Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 977 chữ

Chương 5:

- Tiểu Tuyết, ta sẽ giúp muội tỉnh lại, chờ ta.

... ... ... ... … …

Tiệm đồ cổ Vãn Sinh.

Tiệm mở cửa dành cho người có duyên.

Đồ trong tiệm không bán.

- Chủ tiện, anh họ gì?

- Cô cứ gọi ta là chủ tiệm cũng được. Uống trà đi.

- Anh còn trẻ đã mở được cửa tiệm to thế này tồi, thật giỏi.

Ánh mắt chủ tiệm vẫn bình thường như cũ, tay nâng ấm trà nóng rót cho vị khách trước mặt một chén trà nhỏ.

Cô gái này đến đây từ rất sớm, nhìn cách ăn mặc chắc chỉ tầm 15 16 tuổi.

- Cô đã chọn được món đồ mình ưng ý rồi?

- À, là nó.

Vừa nói cô gái vừa chỉ tay tới chiếc trâm cài bằng gỗ trưng trong tử kính.

- Cái giá của nó không rẻ đâu.

Chủ tiệm nhìn tới vật cô gái chỉ rồi nói với ý vị xa xôi.

- Tôi biết, nhưng tôi rất thích nó. Bao nhiêu tiền tôi đều có thể trả anh.

Cô gái rất thân thiện, cười tươi chắc chắn nói.

Nhìn từ trang sức, quần áo cô mặc cũng không phải loại rẻ tiền, chứng tỏ gia đình cũng thuộc dạng rất có điều kiện.

Chủ tiệm đưa nhẹ chén trà lên môi thổi nhẹ.

Mỉm cười với cô gái, nhưng nếu để ý kĩ, nụ cười không vào sâu trong đáy mắt.

- Cô muốn nó, về tặng ai sao?

Thường những người trẻ tuổi sẽ không chọn loại Mộc Trâm này về dùng vì hình dáng, kiểu cách của nó khá đứng tuổi. Vậy nên chủ tiệm nghĩ cô gái này mua về để tặng ai đó.

- Sao anh biết?

Chủ tiệm vẫn cười hiền không nói gì, nụ cười đó kết hợp với khuôn mặt không góc chết của chủ tiệm làm cô gái ngồi đối diện đứng hình mất 5s.

- Sắp đến sinh nhật 60 của bà tôi. Nên tôi muốn chọn một món quà ý nghĩa một chút.

Cô gái cười rất tươi, nụ cười rất chân thành.

Ở cái tuổi này của cô, với sự bao bọc của gia đình cũng không mấy khó hiểu vì sao cô vẫn giữ được nụ cười không chút tạp chất đó.

Chủ tiệm nhịn không được liếc tới đôi mắt đó của cô gái thêm một cái.

Chủ tiệm đặt chén trà xuống, từ tốn trả lời.

- Vậy, ta tặng cho cô. Thật ra nó cũng không đáng tiền.

Đối với chủ tiệm thì đúng là nó không đáng tiền thật.

Nhưng nếu để những người biết về đồ cổ khác nhìn hàng, thì cây trâm cài đó, đáng giá cả một gia tài chứ không ít.

- Không được, không được. Phải trả chứ, làm thế không được đâu.

Cô gái ngạc nhiên một lúc, xua tay một cách nhanh chóng.

Rất nhanh lấy ví tiền của mình ra, đưa cho chủ tiệm một xấp tiềm mệnh giá lớn.

- Anh nhận lấy đi, tôi cũng không phải chưa từng thấy qua đồ cổ. Chiếc trâm này chắc chắn rất có giá. Anh cứ cầm lấy nếu chưa đủ có thể bảo tôi.

- Được.

Chủ tiệm cũng không ngăn cản việc cô đưa tiền cho anh, chỉ là hắn không cầm số tiền đó lên, chỉ đứng dậy đi lấy chiếc trâm đưa cho cô gái.

- Của cô.

- Cảm ơn anh. Vậy tôi xin phép đi trước.

- Tạm biệt.

Cô gái trẻ cầm lên chiếc hộp rất nâng niu, để cẩn thận vào túi rồi đứng lên.

- Nếu có cơ hội, lần sau tôi lại tới.

Trước khi cô gái đi khuất vẫn còn cố gắng vẫy chào chủ tiệm một cái.

- Sẽ không có lần sau đâu.

Câu sau của chủ tiệm chắc chắn cô gái không thể nghe thấy được.

Chủ tiệm nhìn cô cho tới khi bóng cô gái đi khuất sau cánh cửa.

- Ngươi nói xem số tiền này đã đủ cho một chuyến đi dài chưa?

- Như thế đã là rất nhiều rồi.

- Đúng, đã rất nhiều rồi.

Chủ tiệm nhẹ tay để chén trà xuống đứng lên đi về phía bàn, hắn cầm ra cuốn sổ bắt đầu viết.

Phía trước là một loạt dòng chữ hiện ra.

Tạ Yên Chi thọ mệnh 17, Mất do tai nạn xe. Đặc cách thêm một ngày tại nhân giới.

Chữ vừa viết lên giấy dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm.

Chủ tiệm hạ bút xuống nhẹ thở ra một hơi. Lại nói vào không trung không bóng người.

- Cho cô ta thêm một ngày vậy, không phải hôm nay là ngày tốt sao, nên tránh sát sinh.

- Vâng.

Dù trong tiệm không có ngươi nhưng vẫn có tiếng đáp trả, không có tranh cãi hay thắc mắc chỉ có tuân theo.

- Ta nghĩ hôm này là một ngày đẹp trời.

Lần này không có tiếng trả lời, chủ tiệm tựa lưng ra sau tìm cho mình một tư thế thật thoải mái, nhìn ra

cửa sổ mỉn cười thật nhẹ.

Rầm...

tách... tách... tách.

Từng tiếng mưa bắt đầu rơi nặng hạt, dự là kéo dài cả ngày hôm nay.

Tiệm đồ cổ Vãn Sinh.

Chỉ mở cửa cho người có duyên.

Đồ trong tiệm không bán.

Và nhất là.

Lời nói của chủ tiệm, nếu là người thì đừng bao giờ tin.

- Hôm nay tiệm đóng cửa.

Chủ tiệm đứng dậy khép cánh cửa sổ lại, ngăn cách với sự ồn ào, ẩm ướt bên ngoài.

Cửa tiệm lại một lần nữa rơi vào không gian tĩnh lặng, hắn đi nhanh vào sâu bên trong, xuyên qua bức rèm.

Dừng trước một chiếc kệ, tay chủ tiệm nhẹ đặt lên viên dạ minh châu trên bàn, một lối đi bí mật hiện ra, rất nhanh chủ tiệm bước vào, cửa dần dần khép lại như ban đầu.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.