Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1895 chữ

Thời gian cứ thế trôi qua, từ khi Quốc Việt rời thôn thì đã qua 7 ngày, trên đường tuy phải băng qua rất nhiều đồi núi nhưng khu vực này hầu như không có nguy hiểm bởi vì nơi đây cách U Ảo sâm lâm khoảng cách khá xa.

Tuy hoàn cảnh hoang sơ nhưng đối với một thiếu niên chưa từng được chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài như Quốc Việt thì những cảnh vật nơi đây mới lạ đến lạ thường.

Trong chuyến đi đoàn người băng qua những thác nước hùng vĩ, những tán cây khổng lồ và Quốc vIệt còn bắt gặp được những thôn trang khác, khoảng cách càng gần Hắc Nguyệt thành càng gần thì mật độ dân sinh sống càng nhiều.

Tên binh lính cưỡi ngựa ngồi đằng trước Quốc Việt thấy bộ dạng trầm trồ của hắn thì có chút khinh bỉ, ưởn ngực kêu ngạo nói:

“Hừ, đúng thật là quê mùa mà, ở đây bộ dáng ngươi còn như vậy thì đến Hắc Nguyệt thành không biết còn như thế nào nữa, thật là chờ mong mà”

Quốc Việt nghe vậy thì tò mò hỏi:

“Đại thúc, thành trì lớn lắm sao?, Nó có đẹp như nơi này không?, nó lớn bằng cái thôn lúc ban nãy chúng ta đi qua không?”

Tên binh lính nọ nghe vậy thì triệt để á khẩu, hắn thề chưa từng gặp một tên ngu ngốc như thế này, hắn có chút chán nản trả lời:

“Đến nơi rồi thấy, có nói ngươi cũng chẳng biết đâu”

Thực ra Quốc Việt biết một thành trì rất rộng lớn nhưng hắn cũng chẳng biết chúng rộng lớn như thế nào, lúc đi ngang qua một ngôi thôn thì hắn thấy cái thôn đó chắc lớn gấp trăm lần thôn của mình nên trong đầu hắn tự ước lượng diện tích tòa thành.

Nhưng khi nhìn đến bộ dáng của tên binh lính thì Quốc Việt biết, một thành trì chắc lớn hơn tưởng tượng của mình nhiều.

Lại một ngày trôi qua, sáng sớm, bầu trời tươi mát, sương sớm được ánh bình mình chiếu rọi tỏa ra những màu sắc lấp lánh như bảo ngọc vô cùng đẹp mắt và phải khiến người ta phải thốt lên đúng là vẻ đẹp của tạo hóa.

Đoàn người ngựa Tống gia lúc bấy giờ vẫn băng băng trên con đường, để tiết kiệm thời gian bọn họ đi cả vào ban đêm.

Băng qua cánh rừng, đoàn người đến một mảnh đất trống trải, bỗng nhiên khuôn mặt đang uể oải của Quốc Việt sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phía xa chân trời là một kiến trúc đen sẫm rộng lớn xung quanh được lát bằng những tảng đá thô nặng tuy nhiên không mất mỹ quan.

Càng đi đến gần Quốc Việt càng cảm giác được khí thế bàng bạc của thành trì đập thẳng vào mặt.

Hắc Nguyệt thành cao khoảng 10 trượng, ở giữa có hai cánh cửa lớn không biết được làm bằng chất liệu gì, hai bên cánh cửa được canh giữ bởi 10 tên binh lính mũ giáp chỉnh tề.

Nơi đây, đoàn người tấp nập nối thành hàng dài để chờ được vào thành, có dân thường có thương lái với những chiếc xe ngựa chứa đầy lương thực và trong đoàn người Quốc Việt bắt gặp không ít võ giả.

“Tránh ra, tránh ra...”

Đoàn nhân mã của Tống Khải đi đến, có người còn chuẩn bị nổi giận nhưng khi nhìn vào kí hiệu trên xe ngựa thì ánh mắt mọi người đều kính sợ.

