: “Tiểu hữu thử nghĩ xem Pháp Tắc từ đâu mà ra? Không có người thì lấy đâu ra Pháp Tắc? Tất cả đều do người ta đặt ra đấy!”

“Khi ngươi trở thành chúa tể của Âm Phủ, thử hỏi có ai dám không phục tùng? Ngươi thuận miệng nói ra một câu, đó chính là Pháp Tắc, không phục tùng chỉ có một con đường chết!”.

“Đương nhiên, Pháp Tắc ở Dương Gian và Âm Phủ không giống nhau, hai cõi xung đột, rất khó sửa đổi, nhưng nếu có được thực lực mạnh mẽ thì vẫn có thể sửa đổi được”.

Lúc này, Chu Tổ đã hiểu được đại khái, hóa ra Pháp Tắc là do người định ra, Âm Phủ hay Dương Gian cũng không ngoại lệ, chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, nhất ngã độc tôn, sẽ trở thành người có quyền đặt ra Pháp Tắc.

Xem ra thế cục tại Âm Phủ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.

Tề Lục từng nói hiện tại người lợi hại nhất ở Âm Phủ chính là Phong Đô Đại Đế, chính hắn là người không cho phép cõi Cây Đa tu luyện.

Còn Thổ Bá thì sao? Thời đại trước, kẻ làm ra chuyện khiến người trời oán trách sẽ bị Thổ Bá nuốt chửng, xem ra Âm Phủ còn có chuyện không muốn người khác biết.

Trong đầu Chu Tổ hiện lên vô số ý nghĩ, hắn bèn nói với ông lão: “Tiền bối nói có lý, vãn bối thụ giáo, hiện tại người cầm quyền ở Âm Phủ là Phong Đô Đại Đế, không biết trước Phong Đô Đại Đế là ai cầm quyền? Thổ Bá à?”

Ông lão cười nói: “Lúc trước không có người cầm quyền, là chế độ phân đất phong Hầu, hoàn toàn khác với hiện tại, chuyện lúc trước đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta chỉ nên nói đến tương lai”.

“Chẳng phải tiểu hữu ngứa mắt Pháp Tắc hiện tại sao? Vậy thì đợi đến khi thực lực mạnh mẽ, hãy phá vỡ nó, tự mình đặt ra Pháp Tắc, chẳng phải tốt rồi sao?”

Ông lão này nói rất có lý, tuy nhiên nào có dễ dàng như vậy, nếu như có thể tùy ý trở thành người chế định Pháp Tắc thì còn gì để nói nữa?

Chu Tổ cười nói: “Đa tạ tiền bối đã xem trọng vãn bối, nếu tiền bối đã tin tưởng tôi, vậy thì ngày sau, một khi có được thực lực mạnh mẽ, chắc chắn tôi sẽ đến giải cứu chư vị trước tiên, dù phải dốc hết toàn lực cũng muốn báo đáp ân cứu mạng của tiền bối”.

Nói xong, hắn liền đứng dậy, cúi đầu thật sâu với ông lão kia.

Ông lão mỉm cười nhận lấy, xem ra ông ta không nhìn lầm Chu Tổ. Sau đó, ông lão đứng dậy đỡ hắn, rồi nói: “Nếu tiểu hữu đã muốn thay đổi Pháp Tắc, vậy thì lão hủ sẽ truyền cho ngươi một ít công pháp, tuy nhiên chỉ là công pháp cơ sở mà thôi!”

“Đường là do mình tự đi, cứ mãi theo bước chân người khác, vĩnh viễn cũng không đuổi kịp. Ta chỉ dẫn ngươi nhập môn, con đường sau này tự ngươi khám phá, có như vậy mới có thể tiến xa hơn người khác, dù có chông gai gian khó thì đó cũng là con đường của mình”.

Chu Tổ nghiêm túc cúi đầu với ông lão: “Đa tạ tiền bối dạy bảo, còn chưa biết tục danh của tiền bối!”

“Tiểu hữu cứ gọi ta một tiếng Nhân Thánh tiền bối là được!”, ông lão nói.

Chu Tổ hiểu rõ trong lòng, không biết ông lão này sẽ dạy hắn công pháp gì, có giống với mấy phim võ hiệp hay chiếu trên truyền hình hay không.

Ông lão Nhân Thánh nói với Lưu Tử Ký bên cạnh: “Tử Ký, gọi tất cả thôn dân đến, bảo bọn họ mang theo thảo dược, máu của cổ thú đến đây luôn cho ta, ta muốn nấu một nồi dược lớn cho vị tiểu hữu này”.

Lưu Tử Ký gật đầu đồng ý, sau đó liền đi ra ngoài gọi các thôn dân.

Nghe vậy, Chu Tổ có chút nghi hoặc, không phải dạy công pháp sao? Sao lại cần nấu dược, chẳng lẽ uống xong có thể tẩy kinh phạt tủy? Không phải giống với ở Dương Gian đó chứ?

Nhìn ra Chu Tổ có điều nghi hoặc, ông lão Nhân Thánh khẽ cười, giảng giải: “Tiểu hữu chớ có lo lắng, nấu dược vốn để giúp ngươi ngưng thực thân thể!”

“Tuy rằng lúc này thân thể của ngươi so với người thường đã ngưng thực hơn vô số lần, nhưng căn cơ không vững chắc, cần phải dùng dược tôi luyện, tẩy sạch tạp chất của hai giới âm dương, bằng không sau này sẽ gặp một ít rắc rối trong quá trình tu luyện”.

Chu Tổ nhanh chóng hiểu ra, khẽ gật đầu. Hóa ra cũng không khác lắm với Dương Gian, ở Dương Gian, nếu cơ thể có tạp chất sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ai cũng biết điều đó. Không ngờ Âm Phủ cũng thế, linh hồn ở Âm Phủ cũng có lẫn tạp chất.

Sau đó, Lưu Tử Ký đã triệu tập mấy trăm thôn dân đến.

Mọi người đứng ở khoảng đất trống ngoài cửa, trên tay cầm một ít cỏ, hoặc hoa, còn có mấy cái lọ, không biết bên trong đựng thứ gì.

Các thôn dân tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao.

Nhìn thấy mọi người đã tề tụ đông đủ, ông lão Nhân Thánh liền dẫn Chu Tổ đi ra cửa.

Ông ta khoát tay ra hiệu mọi người yên tĩnh.

Sau đó ông ta liền nói: “Các thôn dân, vị này chính là thiên tài dung hợp được Nhân Hồn và Địa Hồn, từ xưa đến nay vô cùng hiếm thấy, và cũng chính là hi vọng của chúng ta”.

“Bây giờ Dương Gian đã trôi qua 2000 năm, chúng ta vẫn còn bị phong ấn ở đây, không thể thấy được thế giới rộng lớn ngoài kia, cho nên vị tiểu hữu này chính là hi vọng duy nhất của chúng ta trong những năm gần đây!”

“Mong mọi người có thể lấy ra đồ tích trữ của mình, ta dùng nhân cách để đảm bảo, vị tiểu hữu này rất đáng tin cậy, nếu như sau này có vấn đề gì, mọi người cứ đến tìm ta là được”.

Lúc này, có thôn dân lên tiếng: “Nếu thôn trưởng đã nói vậy, chúng ta sẽ ủng hộ vô điều kiện, người mà thôn trưởng tin tưởng, ta tất nhiên sẽ dùng hết sức trợ giúp”.

Những người khác cũng phụ họa: “Ta cũng ủng hộ, chúng ta bị phong ấn ở đây đã nhiều năm, không dễ gì nhìn thấy được hi vọng, đây là cơ hội duy nhất, ta đã lấy ra Hoàng Huyết trân quý nhất của mình, hi vọng mọi người chớ có keo kiệt”.

“Ta lấy ra Kỳ Lân Huyết!”

“Ta lấy ra Thiên La Hoa, thứ này vốn đã tuyệt tích, trong tay ta chỉ có hai đóa, có tác dụng kích phát tiềm lực cơ thể tối đa, ta tặng tiểu hữu một đóa, xin đừng ghét bỏ!”

Mọi người tranh nhau nói, dường như thứ mà bản thân lấy ra là vật trân quý nhất.

Thoạt nhìn hẳn là muốn đập nồi dìm thuyền, cược một lần.

“Tốt lắm, đa tạ chư vị đã có lòng, chúng ta bắt đầu thôi!”, sau khi ông lão Nhân Thánh nói xong, đột nhiên, một cái đỉnh tròn khổng lồ màu xanh nhạt hệt như một cái vạc lớn xuất hiện giữa khu đất trống, đỉnh cao khoảng hai mét, phần bụng to một cách khác thường, đủ để nhét hai ba người vào đó.

Đỉnh có cấu tạo phần bụng tròn mà sâu, hai quai dựng đứng trên miệng đỉnh, dưới bụng có ba chân. Thân mỏng miệng rộng, quai hình bán nguyệt, bụng sâu, ba chân ngắn rỗng ruột nối với phần bụng. Có một quai tương ứng với một chân phía dưới, quai còn lại thì nằm giữa hai chân. Chế tác có vẻ thô sơ, nhìn thấy rõ vết đúc.

Bạn đang đọc Bỉ Ngạn Nguyên Ký (Bản Dịch) của Thánh Quân

Truyện Bỉ Ngạn Nguyên Ký (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi iandus
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.