Tuy tống gia không phải là bá chủ duy nhất của Hắc Nguyệt thành, vẫn có một số thế lực có thể cánh tranh song phẳng với tống gia nhưng bọn họ biết xưa nay người của Tống gia thường ỷ mạnh hiếp yếu, giữ hòa bình với những thế lực khác nhưng với dân chúng thì chèn ép đến thậm tệ.

“Người trong xe là ai mà được nhiều binh sĩ bảo vệ vậy?”

“Xuỵt, Trong xe là thành chủ đó, nghe đồn thiếu chủ Hắc Nguyệt thành mất tích nên thành chủ tự thân xuất mã đi tìm”

“Nói nhỏ thôi, ngươi muốn bay đầu à?”

Bên cạnh, có những võ giả thì thầm to nhỏ, suy đoán người trong xe là ai.

Đoàn người sau khi qqua khỏi của thành thì đập vào mắt Quốc Việt là một cảnh tượng mà trong suy nghĩ của hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Ngước đầu là những kiến trúc đồ sộ, treo đèn kết hoa vô cùng bắt mắt, chúng nối theo từng dãy khiến cho Quốc Việt nhìn vào cũng hoa cả mắt.

Cúi đầu thì là dòng người tấp nập, chen chúc, xung quanh được trưng bày những món hàng muôn kì bách quái.

“kẹo hồ lồ đây... ai kẹo hồ lô không, ăn vào ngọt đến tận thiên a”

“Tráng dương thảo đây, ăn vào bổ thận tráng dương có thể đại chiến 5 ngày năm đêm”

“Ta có ngưng huyết thảo được lấy từ U Ảo sâm lâm đây, chỉ 100 đồng một cây, nay giảm giá còn năm đồng một cây”

Xung quanh tiếng rao hàng vang lên tấp nập khiến cho Quốc Việt nghe vào cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Tên binh sĩ phía trước như đã quen thuộc với cảnh tượng này nên cũng không quá nhiều phản ứng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Quốc Việt thì bắt đầu khoe khoang về độ hiểu biết của mình, hắn ra vẻ ổn trọng nói:

“Hắc Nguyệt thành tuy phàm nhân chiếm đa số nhưng võ giả cũng không ít, có cầu ắt có cung, có những mạo hiểm giả mạo hiểm đi vào phía rìa của U ẢO sâm lâm tìm kiếm linh dược để bán lại với giá cao”

“Vậy nên nơi đây được trưng bày rất nhiều đồ vật, hừ có điều thật thì ít mà giả thì nhiều, nào có linh dược mà được rao bán như củ cải trắng như vậy”

Nói đến đây hắn lại không kìm nổi tức giận, hắn có lần tìm mua tráng dương thảo nhưng khi sửu dụng để đi vào thanh lâu thì chưa kịp làm gì thì đã ra, sau khi tìm hiểu thì hắn mới biết hắn mua phải dược thảo giả mà trớ trêu thay lại đụng phải loại dược liêu giúp ra nhanh trong vòng nữa năm.

Mặc kệ tên binh sĩ đang mắt to trừng mắt nhỏ tên võ giả bán tráng dương thảo kia, Quốc Việt hiếu kì đánh giá những cảnh vật xung quanh.

Đi khoảng một canh giờ sau, đoàn người đi đến một biệt phủ rộng lớn, xung quanh được chạm khắc những hoa văn tinh mỹ, phía trước cổng được treo một tấm bảng hiệu lớn “Phủ Thành Chủ”

Thực ra phía trước là nơi để làm việc của thành chủ còn phía sau gồm nhiều lầu các kia là những người thuộc trực hệ của Tống gia sinh sống.

Quốc Việt khi nhìn thấy biệt phủ thì ánh mắt âm u, trong lòng lẩm bẩm:

“Tống Thự a...”

Vào trong phủ, Quốc Việt được sắp xếp tại một khi chứa củi, xung quanh vô cùng ẩm mốc và bụi bặm, bên ngoài có hai tráng hán canh giữ để phòng ngừa hắn chạy trốn.

Nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, Quốc Việt cũng chẳng để ý, cuộc sống ở Hạ Thôn đã rèn luyện cho hắn sự kiên cường và trầm tĩnh, đối với hắn thì để đạt được mục đích cho dù để người ta lăng nhục thóa mạ thì cũng chẳng sao cả.

Mặt khác, Bên trong một gian phòng tại trong Tống phủ, Tống Khải đi vào, tay đặt trên một chậu hoa trong căn phòng dùng sức vặn một cái.

Hành động vừa dứt một mật thất u tối hiện ra, nối sâu vào dưới lòng đất, Tống khải bước vào mật thất từ từ đóng lại.

Đi một hồi lâu, cuối cùng Tống Khải đi đến phía cuối mật thất, bên trong là một căn phòng rộng lớn, giữa căn phòng đặt một chiếc giường bằng đá lớn, bên trên ngồi một lão già gầy khọm, tay chân héo rủ như sắp gần đất xa trời.

Nhìn thấy lão già Tống Khải nhỏ giọng gọi:

“Cha”

Nghe tiếng gọi lão già từ từ mở ra đôi mắt đục ngầu của mình, âm thanh già nua hỏi:

“Có tìm được tiểu tử kia không?”

Nghe vậy khuôn mặt mập của Tống Khải có chút co quắp vài cái, hồi lâu sau hắn mới kể mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Lão già nghe hết câu chuyện thì cũng trầm mặc một hồi rồi nói:

“Thôi vậy, tên tiểu tử kia cũng không làm được tích sự gì, chết thì chết”

Hơi dừng một chút lão lại nói tiếp.

“Đợi đến lúc ta bước vào Dũng Tuyền cảnh thọ nguyên tăng thêm 10 năm, đến lúc đó cũng không cần lo nghĩ”

Tống Khải nghe đến hai chữ Dũng Tuyền cảnh thì có chút vui mừng xen lẫn ước ao hỏi:

“Cha, ngài khi nào thì có thể phá quan?”

“Cũng Không lâu nữa đâu, nói đến ta cũng phải cảm tạ tên bằng hữu tốt của ta đã đem cơ duyên dâng đến tận cửa, cũng không biết hắn bây giờ chốn chui trốn lủi ở xó xỉnh nào hay đã quy thiền rồi, haha”

Lão già ánh mắt âm trầm, nhớ đến tên bằng hữu cũ thì cười lên vô cùng đắc ý, nụ cười của kẻ chiến thắng.

Thì ra lão già này là cha của Tống Khải và cũng là ông nội của Tống Nguyên, tên của Lão là Tống thự và cũng là người trưởng thôn của Hạ Thôn căm thù nhất.

“À mà đại lễ Tế thiên ngươi đã chuẩn bị đến dâu rồi?”

Như nhớ đến điều gì lão giả quay sang hỏi Tống Khải.

“Chuẩn bị cũng không sai biệt lắm, được triều đình trợ cấp nên thuê bọn võ giả trong thành cũng dễ, có điều đi săn ở U Ảo sâm lâm nên tổn thất cũng không nhỏ”

Tống khải trả lời khiến lão giả hài lòng gật gật đầu.

Tế Thiên thực ra là một nghi thức dành cho tất cả mọi người, thông qua nghi thức này có những người họ sẽ sơ khai thức tỉnh linh căn để có cơ hội bước vào Tụ Nguyên cảnh.

Đại lễ này được diễn ra khắp toàn Chân Vũ đế quốc vào hằng năm để chọn lọc ra những người có tư chất tốt.

Sau một hồi trò chuyện, Tống Khải cũng lui khỏi căn phòng để lại Tống Thự ngồi xếp bằng trầm tư, một lúc sau lão lẩm bẩm:

“Đại ma thượng cổ sao?”

Nói xong lão cũng nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

Bạn đang đọc Bỉ Ngạn Thương Thiên sáng tác bởi Chicken03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chicken03
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.